Hoàng Tử Hiên ngồi trên xe taxi, hắt xì một tiếng, giơ tay lên xoa mũi, thầm nghĩ không biết con nhóc Trương Tiểu Lệ kia có đang nói xấu mình không. Nghĩ tới chuyện sáng sớm bị Trương Tiểu Lệ nhìn thấy hết, Hoàng Tử Hiên lại cảm thấy hơi xấu hổ.
Xe taxi lái thẳng tới dưới lầu của tập đoàn Thịnh Thế, Hoàng Tử Hiên trả tiền rồi xuống xe, đi vòng đằng sau rồi mới nhớ ra một chuyện là bây giờ không thể đi vào bằng lối thoát hiểm được nữa. Còn một lúc mữa mới tới giờ làm, chẳng có ai trong tòa nhà này cả.
Đứng ở lối thoát hiểm một hồi, cuối cùng Hoàng Tử Hiên vẫn lấy điện thoại ra gọi cho Lê Mỹ Gia, chỉ tiếc là cô lại không nhận, không biết là Lê Mỹ Gia có còn đang ngủ không hay lên máy bay rồi.
“Anh là người hôm qua đó sao?”
Lúc Hoàng Tử Hiên đang xem điện thoại thì một bảo vệ tiến tới hỏi.
Hoàng Tử Hiên nhìn anh ta, ngơ ngác hỏi: “Người kia?”
“Người sáng sớm hôm qua tới đây đánh đội trưởng của chúng tôi ấy, à, phải là cựu đội trưởng, người mà vừa là vệ sĩ của giám đốc, vừa là bạn trai mới của cô ấy ấy. Là anh à?” Người bảo vệ trực đêm này hôm qua cũng lờ mờ nhìn thấy mặt Hoàng Tử Hiên, nhưng không dám xác định, sau khi thấy Hoàng Tử Hiên đứng ở chỗ này mới bạo dạn hơn chút.
Hoàng Tử Hiên nghe người này kể chuyện hôm qua, toàn bộ đều do anh làm, định gật đầu một cái, sau lại lắc đầu.
Bảo vệ nhìn anh vừa gật vừa lắc, ngơ ngác hỏi: “Là phải hay không thế?”
“Vừa đúng vừa sai.” Hoàng Tử Hiên nói rõ: “Những chuyện anh nói trước đó đều đúng cả, chỉ có một điều cuối cùng, tôi không phải là bạn trai của tổng giám đốc của các anh.”
Vừa nghe thấy Hoàng Tử Hiên thừa nhận mình là người giỏi võ hôm qua, sắc mặt bảo vệ càng thêm khách sáo, cười nói: “Hôm qua tổng giám đốc bày tỏ trước mặt nhiều người như thế rồi, anh không cần khiêm tốn.”
“Tôi không khiêm tốn, mà thật sự là không phải.” Hoàng Tử Hiên nghiêm túc lắc đầu nói: “Bởi vì tôi còn chưa đồng ý với lời cô ấy nói.”
“…” Trong nháy mắt, bảo vệ cảm thấy trên đầu mình như có đám quạ đen bay qua.
Anh ta thấy Hoàng Tử Hiên như thiếu đòn, nhưng quan trọng là anh ta phải thắng được Hoàng Tử Hiên đã rồi tính.
Lê Mỹ Gia là ai, là tiểu thư của chủ tịch tập đoàn Thịnh Thế, là tổng giám đốc vừa trẻ vừa xinh đẹp của tập đoàn. Người theo đuổi cô ấy xếp cả hàng dài, ai có được cô ấy là phước ba đời, còn anh được dâng tới tận miệng lại dám nói là phải suy nghĩ đã. Đàn ông như thế nên bị kéo ra ngoài xử bắn ngay lập tức.
“Tôi thấy anh không cần phải lo nghĩ nhiều nữa đâu, dù sao tổng giám đốc của chúng tôi cũng nổi tiếng mà.” Thật ra bảo vệ rất muốn mắng chửi người, nhưng nghĩ tới năng lực của Hoàng Tử Hiên, anh ta bèn nói một câu trái lương tâm.
“Được, tôi sẽ suy nghĩ thật kĩ xem có nên làm bạn trai cô ấy không. Trước đó thì anh có thể mở cửa giúp tôi không?” Hoàng Tử Hiên đồng ý rất thoải mái.
