Tôi Và Khách Trọ Nữ 23 Tuổi

Chương 126



Hoàng Tử Hiên không hề bối rối, chân phải lùi lại một bước, đồng thời giơ hai tay lên, tay trái nhanh chóng nắm chặt cổ tay của người đàn ông cường tráng, cánh tay phải luồn vào dưới cánh tay của anh ta, giống như một con rắn linh hoạt xoay ngược lại, cuốn lấy cánh tay của anh ta, đồng thời chân phải đá mạnh vào chân phải của anh ta.

Phù phù!

Trong phút chốc, người đàn ông kia đã bị Hoàng Tử Hiên đốn ngã xuống đất.

“Thủ Huy Tỳ Bà!” Dương Học Nghĩa bàng hoàng thốt lên một tiếng, dù sao ông ta là người học Thái Cực Quyền, cho nên chỉ liếc mắt một cái là biết ngay Hoàng Tử Hiên đang sử dụng chiêu thức của Thái Cực Quyền.

Chiêu thức này là động tác túm lấy trong Thái Cực Quyền, tuy không mạnh lắm nhưng có thể biến chiêu giữa chừng để bám sát đối thủ và ngăn không cho đối phương vượt ra khỏi tầm kiểm soát của mình. Dương Học Nghĩa không ngờ một chiêu Thủ Huy Tỳ Bà này của Hoàng Tử Hiên lại có uy lực lớn đến như vậy, cho nên ông ta không kịp chuẩn bị.

“Ôi trời, không thể nào, thật sự chỉ dùng một chiêu đã đánh ngã được anh ta rồi kìa.” Tất cả mọi người đều há hốc mồm kinh ngạc. Bọn họ còn chưa kịp nhìn thấy Hoàng Tử Hiên ra tay như thế nào mà gã đàn ông vạm vỡ kia đã ngã lăn ra đất rồi. Dường như chỉ đá anh ta một cái, nhưng chắc chắn là không thể nào đơn giản như vậy được.

“Tà môn quá rồi, một người đàn ông lực lưỡng nặng cả một trăm tám mươi ký, sao có thể bị ngã lăn quay chỉ bằng một cú đá thôi.” Có người không tin điều đang diễn ra trước mắt là sự thật, cho rằng chỉ là một sự trùng hợp ma quái thôi.

Khi khán giả bên dưới bàn tán sôi nổi, tám người còn lại trên sân khấu ngơ ngác nhìn nhau, họ cũng rất sửng sốt, sao lại có thể thực sự dùng một chiêu đánh gục một cao thủ khí công được chứ? Nếu không phải họ chắc mẩm người đàn ông to khỏe kia là người của họ, thì tuyệt đối đã nghi ngờ anh ta đang giả bộ bị đánh ngã rồi.

Đương nhiên lúc này kẻ đang khiếp sợ nhất chính là ngững ai có liên quan, những người khác chỉ nhìn thấy gã đàn ông vạm vỡ bị Hoàng Tử Hiên đá ngã, nhưng không biết anh ta ngã đau đến thế nào. Cái mông vừa tiếp đất, anh ta đã choáng váng ngây người tại chỗ, không dám thở mạnh, thật lâu sâu mới dám nhúc nhích.

Người đàn ông lực lưỡng vừa có thể động đậy, lập tức cá chép đả đỉnh nhảy lên và nói: “Không được, cái này không tính. Đấu lại!”

“Không tính à?” Hoàng Tử Hiên nhướng mày: “Ngạc nhiên ghê nha, từ lúc nào mà người của Kim Cương Môn đã luyện được vô lại công rồi, xem ra còn giỏi hơn luyện khí công nữa. Nếu như anh định so vô lại công với tôi, thì tôi nhận thua.”

Hì hì…

Nụ cười khúc khích của Lê Mỹ Gia vang lên thật đúng lúc. Những người khác cũng không nhịn được mà thấp giọng cười khẽ.

Nghe thấy mọi người cười nhạo mình, khuôn mặt người đàn ông cường tráng đỏ bừng, ấp a ấp úng một lúc rồi đột nhiên định thần lại, hai mắt trừng to: "Anh cũng biết Kim Cương Môn! Chẳng lẽ anh cũng là người trong giới tu võ?”

