Hoàng Tử Hiên không động, những người khác cũng không động. Hơn mười ánh mắt dõi theo anh, cũng không có ai dám xông lên tiếp. Bọn họ thực sự là sợ rồi, từ trước tới nay bọn họ chưa từng gặp hạng người dũng mạnh thiện chiến như Hoàng Tử Hiên. Hơn một trăm người bao vây tấn công anh cũng không thể tiêu diệt được anh.
Tinh, tinh… Tinh, tinh…
Dưới bầu không khí tĩnh lặng, đột nhiên điện thoại của Trần Chí Kỳ vang lên. Anh ta sửng sốt một hồi mới phản ứng được là điện thoại của mình kêu, anh ta vội vàng móc ra nghe: “Cậu Ngô.”
“Sao còn chưa kết thúc? Chúng mày là một đám phế vật đấy à? Mày nghìn vạn lần đừng nói với tao là hơn một trăm người cũng không gϊếŧ được một mình nó.” Ngô Cảnh Hành đã đợi rất lâu cũng không đợi được cuộc gọi tới báo tin vui, không nhịn được mà gọi điện đến chất vấn Trần Chí Kỳ.
Trần Chí Kỳ lộ ra vẻ mặt kỳ quái, suy nghĩ lý do để báo cáo: “Rất nhanh thôi ạ, bây giờ gã chỉ đang cố giãy dụa, ngoan cố chống cự mà thôi. Sau cùng cũng không tránh thoát được đâu ạ.”
“Vậy tao cho mày thêm chút thời gian giải quyết nó, trong vòng năm phút nếu vẫn không thể lấy mạng nó thì chúng mày cũng không cần trở về gặp tao nữa.” Ngô Cảnh Hành cúp điện thoại, để lại cho Trần Chí Kỳ một mệnh lệnh chết.
Trần Chí Kỳ khổ sở thu hồi điện thoại, thở dài nhìn những kẻ đang đứng cách xa Hoàng Tử Hiên tận tám mét. Năm phút đồng hồ, sợ là không dễ như vậy.
“Cậu Ngô hạ lệnh, trong vòng năm phút giải quyết nó xong. Chúng mày còn đứng ngây ra đấy làm gì, chờ ăn tối à?” Giọng nói Trần Chí Kỳ trầm xuống, truyền đạt mệnh lệnh của Ngô Cảnh Hành xuống. Anh ta chỉ phụ trách truyền lời, còn về chuyện trong vòng năm phút có giải quyết được hay không cũng không phải chuyện của anh ta.
Mọi người vừa nghe thấy Ngô Cảnh Hành hạ lệnh thêm lần nữa, liền biết nếu bọn họ còn không nhanh chóng gϊếŧ chết Hoàng Tử Hiên thì chắc chắn sẽ chọc giận Ngô Cảnh Hành. Nếu như lại kéo dài thêm nữa, thì chỉ sợ kẻ không chịu được chính là bọn họ.
Nghĩ đến thân phận của Ngô Cảnh Hành và hậu quả khi chọc giận anh ta, bọn họ liền nghĩ vẫn là Hoàng Tử Hiên dễ đối phó hơn. Dù sao bọn họ cũng đông người như vậy, mà Hoàng Tử Hiên chỉ còn lại nửa cái mạng, tóm lại là phần thắng của bọn họ lớn hơn nhiều.
“Mẹ nó, các anh em, liều mạng.” Một người hét lớn một tiếng rồi xông tới.
Một khi đã có người dẫn đầu, thì những người khác cũng có can đảm hơn. Cả đám hô lớn rồi liều mạng xông lên, một lần nữa bao vây tấn công Hoàng Tử Hiên thành một không gian hẹp.
Đợt bao vây tấn công thứ hai này hết sức căng thẳng, Hoàng Tử Hiên nghỉ ngơi một hồi như thế cũng thoáng khôi phục được một chút thể lực. Nhưng dù sao vẫn còn vô cùng suy yếu, rõ ràng sức chiến đấu đã không bằng lúc trước. Chỉ trong một thời gian ngắn trên người anh đã xuất hiện thêm một vài vết thương mới.
“Con mẹ nó, ông đấy không tin không chém chết được mày.” Một người đi vòng ra đằng sau Hoàng Tử Hiên, thừa dịp anh không cảnh giác giơ mã tấu lên chém về phía sau đầu của anh.
