Tôi Và Khách Trọ Nữ 23 Tuổi

Chương 123



Lê Mỹ Gia cắn một miếng hạt dẻ mà Hoàng Tử Hiên đã bóc cho cô, sau khi ăn xong nửa cân hạt dẻ vào bụng, tâm trạng đã thoải mái hơn rất nhiều, thấy Hoàng Tử Hiên do dự muốn nói gì đó, cô chủ động lên tiếng trước: “Muốn nói gì thì nói đi.”

Hoàng Tử Hiên thở phào nhẹ nhõm, vội vàng hỏi: "Chúng ta đi đâu? Cô mà còn không cho tôi nói nữa, tôi chỉ có thể đưa cô lượn một vòng về lại tập đoàn Thịnh Thế thôi.”

Lê Mỹ Gia bĩu môi, nghiến răng nghiến lợi nói: "Thôn trang Phong Ba, số 88 đường Tích Khê, nếu vì tới trễ mà không thể vào trong, thì anh cứ chờ chết đi.”

Cô ta tức điếng cả người, lần nào cũng như vậy, rõ ràng là cố ý chọc giận mình mà.

Hoàng Tử Hiên rất ấm ức, chỉ đành đạp ga tăng tốc để băng qua được con đường phồn hoa nhất trước khi tới giờ cao điểm.

Không đến hai mươi phút, xe chạy vào một nơi tương tự như làng nghỉ dưỡng. Sau khi đỗ lại và xuống xe, Hoàng Tử Hiên mới để ý thấy thôn trang Phong Ba này được xây dựng theo phong cách cổ xưa, giống với một vài biệt viện trồng cây cảnh ở Tô Thành. Chỉ là cái tên này chưa đủ hữu tình nên thơ, ngược lại còn mang đậm hơi hướm giang hồ.

“Nơi này mới xây à?” Hoàng Tử Hiên quan sát một hồi thì mở miệng hỏi Lê Mỹ Gia vừa mới trang điểm xong và xuống xe.

Lê Mỹ Gia trả lời: "Khởi công xây dựng được vài năm rồi, do một ông trùm buôn than đá ở địa phương đầu tư. Hôm nay là lễ khai trương.”

“Hèn gì cô mặc phong cách này.” Hoàng Tử Hiên nghe xong cười nói: “Đầu óc ông trùm than đá này cũng có ý tưởng ghê, thế mà lại dám xây một cái sơn trang ở thành phố lớn như thế này. Đi vào hoạt động còn đỡ, nhỡ mà không vận hành được thì lỗ sặc máu.”

“Ông trùm ở địa phương lắm tiền nhiều của mà, không sợ lỗ.” Lê Mỹ Gia nở nụ cười hiếm có, vừa đi vừa nói: “Nghe nói ông trùm buôn than đá bỏ tiền ra kiến tạo thôn trang Phong Ba này, chẳng qua là để hiện thực hóa một ước mơ của ông ta.”

“Ước mơ gì? Làm trang chủ hả?” Hoàng Tử Hiên hỏi đùa.

"Đúng vậy, tôi nghe Lương Thiến kể rằng ông trùm buôn than đá này thích xem phim truyền hình võ hiệp, nằm mộng cũng muốn làm minh chủ võ lâm. Ngoài đời thực đã không làm được, thì chế tạo một võ lâm giả tưởng vậy. Đây không chừng chỉ là một trang viên Phong Ba thôi đâu, có khi còn muốn tập hợp mọi cao thủ võ lâm đến nữa đấy.” Lê Mỹ Gia vừa nói vừa cười sằng sặc, mỗi lần nghe tới chuyện của ông trùm buôn than đá, Lê Mỹ Gia không thể nhịn được cười.

Hoàng Tử Hiên cũng giật giật khóe miệng, im lặng hồi lâu mới lên tiếng: "Có tiền thì làm mẹ thiên hạ thôi.”

“Nói không chừng người ta thật sự có thể thu hút cao thủ võ lâm thì sao, mà này, bây giờ không phải cao thủ võ lâm là anh đã tới đây rồi sao.” Lê Mỹ Gia nói trong tràng cười nắc nẻ.

Hoàng Tử Hiên liếc cô một cái, nói: "Chắc chắn là trên đời có cao thủ võ lâm, nhưng nhân sĩ võ lâm chân chính người ta từ ngày bái sư học nghệ thì đã có môn có phái cả rồi, ai mà đến đây nương nhờ chứ. Trừ phi có mấy kẻ lừa đảo giả hươu giả vượn, cố làm ra vẻ, giở vài ngón công phu mèo quào rồi tự xưng là cao thủ thôi.”

Lê Mỹ Gia nghe xong có hơi ù ù cạc cạc, lắc đầu nói: "Cứ đi xem trước đã, coi như tản bộ tham quan du lịch một chút vậy.”

Hoàng Tử Hiên nói: "Tôi vẫn phải có trách nhiệm bên cạnh cô ở đây sao?”