“Tôi có phải là người trong giới tu võ không thì hình như đâu có liên quan gì đến chuyện hôm nay.” Hoàng Tử Hiên xua tay nói: “Thua thì là thua, bớt ở đây làm bẽ mặt người của Kim Cương Môn các anh đi. Ai lên tiếp theo hả?”

Vẻ mặt của gã lực lưỡng càng đỏ hơn, mặc dù vẫn không cam lòng bị Hoàng Tử Hiên một chiêu chế ngực, nhưng sự thật đúng như anh nói, bản thân anh ta nếu còn bất chấp đạo lí nữa thì chẳng khác nào đang làm trò bẽ mặt cho Kim Cương Môn. Vì muốn giữ danh tiếng cho môn phái, anh ta cũng không thể không lui xuống.

Thấy gã lực lưỡng kia đã lùi lại, một vài người khác bước tới, nắm chặt quả đấm: “Tôi đến thỉnh giáo vài chiêu Thái Cực Quyền lợi hại.”

Hoàng Tử Hiên gật đầu, tỏ ý anh ta có thể tấn công bất cứ lúc nào.

Thấy dáng vẻ thờ ơ của Hoàng Tử Hiên, ánh mắt của người này trầm xuống, xông lên tấn công. Sở trường của kẻ này là sử dụng quyền, quyền phong vù vù lao tới, trong chớp mắt quả đấm cực đại đã gần sát tới sống mũi của Hoàng Tử Hiên.

Hoàng Tử Hiên lúc này mới thong thả di chuyển, tuy rằng động tác từ tốn nhưng tốc độ rất nhanh, tất cả mọi người cảm thấy hoa cả mắt, giống như thoáng một cái đã tránh được nắm đấm của đối phương, còn nhanh chóng xoay người quay lại chỗ cũ và thụi một đấm vào lưng của người này.

“A…” Người này hét lên một tiếng, cả cơ thể của anh ta bị Hoàng Tử Hiên đấm bay lên không trung.

Rầm!

Tiếng nước rơi xuống vang lên, ngay sau đó đã thấy anh ta bị đánh văng vào hồ nước.

Dương Học Nghĩa lại thổn thức một tiếng: “Chuyển Thân Ban Lan Chùy!”

Lại là một chiêu thức Thái Cực Quyền đơn giản nhất và phổ biến nhất, hai chiêu thức liên tiếp của Hoàng Tử Hiên tuy bình thường đến không thể tầm thường hơn, nhưng lại có uy lực vô hạn.

“Người thứ hai xong rồi, các anh còn định tới từng người sao?” Hoàng Tử Hiên thu tay và chân, nhìn bảy người còn lại.

Bảy người đồng thời nhíu chặt mày, bọn họ sẽ không dám khinh thường Hoàng Tử Hiên nữa. Ước tính cơ hội thắng của từng người không lớn, nhưng nếu cùng xông lên một lúc, có thắng cũng không anh hùng. Nghĩ tới nghĩ lui một hồi đều cảm thấy rất khó xử.

“Cùng xông lên đi, dù sao kết quả cũng như nhau thôi, hà cớ gì phải lãng phí thời gian.” Hoàng Tử Hiên thấy bọn họ bối rối, thẳng thắn thay họ đưa ra chọn lựa.

Sắc mặt của bảy người cùng lúc đanh lại, tuổi tác của bảy người cộng lại đã mấy trăm tuổi, thế mà lại bị một thằng miệng còn hôi sữa xem thường. Thà chết vinh còn hơn sống nhục, cùng lên thì cùng lên, dù sao cũng là mày tự tìm chỗ chết thôi mà.

Nghĩ đến đây, bảy người vứt bỏ sĩ diện, sau khi liếc nhìn nhau, ngầm thỏa thuận cùng xông lên tấn công Hoàng Tử Hiên.

Thoắt một cái, bảy người vây quanh Hoàng Tử Hiên, nhưng sắc mặt của Hoàng Tử Hiên không chút nao núng. Giơ tay đỡ đòn tấn công của một người, anh hét lên: "Tá Lực Đả Lực!”

Ầm!

Khi giọng nói của Hoàng Tử Hiên rơi xuống, trước khi công kính của một người chạm được tới Hoàng Tử Hiên, thì bọn họ đã cùng lúc bị đánh ngã một cách vô cùng kỳ diệu.

“Cách Sơn Đả Ngưu!”

Ầm!

“Tứ Lưỡng Bát Thiên Kim!”

Ầm!

