Nghĩ đến đây, Hoàng Tử Hiên không khỏi nghĩ sâu hơn. Lê Mỹ Gia cũng không phải là người thích tham gia những bữa yến tiệc liên hoan, Chu Tử đã từng nói, chỉ các bữa tiệc bắt buộc phải có mặt thì cô mới đi một chuyến, ví dụ như buổi tiệc từ thiện do thương hội Hoa Thương tổ chức lần trước. Nhưng mà bữa yến tiệc liên hoan của Đoàn Văn Quang tối hôm qua lại thuộc về loại tiệc xã giao đi cũng được mà không đi cũng chẳng sao.
Với tính cách của Lê Mỹ Gia, hẳn là ngay cả thư mời cũng không thèm liếc mắt một cái mới đúng. Nhưng cô không chỉ đọc mà còn dành thời gian đi tham gia, hơn nữa còn ăn mặc rất phù hợp với phong cách của trang viên Phong Ba. Nếu như không phải là có mục đích, làm gì có việc cô tỉ mỉ ăn diện.
Ngoài ra, khi Dương Học Nghĩa biểu diễn Thái Cực Quyền, Lê Mỹ Gia còn rất kỳ lạ mà gây sự, điều này cũng hoàn toàn không phù hợp với tính cách điệu thấp của cô. Đồng thời còn cố ý đẩy mình ra, nếu như không phải hôm qua mình phô bày uy lực của Thái Cực Quyền ở trước mặt Đoàn Văn Quang thì làm gì có chuyện hôm nay Đoàn Văn Quang xuất hiện ở tập đoàn Thịnh Thế?
Không nghĩ sẽ không phát hiện, sau khi nghĩ kỹ, Hoàng Tử Hiên bỗng cảm thấy hơi kinh ngạc. Không ngờ trong lúc bản thân không hề hay biết, anh đã bị Lê Mỹ Gia lợi dụng. Đương nhiên, điều này không phải chuyện khiến Hoàng Tử Hiên giật mình nhất, điều khiến anh ngạc nhiên hơn cả là không ngờ bản thân lại hạ cảnh giác xuống trình độ gần như ngu ngốc ở trước mặt Lê Mỹ Gia.
Đây tuyệt đối là tình huống trước kia chưa từng xảy ra, Hoàng Tử Hiên luôn nhớ kỹ câu nói trên đầu chữ sắc có cây đao, bất kể là đối mặt với phụ nữ xinh đẹp cỡ nào đi chăng nữa, từ đầu tới cuối anh đều duy trì mấy phần cảnh giác. Trên thế giới này, ngoại trừ Mạc Phù Dao thì người thứ hai có thể khiến cho Hoàng Tử Hiên hoàn toàn buông lỏng đề phòng chỉ có Lê Mỹ Gia.
“Anh đứng đờ ra đấy làm gì? Tới uống trà đi.” Sau khi pha xong trà và cà phê, Lê Mỹ Gia bưng hai cái tách gọi Hoàng Tử Hiên qua uống trà.
Hoàng Tử Hiên hoàn hồn, sắc mặt không tốt lắm, đi tới ngồi xuống.
“Tôi không biết pha trà lắm, anh tạm chấp nhận, uống đi.” Lê Mỹ Gia đặt tách trà ở trước mặt anh.
Hoàng Tử Hiên hờ hững ừm một tiếng, nâng tách trà lên nhấp một ngụm.
Lê Mỹ Gia đang có tâm trạng tốt, thưởng thức ly cà phê được mình cẩn thận xay.
“Lợi dụng người khác để đạt được mục đích của bản thân, có phải là rất có cảm giác thành công không?” Ngay lúc Lê Mỹ Gia đang có tâm trạng vui vẻ, Hoàng Tử Hiên bất thình lình hỏi.
Lê Mỹ Gia hơi sững sờ, sau đó khó hiểu nhìn Hoàng Tử Hiên: “Cái gì cơ?”
Cạch!
Hoàng Tử Hiên đặt nặng tách trà xuống bàn, nước trà tràn ra bắn lên mu bàn tay, trong nháy mắt đã tạo nên mấy điểm đỏ do bị bỏng.
“Anh làm gì vậy? Không biết trà này rất bỏng à.” Lê Mỹ Gia giật nảy mình, nhanh chóng đặt cốc xuống lấy khăn giấy ra lau cho anh, cũng vội vàng muốn gọi Chu Tử đi mua thuốc.
