Tôi Và Khách Trọ Nữ 23 Tuổi

Chương 118



“Ôi vâng." Nhân viên phục vụ gật đầu liên tục, trước khi đi còn hâm mộ nói: “Thưa ngài, bạn gái của ngài đúng là chiều chuộng ngài quá.”

“Một người bạn trai đẹp trai như tôi, cho dù có đốt đèn lồng cũng không nhìn thấy người thứ hai, đương nhiên là phải chiều chuộng rồi.” Hoàng Tử Hiên tự mãn gật đầu.

Khóe miệng của nhân viên phục vụ lại giật giật, vô cùng im lặng rời đi.

“Nếu người tu võ đều tu luyện bằng những lời bỉ ổi, vậy thì nhất định anh sẽ vô địch thiên hạ.” Hạ Mạt phục sự không biết xấu hổ của Hoàng Tử Hiên sát đất.

Hoàng Tử Hiên ài một tiếng, buồn bã nói: “Cô không hiểu nổi sự cô đơn của vô địch thiên hạ đâu, nếu như nói thế, tôi chỉ muốn làm người bình thường, ở chỗ cao không khỏi rét lạnh mà, có nói cô cũng không hiểu.”

Hạ Mạt che mặt, cô ta cảm thấy ngồi chung một chỗ với Hoàng Tử Hiên là chuyện mất mặt, sao có thể có người không biết xấu hổ như vậy.

Cũng nay người phục vụ đã nhanh chóng bưng mì và những món khác lên, nếu không thì chưa đến một phút nữa thôi Hạ Mạt sẽ nói tạm biệt với Hoàng Tử Hiên để đi đến một cái bàn khác ngồi.

“Người hôm nay cứ nằng nặc đi theo anh là ai vậy?” Cơm chưa ăn được một nửa, Hạ Mạt đột nhiên chép miệng hỏi. Cô ta đã phát hiện có người theo dõi Hoàng Tử Hiên từ lâu nhưng vẫn luôn không hỏi.

“Ái chà chà, người yêu thích tôi nhiều như vậy, sao tôi có thể biết hết được chứ.” Hoàng Tử Hiên không để ý mà ăn mì hải sản, nói.

Hạ Mạt liếc nhìn anh: “Tôi thấy người ta có thù hằn với anh thì đúng hơn, đây có phải là người của Ngô Cảnh Hành không?”

“Ngô Cảnh Hành là ai?” Hoàng Tử Hiên dùng vẻ mặt mờ mịt mà hỏi, anh kết thù với người này từ lúc nào nhỉ?

Hạ Mạt cạn lời: “Chính là cậu Ngô đua xe với anh, bị anh đụng ngã lăn quay vào đêm qua đó. Sau khi về tôi đã điều tra lai lịch của anh ta rồi, đúng là con của Ngô Ngọc Đường, nửa tháng trước mới vừa về nước. Không xuất hiện ở Cửu Long Thập Bát hội nên tôi không biết. Ngày hôm qua anh làm cho anh ta mất mắt, với cái tính tình ngang ngược, anh ta nhất định sẽ đi tìm anh tính sổ.”

“À, anh ta đấy à.” Hoàng Tử Hiên nghe là người của Ngô Cảnh Hành thì càng không để ý đến: “Tùy thôi, tôi đã cho anh ta một con đường sống rồi, nếu anh ta muốn đi tìm chết thì cũng không ngại tiễn anh ta đi đầu thai, kiếp sau làm một người lương thiện.”

Lông mày của Hạ Mạt khẽ nhăn lại, sau một lát im lặng mới lên tiếng nhắc nhở: “Nếu như Ngô Cảnh Hành tìm người đến làm phiền anh thật, thì tốt nhất anh đừng gϊếŧ chết anh ta.”

“Vì sao?” Hoàng Tử Hiên vừa ăn vừa hỏi.

“Ngô Cảnh Hành là con trai độc đinh của Ngô Ngọc Đường, nếu như anh gϊếŧ con cháu của nhà họ Ngô, ông ta nhất định sẽ lợi dụng sức mạnh của Cửu Long Thập Bát hội, không từ thủ đoạn mà trả thù anh.” Hạ Mạt nói.

“Cửu Long Thập Bát hội sao?” Hoàng Tử Hiên lạnh lùng cười: “Nếu như ông ta thấy rằng lợi dụng sức mạnh của Cửu Long Thập Bát hội có thể làm gì tôi thì tôi cũng không ngại chơi đùa với ông ta.”