Mỗi lần Hoàng Tử Hiên cất giọng thì sẽ có một người ngã xuống. Mà quan khách đều nhìn thấy rất rõ Hoàng Tử Hiên không hề đụng vào người ngã xuống, mỗi lần đều là Hoàng Tử Hiên ngăn cản đòn tiến công của người khác và sử dụng công kích của người này đánh ngã người kia. Vả lại anh chỉ đứng yên một chỗ, không hề di chuyển tí nào.

“Lãm Tước Vĩ!”

Cuối cùng Hoàng Tử Hiên vung tay lên đập vào ngực Dương Học Nghĩa, Dương Học Nghĩa bị một lực mạnh bất thình lình đánh vào, lập tức ngã ngồi ra đất, hai tay ôm ngực, sắc mặt tái mét.

“Anh, anh thế mà đã luyện ra uy lực của Thái Cực Quyền rồi!” Dương Học Nghĩa phải mất một lúc lâu sau mới có thể mở miệng, bàng hoàng thốt lên một câu.

Hoàng Tử Hiên cười nhẹ một tiếng, nhưng không trả lời. Thay vào đó, anh rảo bước đến chính giữa hồ, bày ra thức mở đầu của Thái Cực Quyền, chậm rãi đánh Thái Cực Quyền.

Giờ phút này, tất cả mọi người không còn đếm xỉa tới mấy người bại trận của Dương Học Nghĩa nữa, mà đang nghiêm túc và chăm chú theo dõi Thái Cực Quyền của Hoàng Tử Hiên. Thực ra Thái Cực Quyền của Hoàng Tử Hiên không khác mấy so với Thái Cực Quyền của Dương Dịch Nghĩa lúc nãy, đối với người ngoài nghề thì gần như là giống hệt như đúc. Tuy nhiên, cảm giác hai người họ toát ra lại không hề giống nhau, không phải là chiêu thức khác nhau, mà là sự khác biệt về tinh khí thần.

Cảm giác khi xem Hoàng Tử Hiên chơi Thái Cực Quyền rất huyền bí, tựa như có thể cảm nhận được sự lên xuống và nhàn tản như mây trôi lờ lững trong từng chiêu từng thức của anh. Thời khắc này, Hoàng Tử Hiên giống như thế ngoại cao nhân, toàn thân phát ra hào quang mê người.

Đây không phải lần đầu tiên Lê Mỹ Gia xem Hoàng Tử Hiên đánh Thái Cực Quyền, nhưng mỗi lần xem đều bị hấp dẫn và không thể rời mắt khỏi anh. Mỗi khi anh đánh Thái Cực Quyền đều mang lại cho người xem một cảm giác hoàn toàn khác. Không còn bị coi thường như lúc trước, cũng không biết xấu hỗ như thường ngày. Chỉ còn lại khí chất quyến rũ khiến lòng người xao xuyến mà thôi.

Ngay cả đám người Dương Học Nghĩa cũng bị Hoàng Tử Hiên làm cho mê mẩn, sững sờ nhìn vầng hào quang tỏa ra từ Hoàng Tử Hiên.

Thế nhưng, ngay lúc muôn vàn cặp mắt đang đổ dồn lên cơ thể của Hoàng Tử Hiên, đài tròn ở trung tâm hồ nước đột nhiên chìm vào khoảng không tối tăm. Bóng dáng của Hoàng Tử Hiên lập tức chìm trong bóng tối, không thể nhìn thấy tư thế đang đánh Thái Cực Quyền của anh nữa.

“Có chuyện gì?” Đoàn Văn Quang đang say sưa theo dõi, trước mắt đột nhiên tối sầm nên tức giận gầm lên một tiếng.

“Xin lỗi ông chủ, dây điện trên sân khấu giữa hồ đột nhiên bị cháy, chúng tôi đang gấp rút sửa chữa.” Người phụ trách lập tức trả lời.

“Con mẹ chúng mày mà làm được cái đếch gì, mau bật đèn pin lên cho tao!” Đoàn Văn Quang nổi giận đùng đùng, quát tháo ầm ĩ.

“Vâng, vâng, thưa ông chủ.” Nhân viên vội vàng lấy điện thoại di động ra, bật đèn pin chiếu sáng thay cho ánh đèn.

Lúc này Hoàng Tử Hiên không vì điện cúp mà dừng lại, anh nhắm nghiền mắt đắm chìm miên man trong thế giới Thái Cực Quyền trong bóng tối.