“Không cần, không chết người được.” Hoàng Tử Hiên hất tay cô, đứng lên, lạnh lùng nói: “Điều khiến tôi cảm thấy ghét nhất là người khác lợi dụng tôi, đặc biệt là phụ nữ.”
Nói xong, Hoàng Tử Hiên không cho Lê Mỹ Gia cơ hội giải thích, sải bước đi ra khỏi văn phòng.
Lê Mỹ Gia sững sờ nhìn bóng lưng anh biến mất khỏi tầm mắt, một hồi lâu sau mới hiểu được câu nói kia của Hoàng Tử Hiên có ý gì. Đầu tiên anh hỏi cô rằng lợi dụng người khác để đạt được mục đích của bản thân có phải là rất có cảm giác thành công hay không, tiếp đó còn nói rất ghét bị người khác lợi dụng. Người thông minh như cô, sao lại không hiểu rõ ý tứ của Hoàng Tử Hiên.
Cô theo bản năng đưa mắt nhìn phần văn kiện điều tra vẫn chưa được xem hết được đặt ở trên bàn làm việc, có vẻ như Hoàng Tử Hiên đã nhận ra rằng từ hôm qua đến giờ mình vẫn luôn lợi dụng anh để hấp dẫn sự chú ý của Đoàn Văn Quang.
Vốn dĩ Lê Mỹ Gia không cảm thấy việc lợi dụng Hoàng Tử Hiên một chút là điều gì ghê gớm lắm, từ lúc mười mấy tuổi cô đã trà trộn vào giới kinh doanh, việc sử dụng tài nguyên xung quanh khi kinh doanh dưới tình huống không vi phạm đạo đức là điều rất bình thường đối với cô. Anh lợi dụng tôi, tôi lợi dụng anh, dường như từ lâu đã trở thành luật lệ được ngầm thừa nhận giữa những người làm ăn trên thương trường.
Nhưng mà, ngay giây phút Hoàng Tử Hiên vạch trần cô, ngay giây phút tức giận rời đi, trong ánh mắt anh lộ ra vẻ thất vọng, không khỏi khiến Lê Mỹ Gia cảm thấy xấu hổ không thôi, như thể cô vừa làm một chuyện vô cùng tồi tệ vậy. Khi anh hất tay cô, cảm giác lòng bàn tay trống rỗng đột nhiên truyền thẳng tới đáy lòng, tựa như từ nay về sau mình sẽ mất anh.
Một cảm giác sợ hãi không thể giải thích được tự nhiên nảy lên, kèm theo đó là cảm giác loáng thoáng đau lòng. Vào giờ phút này, cô bỗng nhiên rất sợ mất đi Hoàng Tử Hiên. Vừa nghĩ tới việc sẽ mất anh, Lê Mỹ Gia đã cảm thấy đau lòng không thể thở nổi.
Lúc này, Lê Mỹ Gia rất muốn đuổi theo Hoàng Tử Hiên, nói lời xin lỗi với anh, nhưng sự kiêu ngạo trong xương khiến cô khó mà chuyển bước, cho nên sau một lúc lâu, tâm trạng của Lê Mỹ Gia cũng không thể bình tĩnh lại được.
Lúc Hoàng Tử Hiên bước ra ngoài tập đoàn Thịnh thế, tâm rạng của anh rất ngột ngạt, anh bực bội gãi đầu một cái, chặn một chiếc xe taxi đi về nhà.
Trương Tiểu Lệ vẫn đang ở bệnh viện chưa trở về, Hoàng Tử Hiên cũng không có tâm trạng hỏi tình huống của Tiểu Ngu Ngốc. Về đến nhà tắm rửa xong thì lên giường đi ngủ, tâm trạng không tốt thì ngủ một giấc, đây là thói trăng hoa của Hoàng Tử Hiên nhiều năm qua.
…
Long Thành là một thành phố phát triển với những tòa nhà cao tầng mọc lên ở khắp nơi. Nhưng cũng không thể tránh khỏi việc giống như những thành thị khác, tồn tại sự chênh lệch giàu nghèo với thu nhập không đồng đều. Tồn tại cùng những khu biệt thự là những khu dân nghèo hoàn toàn khác biệt, cũng là nơi thường được biết đến là khu phố ổ chuột.
