Những người bệnh khác đương nhiên không dám hùa theo người trợ lý kia, nếu không chẳng phải bọn họ sẽ giống loại người Hạ Mạt vừa nói sao?
Trợ lý bị Hạ Mạt châm chọc đỏ cả mặt, tức muốn hộc máu: “Rõ ràng là do anh ta gây rối vô cơ trước, chúng tôi bị ép phải phòng vệ, tránh cho anh ta tạo ra hậu quả nghiêm trọng hơn.”
Hạ Mạt ngắt lời, nhướng mày hỏi: “Anh nói ra những lời này, chính anh có tin được không?”
Nghe thấy thế khóe miệng mọi người đều run rẩy, sau đó không nhịn được đều cười ha ha.
Đầu tiên trợ lý bị Hạ Mạt vạch trần, tiếp theo lại bị mọi người chê cười, anh ta càng tức giận hơn: “Các người là ai hả? Chuyện này thì có liên quan gì đến các người? Cô có bản lĩnh khua môi múa mép ở chỗ này, vậy cô có bản lĩnh khám chữa bệnh tâm thần cho anh ta không?”
“Anh ta không phải bị bệnh tâm thần.”
Khi trợ lý vừa nói dứt lời, Hoàng Tử Hiên vẫn luôn bàng quan không lên tiếng, đột nhiên đứng ra mở miệng trong thời khắc mấu chốt ấy.
Lời này vừa nói ra, lập tức hấp dẫn ánh mắt mọi người, ngay cả Hồ Gia Hoa cũng không nhịn được liếc mắt nhìn Hoàng Tử Hiên thêm một cái.
“Không phải bệnh tâm thần thì là gì? Giáo sư Hồ đã nói tám mươi phần trăm là bệnh tâm thần, vậy thì chắc chắn sẽ không sai. Anh nói anh ta không phải bị bệnh tâm thần, là đang nghi ngờ phán đoán của giáo sư Hồ sao?” Trợ lý bị Hạ Mạt Kíƈɦ ŧɦíƈɦ, lập tức phát tiết lửa giận lên người Hoàng Tử Hiên.
“Là người đều sẽ phạm sai lầm, giáo sư cũng là người, ngẫu nhiên phán đoán sai một lần có gì hiếm lạ sao?” Hoàng Tử Hiên thản nhiên hỏi ngược lại.
Hồ Gia Hoa biến sắc, ông ta làm nghề y nhiều năm như vậy, chưa từng khám sai ca bệnh nào, chưa từng khám sai chính là danh tiếng của ông ta, lúc này một người trẻ tuổi lại muốn phá hủy nó trước mặt công chúng, cho dù tính tình ông ta tốt hơn nữa cũng sẽ nổi giận.
Trợ lý là người rất biết xem mặt đoán ý, đặc biệt là khi thấy sắc mặt của Hồ Gia Hoa, Vừa thấy sắc mặt Hồ Gia Hoa thay đổi, trợ lý lập tức đoán ra được ý nghĩ của ông ta, nhanh chóng mở miệng nói thay: “Giáo sư Hồ hành nghề y hơn hai mươi năm, chưa từng khám sai một ca bệnh nào, chuyện này bệnh viện chúng tôi có ghi chép lại, là người có tiếng trong việc khám chữa bệnh. Anh không có bằng chứng gì đã nghi ngờ giáo sư Hồ, đây là hành vi bôi nhọ!”
Vừa nghe thấy lời này mọi người đều cảm thấy có lý, Hồ Gia Hoa đúng là bác sĩ có danh tiếng ở khoa thần kinh của bệnh viện này, rất nhiều người bệnh đều nghe người khác khen ngợi mới đến xếp hàng khám chữa ở chỗ Hồ Gia Hoa. Theo lý thuyết chắc hẳn ông ta sẽ không khám sai, chỉ có lang băm mới khám sai thôi.
Nghĩ tới điều này, ánh mắt mọi người nhìn Hoàng Tử Hiên lập tức thay đổi. Người trẻ tuổi thường thích nói mạnh miệng, không có bằng chứng gì đã bôi nhọ một người lớn tuổi có địa vị, ấn tượng tốt trong lòng rất nhiều người đối với Hoàng Tử Hiên khi anh giúp đỡ đôi vợ chồng trung niên trước đó cũng biến mất.
“Trước đây không khám sai, không đại biểu sau này ông ta cũng không khám sai, càng không đại biểu kết quả chẩn bệnh bây giờ là chính xác. Mọi chuyện đều có ngoại lệ, trong y học các chứng bệnh tương tự nhau rất nhiều, không cẩn thận phán đoán sai không phải chuyện bình thường sao? Chẳng lẽ vì ông ta là người có danh tiếng, nên tất cả mọi người đều sùng bái và tín tưởng ông ta một cách mù quáng?” Nghe thấy mọi người bắt đầu nghị luận sôi nổi về Hoàng Tử Hiên, Hạ Mạt không vui nói.