“Nếu không anh đi rồi, thì ai lái xe về nhà?” Lê Mỹ Gia hỏi vặn lại.

“…” Khóe miệng Hoàng Tử Hiên giật một cái, rõ ràng là bị cô đuổi đi, sao bây giờ còn bận tay bận chân hơn trước rồi.

Tuy trang viên Phong Ba là nơi chứa đựng ao ước của ông trùm buôn than đá, nhưng dù vậy ông ta vẫn muốn kiếm lợi nhuận từ nó. Chính vì thế mọi thứ trong trang viên đều được bố trí giống một làng du lịch, ăn uống, vui chơi, cái gì cũng có. Điểm đặc sắc duy nhất là toàn bộ đều mang phong cách cổ trang, bất kể là bảo vệ hay là nhân viên phục vụ, nhân viên quản lý các khâu, bọn họ đều mặc trang phục cổ trang, thật là giống hệt như đang đi dạo ở thành trì trong phim ảnh vậy.

"Thiên Hương lâu, Huyền Phong các, Phong Ba đình…” Hoàng Tử Hiên vừa đi vừa hô vang những cái tên cổ đại này, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn thẳng về phía trước: “Mẹ nó, ngay cả Di Hồng viện mà cũng có. Đi thôi, chúng ta đi tham quan một lát nào.”

“Di Hồng viện…” Lê Mỹ Gia lẩm bẩm cái tên này mấy lần, tự hỏi: “Sao cái tên này nghe quen vậy nhỉ?”

"Phải rồi, là yếu tố không thể thiếu trong phim truyền hình võ hiệp. Đối với đại hiệp ấy mà, ngoài bảo kiếm ra, thì nhất định phải có nữ nhân.” Hoàng Tử Hiên thật sự tò mò không biết bên trong có một đám phụ nữ ăn mặc hở hang, lả lơi gào to “Đại gia mau đến chơi đi” hay không.

Lê Mỹ Gia đột nhiên nhớ ra, không phải Di Hồng viện là kỹ viện sao? Sau khi kịp phản ứng, cô ta nhéo Hoàng Tử Hiên một cái: “Anh dám đi thử coi.”

Hoàng Tử Hiên rú lên một tiếng rồi nhảy ra xa, xoa xoa cánh tay, oan ức rêи ɾỉ: “Có gì thì không thể nói bằng lời à, sao lại động tay động chân thế kia.”

Lê Mỹ Gia hừ lạnh một tiếng, quay đầu tiếp tục đi thăm thú những nơi khác.

Càng lúc càng nhiều du khách được mời đến, bọn họ đi thành từng nhóm gồm hai, ba người. Có người nhận ra Lê Mỹ Gia liền đến chào hỏi, Lê Mỹ Gia tuy không quen nhưng cũng lễ phép hàn huyên mấy câu.

Sau khi đi dạo hơn một tiếng đồng hồ, mọi người mới cùng nhau được mời đến Phong Ba đình. Cái gọi là Phong Ba đình không chỉ có vỏn vẹn một cái đình bát giác, ban nãy mới tham quan thì mọi người đều thấy cả rồi, ngoài Phong Ba đình ra, còn có một cái võ đài hình tròn được xây trên hồ trước, là chỗ để biểu diễn.

Dạ tiệc sẽ được đãi ở đây, quan khách vừa vào sẽ được sắp xếp mỗi người ngồi một vị trí. Không phải là loại tiệc rượu bàn tròn mười người, mà là một cái bàn dài nho nhỏ dành cho hai người, tương tự với phong cách cung đình cổ đại bày biện tổ chức yến tiệc, rất độc đáo và sáng tạo.

Lê Mỹ Gia và Hoàng Tử Hiên được bố trí ngồi ở bàn đầu tiên ở hàng thứ nhất, phía dưới bọn họ đặt mười cái bàn, phía sau còn có một dãy khác. Đối diện họ cũng vậy, xem ra là tính toán chuẩn bị sẵn dùng để đón tiếp mười mấy vị khách nữa sắp đến.

Sau khi tất cả khách mời đã ổn định chỗ ngồi, ông trùm buôn than đá của trang viên Phong Ba mới chậm rãi xuất hiện. Khiến mọi người câm nín nhất, đó là ông ta cũng mặc một bộ cổ phục, màu sắc sặc sỡ, nhìn kiểu gì cũng thấy rất ư chói mắt. Bộ đồ kia lại còn khoác lên vóc người to béo ục ịch của ông ta, trông chẳng khác nào mấy ông tài chủ vườn thời xưa.

“Bề ngoài của ông chủ này buồn cười quá.” Lê Mỹ Gia che môi cười khẽ.

Hoàng Tử Hiên cũng đồng tình: “Tôi cảm thấy ông ta thích hợp làm diễn viên hơn, chuyên đóng mấy vai tài chủ vườn.”

Lê Mỹ Gia không kìm được, cười hì hì thành tiếng.