Yến Thiên Hành và người ông lớn tuổi của mình sống trong một khu ổ chuột nghèo nàn, hơn nữa còn là nơi tồi tàn trong những nơi tồn tàn. Trình độ cũ nát của các phòng ốc ở khu vực này y như thời năm 1970, con đường dưới chân còn không tốt bằng nông thôn. Từng dãy phòng ở tựa như những đứa trẻ mồ côi bị Thượng Đế vứt bỏ, lộ ra hơi thở ngắc ngoải.
Trong số những phòng ốc nằm rải rác như những ngôi sao, căn nhà của Yến Thiên Hành lộ ra vẻ tồi tàn cực kỳ giống đang lung lay sắp đổ. Hai căn nhà dột nát được kẹp bởi hàng rào, hai ông cháu đang ngồi quây quần bên chiếc bàn gỗ nhỏ. Yến Thiên Hành thỉnh thoảng nhìn về hướng cửa gỗ, trên gò má non nớt lộ ra vẻ chờ mong và lo lắng.
Sáng nay Hoàng Tử Hiên đã hứa rằng buổi tối sẽ tới giúp cậu bé giải hàn độc, nhưng không nói là mấy giờ. Yến Thiên Hành không thể không biết ngại mà gọi điện thoại hỏi, đành phải ăn cơm tối cùng với ông nội ngay sau khi trời vừa sẩm tối, sau đó ngồi trong phòng chờ.
Việc chờ đợi này tốn ròng rã mấy tiếng đồng hồ, vậy mà ngay cả cái bóng của Hoàng Tử Hiên cũng không thấy xuất hiện. Điều này khiến Yến Thiên Hành vốn không có kiên nhẫn trở nên nôn nóng, mấy lần muốn lấy điện thoại di động ra hỏi xem Hoàng Tử Hiên định lúc nào đến, nhưng đều bị ánh mắt của ông nội ngăn lại.
Ông nội Yến ngồi yên như một bức tượng, mấy tiếng đồng hồ trôi qua mà ngay cả đầu ngón tay cũng không động đậy. Khuôn mặt của ông nội Yến bị con dao sắc bén của năm tháng vô tình khắc xuống những nếp nhăn, dưới ánh đèn lờ mờ, những nếp uốn này trông cực kỳ chướng mắt, dường như thời gian đối xử vô cùng khắc nghiệt đối với ông ấy, khiến mặt mũi ông ấy hằn đầy vết thương.
“Ông nội, ông nói xem, đại ca Hoàng có tới không?” Cuối cùng Yến Thiên Hành cũng không kìm nén được mà hỏi câu này.
Trong ánh mắt già nua của ông nội Yến lộ ra vẻ dịu dàng: “Thiên Hành, cháu không nên hỏi ông lời này, muốn hỏi thì phải hỏi chính bản thân cháu.”
“Hỏi bản thân sao?” Yến Thiên Hành không hiểu lắm, cậu ta không biết nên mới hỏi ông nội mà.
“Đúng vậy, hỏi chính bản thân cháu.” Ông nội Yến nâng lên ngón tay gầy như que củi chỉ vào vị trí trái tim của cháu trai, nói: “Hỏi một chút nội tâm của cháu, nhìn xem nó sẽ trả lời cháu như thế nào.”
Yến Thiên Hành sờ lên trái tim của mình, sau khi suy nghĩ một lúc vẫn không hiểu ý của ông nội, nên lắc đầu nói: “Ông nội, cháu vẫn không hiểu. Trái tim đâu biết nói chuyện, làm sao nó nói cho cháu biết được.”
“Ai nói nó không biết nói chuyện, trái tim của mỗi người đều là thứ thành thật nhất. Chỉ có câu trả lời nó nói với cháu mới là chân thật nhất, hãy tự hỏi nhau, xem nó có tin tưởng vị đại ca Hoàng trong miệng của cháu không? Có tin rằng liệu có phải vị đại ca Hoàng kí nói chuyện mà không giữ lời, chỉ là thuận miệng nói thôi chứ thật ra sẽ không thật sự tới giúp cháu giải hàn độc hay không.” Ông nội Yến nói bằng giọng nói trầm ổn.
“Sẽ không đâu.” Yến Thiên Hành không chút suy nghĩ đã lắc đầu nói: “Cháu tin tưởng đại ca Hoàng, anh ấy sẽ không nói mà không giữ lời, anh ấy nhất định sẽ tới giúp chúa giải hàn độc.”
“Đây là câu trả lời của trái tim cháu sao?” Ông nội Yến hỏi.