“…” Trợ lý lại bị Hạ Mạt làm cho nghẹn lời không biết nói thế nào, nghẹn đến mức sắc mặt đỏ lên, một lúc lâu sau mới tức giận nói: “Tôi không tranh cãi chuyện vô dụng này với cô nữa có bản lĩnh thì cô bảo anh ta nói ra người này bị bệnh gì đi, ăn nói lung tung thì có bả lĩnh gì?”
Vì câu nói này ánh mắt mọi người lại lần nữa nhìn về phía Hoàng Tử Hiên, tuy rằng không ai nói gì, nhưng ý tứ trong ánh mắt rất rõ ràng, chỉ cần anh có thể lấy ra được chứng cứ, chúng tôi sẽ tin tưởng anh.
Khóe miệng Hoàng Tử Hiên cong lên nở một nụ cười mỉa mai: “Mọi người có tin hay không thì liên quan gì đến tôi?”
Nghe thấy thế mọi người đều bĩu môi, “Xùy” một tiếng, ăn nói tự đại như thế đúng là quá đáng giận.
Phụt…
Chỉ có Hạ Mạt bật cười, dựng thẳng ngón cái lên với Hoàng Tử Hiên, nói tiếp: “Nói rất đúng, chúng tôi có khám bệnh cho các người đâu, quan tâm các người tin hay không làm gì.”
“Ha ha, tôi thấy hai người đang chột dạ mới đúng.” Trợ lý thấy Hoàng Tử Hiên không nói ra người đàn ông trung niên kia bị bệnh gì thì cười nhạo một tiếng, sau đó còn “Tốt bụng” nhắc nhở vợ anh ta: “Cô đó, ngàn vạn lần đừng để một vài tên lang băm tự xưng là thần y trê giang hồ lừa gạt. Cẩn thận bị lừa táng gia bại sản, còn hại luôn tính mạng của chồng mình, đám bác sĩ không có giấy phép hành nghề đều là kẻ lừa đảo.”
“Ha ha.” Hoàng Tử Hiên nở nụ cười lạnh lùng, cũng không biện giải, chỉ quay đầu hỏi người phụ nữ trung niên kia: “Có phải trước đây chồng chị từng bị mèo cắn không?”
“Sao anh biết?” Người phụ nữ trung niên kia giật mình hỏi.
“Có phải từng bị cắn hay không? Là chuyện cách đây bao lâu rồi? Loại bệnh này của anh ta xuất hiện sau khi bị mèo cắn đúng không?” Hoàng Tử Hiên không trả lời chị ta, mà hỏi tiếp.
Người phụ nữ trung niên kia đã sợ ngây người rồi, vội vàng gật đầu đáp: “Đúng đúng đúng, đúng là sau khi bị mèo cắn mới xuất hiện, chúng tôi còn cố ý đi kiểm tra thử, vốn dĩ cho rằng là di chứng để lại sau khi bị mèo cắn, sợ là virus gì đó, nhưng mà kết quả xét nghiệm nói rằng máu của anh ấy tất cả đều bình thường. Chẳng lẽ bệnh của chồng tôi thật sự là do bị mèo cắn một cái để lại di chứng sao? Người anh xem, xin cậu giúp chúng tôi.”
Hoàng Tử Hiên cho chị ta một ánh mắt tạm thời đừng sốt ruột, hỏi tiếp: “Đừng vội, tôi còn vài vấn đề chưa hỏi xong. Chị nói cho tôi biết anh ta bị mèo cắn khi nào? Chị còn nhớ rõ vẻ ngoài của con mèo kia không?”
“Nhớ rõ, nhớ rõ.” Người phụ nữ trung niên kia vội vàng trả lời: “Đại khái là chuyện xảy ra hơn ba tháng trước, mấy ngày đó đồ ăn trong phòng bếp nhà chúng tôi ngày nào cũng bị ăn vụng. Chồng tôi tưởng là chuột, bèn mua chút thuốc diệt chuật về, nhưng mà chúng ta thả thuốc diệt chuột trong nhà ba ngày cũng không gϊếŧ được con chuột nào. Sau đó chúng tôi còn mua keo dính chuột, nhưng sau đó cũng không có kết quả.”
“Cuối cùng chồng tôi mua bẫy chuột về, đặt rất nhiều bẫy trong phòng bếp, còn cố ý bỏ ra một buổi tối thức đêm canh gác. Cả hai vợ chồng chúng tôi thay phiên nhau canh chừng, cả đêm không ngủ, cuối cùng vào lúc quá nửa đêm chúng tôi cũng chờ được kẻ ăn vụng xuất hiện, điều khiến chúng tôi kinh ngạc chính là, nó không phải chuột mà là một con mèo.”