“Đương nhiên là được rồi, anh có tư cách tùy ý ra vào nơi này.” Bảo vệ nhanh chóng mở cửa lối thoát hiểm cho Hoàng Tử Hiên.
Hoàng Tử Hiên nhếch miệng cười: “Cảm ơn.”
Vào lối thoát hiểm rồi, Hoàng Tử Hiên cười xấu xa đi vào thang máy, bấm nút lên thẳng tầng mười chín.
Bảo vệ đưa mắt nhìn Hoàng Tử Hiên đứng trong thang máy một cái rồi tiếp tục tuần tra, đồng thời quyết định ngày mai sẽ đưa con trai mình đi học võ, lấy ví dụ từ Hoàng Tử Hiên, nếu muốn sau này vớ được cô vợ giàu xinh giỏi thì nhất định phải giỏi công phu mới được. Nếu đàn ông mà yếu đuối như búp bê thì chưa đánh đã phải xin tha rồi.
Hoàng Tử Hiên không biết bảo vệ đã coi mình như hình mẫu để bồi dưỡng cho con trai, lúc này anh đã tới tầng mười chín, đi thẳng tới phòng làm việc của Lê Mỹ Gia.
Đứng trước cửa, anh giơ tay lên gõ cửa theo bản năng, nhưng nghĩ tới việc anh gọi điện mà không ai nghe máy, bèn thu tay lại, nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
Cửa chỉ bị đẩy nhẹ một cái đã mở ra, Hoàng Tử Hiên thấy cửa không khóa, bèn nhìn qua khe hở trước một cái. Anh thấy giữa đống văn kiện chất đống trên bàn, Lê Mỹ Gia đang vui đầu xuống ngủ, trông rất mệt mỏi.
Thấy vậy, Hoàng Tử Hiên càng thận trọng đẩy cửa, rón rén đi vào. Phòng làm việc được trải thảm dày, hơn nữa Hoàng Tử Hiên đi rất nhẹ nhàng nên không có tiếng bước chân nào.
Hoàng Tử Hiên đặt cặp lồng lên bàn uống nước, sau đó đi tới cạnh bàn làm việc. Lê Mỹ Gia đang ngủ say, hoàn toàn không ý thức được có người vào phòng. Cô để hai tay lên bàn, nằm đè lên, vài sợi tóc nghịch ngợm rủ xuống dưới mặt, khiến cô càng đẹp hơn.
Ngoài cửa sổ có nắng sớm chiếu vào, ánh sáng nhu hòa phủ lên người cô, khiến cô như một mỹ nhân ấm áp chìm trong ánh sáng dịu dàng, cả người toát ra hào quang như một vũ nữ ba-lê, vừa trang nhã vừa quyến rũ.
Hoàng Tử Hiên ngẩn người ngắm nhìn cô, giờ khắc này, anh phát hiện ra mình lại thích Lê Mỹ Gia thêm một chút, cứ im lặng như vậy cho đến khi Hoàng Tử Hiên lấy điện thoại ra, chụp lại khoảnh khắc xinh đẹp đáng nhớ này.
“Tách.”
Nào ngờ anh quên để im lặng, Hoàng Tử Hiên vừa bấm một cái, âm thanh chụp ảnh vang lên rõ ràng.
Âm thanh cũng không quá lớn, chỉ là trong phòng làm việc yên tĩnh thế này thì nó có vẻ ầm ĩ. Lê Mỹ Gia gần như lập tức nhíu mày, chớp chớp lông mi dài mấy cái, mở đôi mắt còn đang ngái ngủ ra.
Vừa nhìn thấy Hoàng Tử Hiên, Lê Mỹ Gia bèn trừng mắt lên, nói thầm: “Sao trong mơ lại cứ mơ thấy tên thích tự cho là đúng này chứ, thật đáng ghét.”
Khóe miệng Hoàng Tử Hiên giật giật, quên mất sự chột dạ, gõ gõ ngón tay lên bàn nói: “Đúng thế, không chỉ tự cho mình là đúng, đáng ghét, còn rảnh rỗi tới mức sáng sớm đã đưa bữa sáng tới cho cô.”