Không gian rộng lớn như vậy, nên đèn pin chỉ chiếu sáng lờ mờ, mọi người cũng chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một đường nét mờ nhạt. Nhưng ngay sau đó một cảnh tượng đáng kinh ngạc đã xuất hiện trên sân khấu ở chính giữa hồ nước.

Thoạt đầu là một điểm phát ra ánh sáng màu xanh lục hướng về phía Hoàng Tử Hiên, lưu luyến ở trên người anh k rời. Sau đó, một đốm sáng khác xuất hiện, rồi một đốm sáng khác nữa xuất hiện, cuối cùng lũ lượt rất nhiều đốm sáng đồng thời bay lên.

Vô số điểm sáng xanh lục mờ ảo này một lần nữa chiếu rọi cho Hoàng Tử Hiên, tăng thêm cảm giác mờ mờ ảo ảo khi nhìn dáng hình Hoàng Tử Hiên trong ánh sáng rực rỡ, giống như yêu tinh trong rừng cây lớn giữa đêm tối tĩnh mịch, lợi dụng bóng đêm để vui mừng nhảy múa.

“Đó có phải là con đom đóm không?” Thấy vậy, có người khe khẽ hỏi.

"Không phải đom đóm thì là cái gì. Thời cổ đại có Hàm Hương nhảy múa thu hút bươm bướm, ngày nay lại có Hoàng Tử Hiên đánh Thái Cực hấp dẫn đom đóm. Có thể tận mắt chứng kiến cảnh tượng này, thật sự không uổng công khi đến đây.” Một người đàn ông ngồi sau lưng Lê Mỹ Gia trả lời.

"Tôi có quay một video nhỏ và đăng lên mục khoảnh khắc trên trang cá nhân của mình. Vỏn vẹn vài giây mà tôi đã có hơn trăm lượt thích. Ấy chà, từ trước tới giờ trang cá nhân của tôi chưa bao giờ náo nhiệt như vậy.” Một người khác hồ hởi khoe.

"Ái chà, cái trí nhớ già cỗi của tôi. Tôi cứ tự hỏi tại sao trông anh ta quen thế, anh vừa nhắc tới video ngắn mục khoảnh khắc trên trang cá nhân thì tôi mới nhớ ra. Chiều nay tôi có xem trên mạng một đoạn video ngắn quay lại quá trình một thầy thuốc Trung Y trẻ tuổi đang trị liệu cho người bệnh. Không phải anh chàng trẻ tuổi đó là anh ta sao?” Nghe xong lời người này nói, một người khác vỗ trán thốt lên.

"Đúng, đúng, đúng, anh nói vậy là tôi cũng nhớ ra ngay. Không sai, là anh ta đấy, tôi đã coi cái video đó từ đầu đến cuối rồi, thần kỳ lắm.” Được người này nhắc, một người khác cũng có xem video kia hớn hở lên tiếng phụ họa.

“Video gì?” Lê Mỹ Gia chưa xem video mà mấy người này nói, nên khó hiểu hỏi họ.

“Tổng giám đốc Lê không biết à?” Một người thấy lạ nên hỏi ngược lại cô ta.

Lê Mỹ Gia lắc đầu, cô ta thậm chí không biết họ đang nói về cái gì.

"Không phải chứ tổng giám đốc Lê, anh ta không phải là bạn trai của cô sao? Ngay cả việc bạn trai mình thông thạo y thuật mà cô cũng không biết à?” Có người hoài nghi nói.

Lê Mỹ Gia ngượng ngùng bối rối, cũng không giải thích được mối quan hệ với Hoàng Tử Hiên, đành phải nói: “Tôi biết anh ấy thông thạo y thuật, chỉ là không biết video các anh đang nói đến là cái gì?”

Những người khác nghe xong thì mới hiểu ra, có người lấy điện thoại di động ra, tìm đoạn video đó và đưa cho Lê Mỹ Gia xem: "Tổng giám đốc Lê, cô xem đi, chính là video này. Bạn trai của cô lợi hại thật đấy, có thể kéo được bọ sống từ trong lỗ tai người bệnh ra. Nếu không phải có rất nhiều người cùng chính mắt nhìn thấy, có thể chứng thực độ tin cậy của đoạn video này, thì chúng tôi không dám tin đây là sự thật đâu.”