Vốn dĩ cô ta cũng khá ưa nhìn, hôm nay ăn diện điệu đà lại càng xinh hơn, bây giờ mới cười một cái mà đã đẹp nghiêng thành đổ nước rồi. Không ít đàn ông xung quanh phải quay sang trộm nhìn cô ta, ngay cả Hoàng Tử Hiên ngồi bên cạnh cũng phải nhận lấy những cặp mắt hình viên đạn.

Lê Mỹ Gia cũng nhanh chóng nhận ra nụ cười của mình đã thu hút rất nhiều ánh mắt háo sắc, nên vội vàng nghiêm mặt lại: “Đều tại anh đó, đừng có chọc tôi cười nữa nha.”

“Sao cô không tự trách mình nên cười nhỏ lại một chút?” Hoàng Tử Hiên liếc xéo cô ta một cái.

Lê Mỹ Gia trừng mắt nhìn anh, nín lại không cười nữa.

“Kẻ hèn Đoàn Văn Quang này lần đầu đặt chân đến Long Thành, diễm phúc được các chư vị nể mặt ghé thăm, thực sự được sủng ái mà cứ canh cánh ở trong lòng, được nhiều người yêu thương mà vừa mừng vừa lo đấy ạ.” May mà vào lúc này ông trùm buôn than đá cất tiếng phát biểu, mở miệng thì toàn tuôn ra văn hay ý đẹp nho nho nhã nhã, ai nấy nghe thấy đều buồn cười nhưng không tiện cười.

“Đâu có, đâu có! Ông chủ Đoàn mở một trang viên tuyệt vời như vậy, bọn tôi cũng muốn đến mở mang tầm mắt mà.” Có vị khách tươi cười đáp lại.

“Đúng vậy ông chủ Đoàn. Hôm nay tôi đã được mở mang tầm mắt rồi. Địa điểm này của ông rất thú vị, sau này nhất định sẽ lại tới nữa.” Một người khác cũng hồ hởi phụ họa.

Ngay khi có một người dẫn đầu, những người khác cũng lần lượt tấp nập chúc mừng và hết lời tán thưởng, bây nhiêu đó cũng đủ để Đoàn Văn Quang nở mày nở mặt. Đoàn Văn Quang cười ngoác cả mang tai, vừa cảm ơn sự nể mặt của mọi người, vừa sai người mau chóng dọn thức ăn lên. Các nữ nhân viên trong trang phục nha hoàn bưng đủ loại thức ăn nối đuôi bước vào, chẳng mấy chốc đồ ăn đã được bày biện ê hề.

Đoàn Văn Quang nâng ly rượu, đứng dậy nói: "Một lần nữa xin cảm tạ mọi người đã hạ cố đến chơi, hy vọng mọi người ăn uống no say và vui chơi thỏa thích.”

Khách khứa cầm ly rượu cùng uống cạn, Hoàng Tử Hiên phải lái xe nên uống trà thay rượu. Sau khi đặt ly rượu xuống, đại tiệc bắt đầu. Đoàn Văn Quang vỗ tay, chỉ sau ba tiếng vỗ, một nhóm phụ nữ váy áo lả lướt bước lên đài tròn ở giữa hồ nhảy múa.

“Màn hóa trang này tôi cho chín mươi chín điểm, một điểm còn lại là tặng cho thính lực tốt của mấy cô gái kia. Xa như vậy mà vẫn nghe rõ tiếng vỗ tay, chắc chắn là cao thủ võ lâm rồi.” Hoàng Tử Hiên nhìn thấy các cô gái nối đuôi nhau xuất hiện ngay sau tiếng vỗ tay của Đỗ Văn Dương, đã nhịn không được mà cảm thán vài câu.

Khóe miệng Lê Mỹ Gia cong lên, cô ta gật đầu nói: "Đây cũng là yến hội đặc biệt nhất mà tôi từng tham dự. Tôi cảm thấy mình như một người lạc quẻ vậy.”

Hoàng Tử Hiên toét miệng cười, cầm đũa lên, gắp đồ ăn đưa vào miệng.

Lúc này trên sân khấu giữa hồ đang diễn ra một tiết mục múa, tiếng đàn cổ du dương véo von truyền vào tai, các cô gái nhảy múa uyển chuyển. Đặc biệt là cô nàng múa dẫn đầu, tuy có mang khăn che mặt, nhưng lớp vải mỏng manh đó không giấu được dung mạo xinh đẹp.

Ánh mắt của Hoàng Tử Hiên dán chặt vào cô gái múa dẫn đầu, không phải bởi vì vóc dáng cô ấy bốc lửa, mà là bởi vì cô ấy múa rất đẹp. Có thể thấy cô ấy có sự phối hợp cơ thể rất tốt, dây chằng cũng rất dẻo dai, có thể thực hiện rất nhiều động tác khó. Cho dù đó là xoay tròn, bật nhảy hay đáp xuống đất, mọi thứ đều hoàn hảo.