“Con mèo kia trốn ngay trong ngăn tủ bếp, bình thường ngăn tủ ấy đều để trống, chúng tôi chưa kiểm tra, không ngờ lại thành chỗ ở cho con mèo áy. Lúc con mèo kia ra khỏi ngăn tủ đã bị bẫy chuột kẹp vào chân, hai vợ chồng chúng tôi nhanh chóng chạy tới xem thử, mới thấy rõ đó là một con mèo trắng, nhìn qua chỉ khoảng mấy tháng tuổi, rất nhỏ gầy, nhưng mà đôi mắt lại màu đỏ.”
“Lúc ấy chúng tôi đã bị ánh mắt đỏ như máu của nó dọa sợ, tôi cực kỳ không thích mèo, cảm thấy nó là động vật không may mắn. Nhưng cũng không đành lòng gϊếŧ chết nó, bèn bảo chồng mình mang nó đi phóng sinh, sau này trong nhà cũng được yên ổn.”
“Chồng tôi cũng là người tốt bụng, nghe thấy tôi nói thế thì giải cứu nó ra khỏi bấy chuột, ai ngờ con mèo kia lại lấy oán trả ơn, cắn một cái vào cánh tay chồng tôi, nếu không phải chồng tôi tiện tay cầm bẫy chuột kẹp cho nó một cái, nó còn không chịu nhả ra.”
“Con mèo kia vừa nhả ra đã nhảy ra khỏi cửa sổ chạy trốn, cánh tay chồng tôi bị cắn in hai dấu răng rất sâu, chảy không ít máu, tôi mau chóng băng bó đơn giản cầm máu cho anh ấy trước, sau đó đưa anh ấy đến bệnh viện ngay trong đêm, không chỉ rửa sạch miệng vết thương, còn tiêm cả mũi phòng uốn ván, còn mua không ít thuốc dự phòng.”
“Sau đó chúng tôi cũng không để ý đến chuyện này, con mèo kia cũng không đến nhà chúng tôi nữa. Không ngờ chưa đến nửa tháng sau, chồng tôi lại sinh bệnh. Ban đầu anh ấy chỉ cảm thấy mỗi tối ngực đều khó thở, trong lòng giống như bị thứ gì đó cào cho ngứa ngáy. Sau đó càng ngày càng nghiêm trọng, thậm chí một tháng trước đã bắt đầu xuất hiện loại bệnh trạng này, có đôi khi buổi tối còn ngồi xổm trên cửa sổ, học tiếng mèo kêu to.”
“Phát hiện ra loại bệnh kỳ quái này, chúng tôi không dám để hàng xóm biết, bèn nói dối là trong nhà nuôi mèo. Hơn một tháng qua, chúng tôi đã đi khám rất nhiều bệnh viện, xem rất nhiều bác sĩ, cũng làm rất nhiều cuộc kiểm tra, nhưng không một bác sĩ nào nói ra được bệnh của anh ấy.”
Người phụ nữ trung niên nói xong thì nhìn Hoàng Tử Hiên, hy vọng có thể biết được chẩn đoán bệnh khác thường từ miệng anh.
Nhưng Hoàng Tử Hiên nghe xong lại trầm mặc, đã ba tháng rồi, khoảng thời gian dài hơn so với những gì anh nghĩ, thật sự có chút khó giải quyết.
“Người anh em, bệnh này có phải liên quan với việc bị mèo cắn không?” Người phụ nữ trung niên không nghe thấy Hoàng Tử Hiên nói gì, sốt ruột hỏi.
“Căn bản là không liên quan với việc bị mèo cắn, kết quả kiểm tra không sai.”
Không đợi Hoàng Tử Hiên trả lời, trợ lý đã phủ nhận trước.
Hoàng Tử Hiên lắc đầu: “Hoàn toàn ngược lại, chính là do con mèo kia gây họa. Nó không phải một con mèo bình thường, mà là một con ký sinh thể.”
“Ký sinh thể?” Hạ Mạt không hiểu lắm.
“Ký sinh thể là cái gì?” Người phụ nữ trung niên kia cũng mơ hồ hỏi.
Hoàng Tử Hiên “Ách” một tiếng, giải thích đơn giản: “Là thế này, trong người con mèo kia có một loại cổ trùng ký sinh. Cổ trùng sống nhờ trong cơ thể con mèo, hấp thu dinh dưỡng trong người con mèo đó để trưởng thành. Khi chồng chị bị mèo cắn, cổ trùng đã nhân cơ hội đó tiến vào cơ thể chồng chị, do đó tạo nên tình trạng này, khiến chồng chị sinh ra căn bệnh kỳ quái như vậy.”