Vù…
Đao to nguy hiểm xé gió chém về phía sau đầu. Hoàng Tử Hiên nhạy bén cảm giác được, nhưng mà anh cũng không có cách nào ngoảnh lại ngăn cản được. Dưới tình huống ngàn cân treo sợi tóc, anh đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị một đao chém xuống.
Pằng!
Đúng lúc này đột nhiên có một tiếng súng vang lên. Hoàng Tử Hiên nghe thấy có tiếng đạn bay vù vù đến bên tai, anh theo bản năng muốn tránh đi, nhưng trong nháy mắt đạn đã bay đến găm vào cổ tay của kẻ phía sau.
“A…”
Phía sau hét thảm một tiếng, thanh mã tấu đã gần chém đến đầu Hoàng Tử Hiên cũng theo tiếng kêu đó mà rơi xuống.
Pằng! Pằng! Pằng!
Ngay sau đó lại có ba tiếng súng liên tiếp vang lên, mỗi một lần tiếng súng vang lên, là bên người Hoàng Tử Hiên lại có một kẻ ngã xuống. Sau ba tiếng súng, những nguy hiểm trí mạng xung quanh Hoàng Tử Hiên đã bị tiêu diệt toàn bộ.
Thấy một màn như vậy, ánh mắt Hoàng Tử Hiên lóe lên, chẳng lẽ là có người đến giúp mình?
Nghĩ đến đây, anh cũng giống như những người khác, lập tức đưa mắt nhìn về phía viên đạn bắn đến.
Brừm!
Đập vào mắt là một ánh sáng chói lóa chiếu đến, ngay sau đó là một chiếc xe dừng lại cách đó vài mét. Theo sát phía sau còn có mấy chiếc xe mười sáu chỗ, cửa xe đồng loạt mở ra kèm theo tiếng “rầm”, một đám đàn ông cao to từ trong xe nhảy xuống.
Những người đàn ông cao to này xuống xe liền đi tới phía trước cái xe đầu tiên kia. Trong chốc lát ánh đèn đã được che đi, những người khác mới nhìn rõ bộ dáng của bọn họ. Nhìn thoáng qua, có khoảng chừng ba mươi người đứng hai bên trái phải, hơn nữa xem ra đều là những người luyện võ.
Thấy đột nhiên xuất hiện nhiều người như vậy, mà nhìn bộ dáng người tới lại không tốt lành gì, trong lòng Trần CHí Kỳ không khỏi căng thẳng hơn. Mắt thấy sắp giải quyết được Hoàng Tử Hiên, thì cầu xin giữa đường đừng nhảy ra một tên Trình Giảo Kim.
Nhưng mà Trung Quốc có một câu nói quái gở là “hễ sợ điều gì sẽ gặp điều đó”. Bên này điều Trần Chí Kỳ lo lắng vừa hiện lên trong lòng, thì bên kia lại có một cô gái xinh đẹp bước từ trên xe xuống. Cô gái xinh đẹp mặc một bộ đồ da bó sát, đi một đôi boot cao quá đầu gối, khiến tỷ lệ cơ thể hiện ra càng thêm mê người.
Trần Chí Kỳ bị khuôn mặt quyến rũ này làm cho choáng váng, không phải bởi vì quá mức xinh đẹp, mà là bởi vì quá mức quen mắt. Mỹ nữ lạnh lùng này không phải là người phụ nữ đấu cùng với Hoàng Tử Hiên đêm hôm đó sao?
Sao cô ta lại xuất hiện ở đây?
Nhìn cây súng trong tay của Hạ Mạt, trong lòng Trần Chí Kỳ nghi hoặc. Chắc chắn không có chuyện Hoàng Tử Hiên cầu cứu cô ta, vậy lẽ nào là cô ta biết xem tướng số, tính ra Hoàng Tử Hiên gặp nguy hiểm mà chạy đến đây sao?