Hạ Mạt thấy Hoàng Tử Hiên vẫn là bộ dáng không quan tâm đó, không thể không nghiêm túc nói: “Gốc rễ của Cửu Long Thập Bát hội sâu hơn tưởng tượng của anh nhiều, bọn họ lập nghiệp ở Uy Hải, vào thời toàn thịnh Uy Hải từng bị các hội khác cố ý liên hợp siết chết. Hội trưởng dẫn theo nguồn tài lực không đến một phần ba đi vào Long Thành, mới đó chớp mắt đã bốn mười năm trôi qua, đã lớn mạnh hơn cả thời kỳ toàn thịnh lúc đó rồi.”

Ngô Ngọc Đường là người lâu năm trong Cửu Long Thập Bát hội, ba ông ta là người có công đi theo hội trưởng trước lập nghiệp. Bản thân ông ta cũng là phụ tá đắc lực, rất được hội trưởng quan tâm. Nếu như anh gϊếŧ con của ông ta, trở thành kẻ địch của Cửu Long Thập Bát hội là chuyện không thể bàn cãi, đến lúc đó chỉ với sức của một mình anh thì có mà chống cự nổi."

“Hửm?” Đuôi lông mày của Hoàng Tử Hiên dựng lên, bày ra bộ dáng như đang suy nghĩ sâu xa, một lúc lâu sau mới thấp giọng nói: “Cô nói Ngô Ngọc Đường kia rất tài giỏi, nhưng tôi lại không tài nào nghĩ ra nổi, sao một người tài giỏi lại sinh ra một đứa con như vậy? Có phải là ông ta không giáo dục nổi hay không?”

“…” Khóe miệng của Hạ Mạt mạnh mẽ giật giật, kiềm chế xúc cộng một úp cái đĩa ngao bên đầu của anh, nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh có thể chú ý vào điểm mấu chốt không hả!”

Hoàng Tử Hiên thấy dường như cô rất tức giận, nhanh chóng nịnh nọt lấy thịt ngao bỏ vào trong chén của cô ta rồi nói: “Được được, tôi biết rồi. Tôi nhất định sẽ không đánh chết Ngô Cảnh Hành. Nếu thật sự lỡ tay gϊếŧ, nhất định tôi cũng sẽ giúp Ngô Ngọc Đường dạy dỗ lại, bồi thường cho ông ta một đứa con trai.”

Phụt phụt…

Nghe câu nói phía trước một đằng phía sau một nẻo của Hoàng Tử Hiên, Hạ Mạt nhịn không được mà bật cười. Sau đó bất đắc dĩ thở dài, mỗi ngày đều như thế này, chưa nói chuyện chính được hai ba câu là lại bắt đầu nói nhảm nhí, khiến cô ta chẳng còn cách nào.

“Cô thấy đó, cười lên như vậy thật tốt biết bao, con gái là phải cười nhiều vào. Nào, ăn thịt ngao đi. Không có việc gì mà ăn thịt ngao không giải quyết được, nếu mà có thì ăn thêm thôi.” Hoàng Tử Hiên lại ân cần gỡ thịt ngao cho cô ta.

Hạ Mạt lại cười thành tiếng, lắc đầu tiếp tục ăn cơm.

Sau khi ăn xong, Hoàng Tử Hiên nấc một cái, cả bàn đồ ăn hầu như chỉ một mình anh ăn, ngoại trừ một bát mỳ kia thì Hạ Mạt căn bản không ăn những thứ khác.

Hạ Mạt nhìn anh nấc cụt, nhìn anh bằng ánh mắt đáng đời, sau khi gọi nhân viên phục vụ đến trả tiền, hai người lại trở về bệnh viện. Người kia vẫn luôn ngồi xổm ở bên ngoài, đi theo với một khoảng cách không xa không gần, căn bản không biết mình đã bị lộ từ lâu, vẫn cẩn thận từng li từng tí.

Hai người từ từ đi vào, sau khi vào bệnh viện thì gọi điện thoại cho Lưu Nhân Tông. Đợi đến khi bọn họ đến phòng bệnh, Lưu Nhân Tông và Hồ Gia Hoa đã đến trước bọn họ một bước rồi.

“Chú, thím, đã ăn cơm chưa ạ?” Hạ Mạt vừa tiến vào đã quan tâm hỏi han.

“Ăn rồi ăn rồi, hai đứa đã ăn chưa?” Thím Vương cười gật đầu hỏi.

“Bọn cháu đã ăn rồi, ngân châm cũng mua rồi, vậy thì có thể bắt đầu chữa bệnh cho chú rồi.” Hạ Mạt tiến lên kéo cánh tay của dì Vương.

Dì Vương kích động gật đầu.

“Hoàng Tử Hiên, có cần y tá đến giúp đỡ không?” Lưu Nhân Tông nghe vậy thì bắt đầu hỏi.