Nghe thấy Hoàng Tử Hiên trong giấc mơ còn biết nói chuyện, Lê Mỹ Gia liếc quanh một vòng rồi nhìn Hoàng Tử Hiên chằm chằm một lúc lâu, trên mặt cô thoáng hiện ra vẻ bối rối, sau đó là ngay lập tức ngồi ngay ngắn lên, hoàn toàn tỉnh táo.
“Sao lúc đi vào anh không gõ cửa?” Gò má Lê Mỹ Gia hơi ửng hồng, dù sao thì mình nói thế mà lại bị chính chủ nghe được, dù cô có bình tĩnh nhưng vẫn thấy ngại.
“Đoán cô đang ngủ nên tôi không đánh thức.” Hoàng Tử Hiên chỉ cặp lồng trên bàn nói: “Dậy rồi thì rửa mặt đi, để thêm lúc nữa cả bữa sáng và thuốc đều nguội mất.”
Lê Mỹ Gia nghe thấy anh nhắc đến bữa sáng lần thứ hai bèn liếc qua bàn, thấy trên bàn uống nước có một cái cặp lồng. Không phải hôm qua còn đang lo lắng về việc cô thích anh sao, hôm nay lại tới đây đưa bữa sáng là có ý gì? Không lo lắng rằng hành động của mình sẽ gây ra hiểu nhầm sao?
Nghĩ đến việc hôm qua anh tự cho là đúng, gương mặt Lê Mỹ Gia lạnh đi, cô đứng lên: “Tôi không cần.”
“À…” Hoàng Tử Hiên gãi đầu một cái nói: “Cũng không phải là cố tình, không phải tôi đã nói rồi sao, tiện tay mang cho cô một ít, dù sao để ở nhà cũng phí.”
“…” Huyệt thái dương của Lê Mỹ Gia nhảy lên, cô nói: “Tập đoàn đã thuê rất nhiều tài xế rồi, bây giờ tôi không thiếu tài xế. Bây giờ tôi chính thức thông báo, anh bị sa thải.”
“Ấy…” Hoàng Tử Hiên hít một hơi khí lạnh.
Thấy anh như thế, Lê Mỹ Gia lại cảm thấy hơi vui vẻ vì trả được thù.
Hoàng Tử Hiên có vẻ khổ sở, im lặng một hồi lâu cũng không nói gì.
Thấy anh im lặng, khổ sở như thế, Lê Mỹ Gia cảm thấy rất vui vẻ. Cô hừ lạnh một tiếng, xoay người đi tới phòng rửa tay, để lại cho Hoàng Tử Hiên một bóng dáng kiêu kì.
“Ừm…” Cuối cùng Hoàng Tử Hiên cũng lên tiếng.
Lê Mỹ Gia dừng lại, giấu nụ cười của mình đi, quay đầu lạnh lùng hỏi: “Anh còn ý kiến gì sao?”
Hoàng Tử Hiên nhanh chóng lắc đầu: “Không có, tôi chỉ muốn hỏi là cô đuổi việc tôi như thế, có phải là tôi sẽ được cô trả một tháng lương đã ứng trước rồi đúng không?”
Cơ thể mềm mại của Lê Mỹ Gia suýt nữa đã ngã xuống thảm.
Vì sao điều quan trọng mà Hoàng Tử Hiên để ý lại không giống người khác?
Lê Mỹ Gia hít thở sâu một lúc, cắn răng nghiến lợi nói: “Sao anh lại được lợi như thế chứ!”
“Tôi không định chiếm lợi gì, không tin thì cô cứ thuê tôi lại một lần nữa xem? Tiền lương không cao hơn nhiều so với trước thì tôi chắc chắn sẽ không đồng ý.” Hoàng Tử Hiên tỏ vẻ “Tôi thật sự rất đáng tiền” nói.
“…” Lê Mỹ Gia cười ngất.
Nhìn cô thở phì phì đi vào phòng vệ sinh, khóe miệng Hoàng Tử Hiên cong lên thành một nụ cười xấu xa. Từ nhỏ, ngoại trừ việc muốn tìm vợ với số lượng và chất lượng vượt xa bố của mình ra, thì anh còn có một ý nguyện to lớn khác, đó chính là trở thành một đại sư. Vì thế anh không ngừng nỗ lực phấn đấu, cuối cùng cũng đạt được ý nguyện này nhờ học thái cực quyền ở nhà họ Mạc, trở thành một đại sư bỉ ổi.