Đương nhiên là Hạ Mạt không xem tướng số, mà Hoàng Tử Hiên cũng không cầu cứu cô ta. Chỉ là từ hôm qua, sau khi biết được Ngô Cảnh Hành muốn đi báo thù Hoàng Tử Hiên, cô ta đã phái người đi theo người của Ngô Cảnh Hành. Nửa tiếng sau, lúc cô ta nhận được tin Hoàng Tử Hiên bị bao vây tấn công đã chạy xe không ngừng nghỉ dẫn người đến đây. May mà tới đúng lúc, nếu không một đao kia chém xuống thì chắc chắn Hoàng Tử Hiên sẽ chết.
Thấy Hạ Mạt xuống xe, mấy người đàn ông to cao tự dẹp ra một con đường. Không đợi Hạ Mạt đi lên phía trước, Hoàng Tử Hiên đã nhìn thấy cô. Cũng không khỏi sinh ra cảm giác nghi hoặc giống như Trần Chí Kỳ.
“Sao cô lại tới đây?” Hoàng Tử Hiên hỏi.
Hạ Mạt nhíu mày, đáy mắt hiện lên vẻ đau lòng, lại càng nhanh chân bước về phía anh: “Anh sao rồi? Tôi lập tức đưa anh đến bệnh viện, anh cố gắng chịu đựng một chút.”
Nhìn thấy cả người Hoàng Tử Hiên toàn là máu, Hạ Mạt cũng không dám chạm vào anh, cô hoàn toàn không biết vết thương của anh ở những chỗ nào.
“Vẫn ổn, tạm thời không chết được.” Hoàng Tử Hiên lắc đầu, anh giơ tay đặt tay lên bả vai cô: “Cho tôi mượn đỡ một chút.”
Lúc này Hạ Mạt mới vội vàng đứng gần vào trong ngực anh, để anh dựa vào mình không bị ngã.
“Sao cô biết tôi ở đây?” Hoàng Tử Hiên thở hổn hển hỏi lại hỏi.
“Tôi phái người theo dõi thuộc hạ của Ngô Cảnh Hành, nên biết được anh bị vây công.” Hạ Mạt cau mày nói: “Đêm nay anh không đúng lắm, chứ không thì sao mới hơn một trăm người đã khiến anh thảm như thế này?”
“Chuyện nói ra rất dài dòng…”
“Đừng nói nữa, tiết kiệm chút sức lực đi, tôi đưa anh đến bệnh viện.” Hạ Mạt thấy anh suy yếu không ổn, liền nhanh chóng ngắt lời anh, đỡ anh ra khỏi vòng bao vây.
Khóe miệng Hoàng Tử Hiên khẽ động một cái, anh vốn muốn nói “Chuyện rất dài dòng, lúc nào rảnh thì lại nói”.
“Đứng lại!” Sao Trần Chí Kỳ có thể để Hạ Mạt cứ thế mang Hoàng Tử Hiên đi, như thế thì lúc quay về anh ta biết báo cáo lại với Ngô Cảnh Hành như nào. Vì thế anh ta lập tức tiến lên ngăn bọn họ lại.
Hạ Mạt há lại để ý một tên Trần Chí Kỳ ngăn cản, cô giơ họng súng nhắm thẳng vào anh ta: “Không muốn chết thì cút xa ra một chút cho tao.”
Trần Chí Kỳ biến sắc, bị dọa sợ không dám cử động. Nhưng cũng lập tức đáp lại: “Hoàng Tử Hiên là người mà cậu Ngô muốn, cô dám cản trở anh ấy, thì sẽ là kẻ thù của Cửu Long Thập Bát hội. Cô biết thế lực của Cửu Long Thập Bát hội lớn cỡ nào không hả?”
“Ha…” Hạ Mạt nở một nụ cười, nét mặt tươi như hoa hỏi: “Vậy mày biết tao là ai không?”
Trần Chí Kỳ im lặng, sao anh ta biết được cô là ai chứ. Chỉ là nhìn thấy trong tay cô có súng, lại còn dẫn theo nhiều thuộc hạ đến như vậy, chắc chắn cũng có thế lực của chính mình. Nhưng thế thì sao nào, ở trên cái đất Long Thành này, có thế lực nào có thể sánh được với sự trâu bò của Cửu Long Thập Bát hội chứ.
“Cô, cô, cô là đường chủ Hạ sao?” Đang lúc Trần Chí Kỳ trầm mặc, thì một giọng nói yếu ớt không chắc chắn trả lời câu hỏi của Hạ Mạt.
Lời vừa nói ra, những người khác đều nhìn về phía gã.