Hoàng Tử Hiên lắc đầu: “Không cần đâu, tôi tự làm là được rồi.” Dứt lời lại nói với chú Vương: “Chú, chú cứ ngồi trên giường là được rồi.”

Chú Vương gật đầu, cởi giày nằm trên giường.

Hoàng Tử Hiên ở bên cạnh đã lấy ngân châm đặt lên xe đẩy cho y tá, lấy catgut ra rồi lại bỏ vào trong hộp thuốc màu trắng, sau đó lại dùng một ít rượu cồn để khử trùng. Tiếp theo lại cầm ngân châm, tiến hành tiêu độc.

Khi Hoàng Tử Hiên làm những việc chuẩn bị này, Lưu Nhân Tông và Hồ Gia Hoa đều nhìn chăm chú. Catgut là thứ có thể hòa vào cơ thể, vậy nên trong Tây y thường dùng làm chỉ để khâu lại các vết thương của người bệnh. Không biết Hoàng Tử Hiên dùng catgut để chữa chứng đau dây thần kinh sinh ba cho chú Vương như thế nào.

Đương lúc bọn họ tò mò, chỉ thấy Hoàng Tử Hiên dùng một cái kẹp gắp một đầu catgut lên rồi dùng cái kéo cắt sợi dây thành hai đoạn catgut dài ngắn khác nhau, cuối cùng là buộc sợi catgut ngắn hơn vào ngân châm.

Lúc này bốn người khác mới chú ý đến, cây ngân châm mà Hoàng Tử Hiên đang cầm khác với những cây ngân câm khác. Ngoại trừ dáng cây kim thật nhỏ ra, thì thân châm hơi thô to lại rỗng ruột, trên đầu còn có một lỗ nhỏ. Nhìn tổng thể, thì chính là phiên bản ống tiêm thu nhỏ.

Nhưng bọn họ chưa từng nhìn thấy cây ngân châm nào đặc biệt như vậy, Hạ Mạt thầm nghĩ chẳng trách Hoàng Tử Hiên nói người bình thường không biết, cây ngân châm đặc biệt như vậy, nếu không hiểu Trung y thì rất dễ mua sai.

Dưới ánh nhìn soi mói của mọi người, Hoàng Tử Hiên cắt sợi catgut dài thành hai đoạn rồi nhét vào trong ngân châm. Cứ như thế một lát sau, Hoàng Tử Hiên chuẩn bị khoảng mười cây ngân châm, anh tính toán đã đủ rồi mới buông cái kéo và cái kẹp ra.

Sau khi việc chuẩn bị đã được hoàn tất, Hoàng Tử Hiên nhìn về phía Lưu Nhân Tông rồi hỏi: “Bác Lưu, các bác sĩ các bác có biết cạo đâu không?”

Lưu Nhân Tông hả một tiếng: “Có chứ, bình thường, vào những lúc phải phẫu thuật não bộ đều phải cạo đầu cho người bệnh. Nhưng mà tôi cạo không được tốt, thường nhờ những y tá làm giúp.”

“Không có gì, biết là được. Giúp tôi cạo tóc của chú Vương, để tiện cho tôi tìm ***** **.” Hoàng Tử Hiên nói.

“À à, được thôi.” Lưu Nhân Tông nghe vậy, đi về phía chú Vương.

Hoàng Tử Hiên cười với chú Vương: “Chú, để chú phải đội mũ vài tháng rồi.”

Chú Vương cười xua tay biểu thị không sao, so với việc được khỏe mạnh thì cạo đầu có là cái gì đâu, cho dù già rồi không mọc được tóc cũng được.

Lưu Nhân Tông không biết đã bao lâu mình chưa cạo đầu cho người bệnh rồi, cảm giác như lần đầu cầm dao cạo vào hơn mười năm trước. Bây giờ lại bị Hoàng Tử Hiên bắt ra trận, khó tránh khỏi có hơi hoảng, run tay cạo tóc cho chú Vương.

Trong lòng có hơi chột dạ, Lưu Nhân Tông cầm dao cạo, cẩn thận từng li từng tý cạo đầu cho chú Vương. Ông ta thề đây tuyệt đối là lần đầu tiên ông ta chăm chú lại lo lắng khi cạo đầu cho bệnh trong suốt nửa đời người. Nhớ năm đó ông rất tự hào khi tự mình cầm dao mổ chính cho một cuộc phẫu thuật mà không lo sợ chút nào, bây giờ bị Hoàng Tử Hiên nhìn chằm chằm, khiến ông ta có cảm giác lo lắng như lúc còn là thực tập sinh.

Quả nhiên người trước mặt ông ta tài giỏi hơn ông ta nhiều, khiến ai cũng cảm thấy mình thua kém người ta một đoạn.