Hạ Mạt và Hoàng Tử Hiên ngồi trong xe không xuống, bốn người phía ngoài cũng không sốt ruột, mấy ánh mắt cứ như vậy nhìn nhau một hồi lâu, Hoàng Tử Hiên thở dài nói: “Xuống xe đi.”
Hạ Mạt đáp lời, tháo dây an toàn, đi xuống xe. Cô định đi sang giúp Hoàng Tử Hiên, nhưng anh đã tự đi xuống xe, cô cũng không đi lên, chỉ lạnh lùng nhìn bốn người kia, hỏi: “Lâm Tử An phái các người tới?”
Trong lòng cô biết bốn người này chắc chắn không phải Ngô Cảnh Hành tìm, Ngô Cảnh Hành căn bản là không hề biết gì về sự tồn tại của giới này. Người phái bốn người này đến nhất định là người khác, mà người nọ chắc chắn cũng biết kế hoạch của Ngô Cảnh Hành sẽ suôn sẻ. Nếu như đám người kia gϊếŧ được Hoàng Tử Hiên luôn thì càng tốt, nếu như không được thì bốn người này sẽ ra tay. Hoàng Tử Hiên đã phải trải qua một trận ác chiến, nhất định sẽ khó mà thắng nổi bốn người này.
Kế hoạch chu đáo chặt chẽ như thế, nhất định không phải là chuyện mà cái đầu như Ngô Cảnh Hành có thể nghĩ ra được. Ở Long Thành, kẻ thù của Hoàng Tử Hiên nói nhiều không nhiều, bảo ít cũng không phải, ngoại trừ Lâm Tử An thì làm gì còn ai bày ra cái này.
“Ai phái chúng tôi tới không quan trọng, quan trọng là… chuyện này không có quan hệ gì với các người. Thức thời thì mau cút đi, bằng không đừng trách chúng quyền cước không có mắt.” Bốn người lạnh lùng nói.
“Còn chưa bắt đầu đánh nhau đâu, sao các người lai tự tin là mình sẽ thắng chứ.” Hạ Mạt bật cười, có thắng được hay không là một chuyện, nhưng trước tiên cứ phải ép khí thế của đối phương xuống trước đã.
“Vậy còn gì muốn trăng trối không?” Nốn người nhìn Hoàng Tử Hiên và Hạ Mạt lần cuối nói: “Bây giờ các người chọn đi, muốn chết như thế nào?”
Hoàng Tử Hiên yếu ớt nói: “Tôi muốn đi nặng.”
“Anh có thể đừng khiến tôi buồn nôn nữa không.” Hạ Mạt nghe thấy thế thì lườm anh một cái: “Giờ là lúc nào rồi mà còn không nghiêm túc được một chút thế.”
“Tôi thật sự muốn đi nặng mà, sắp ra quần tới nơi rồi, không nhịn nổi. Lỡ như lát nữa đang đánh nhau mà nó ra quần thì xấu hổ lắm.” Hoàng Tử Hiên uất ức nói.
Hạ Mạt đỡ trán, cảm thấy rất nhức đầu. Cô không biết Hoàng Tử Hiên lấy đâu ra tự tin, đối mặt với quân nhân bao vây bốn phía, anh còn có thể cà lơ phất phơ như vậy.
“Sao mày dám đánh sư đệ của tao tàn phế? Tại sao sư đệ của tao như vậy lại bị mày đánh cho tàn phế?” Bốn người không nhịn được nữa, nổi điên chất vấn.
Hoàng Tử Hiên a một tiếng: “Sư đệ của anh là ai?”
Khóe miệng bốn người kia giật một cái, nhịn sự khó chịu xuống: “Sư đệ bọn tao tên Vương Kế Dương.”
“Vương Kế Dương?” Hoàng Tử Hiên suy nghĩ một chút, không có chút ấn tượng nào, lập tức nhẹ nhàng nói: “Bốn anh trai này, giữa chúng ta có hiểu lầm gì chăng? Người các anh nói tôi không biết, có lẽ các anh tìm nhầm kẻ địch rồi.”
“Nói bậy.” Bốn người to tiếng quát: “Sư đệ bọn tao luôn nói nó bị mày đánh cho tàn phế hai chân, sao có thể nhớ sai. Mày cho là bốn người bọn tao bị ngu sao?”
“Sư huynh, nói gì với nó nữa, để cho hắn biết Trường Quyền môn của chúng ta lợi hại thế nào đi.” Một trong số đó không nhịn được, nói thẳng.
Trường Quyền môn!
Hoàng Tử Hiên nghe thấy ba chữ này, trong đầu thoáng nghĩ, bốn người này cũng là người của Trường Quyền môn, như vậy sư đệ bọn họ nói là sát thủ lần trước muốn gϊếŧ ddh, kết quả bị đánh hỏng cả người.
Liên tưởng đến quan hệ này, Hoàng Tử Hiên lập tức biết bốn người này được thuê tới. Lê Long Phi, Lâm Tử An và Ngô Cảnh Hành hợp tác bày ra kế sách gϊếŧ người ngày hôm nay, mà mình lại không may, vì giúp Yến Thiên Hành bức độc mà hao tổn nội lực, nếu không làm gì phải ở đây nói chuyện với đám này.
Hạ Mạt nghe đến cái tên Trường Quyền môn này cũng ngẩn cả người, Trường Quyền môn đứng đầu trong giới tu võ, hơn nữa thực lực cũng mạnh nhất. Một võ sĩ của Trường Quyền môn đã khó đối phó rồi, huống chi giờ có bốn người.
“Tôi nói mà anh hay gây sự quá, đắc tội ai không làm, cứ đắc tội người của Trường Quyền môn.” Hạ Mạt đau đầu, cô nhìn lại tu vi của mình, chỉ đối phó được một người.
“Cô nói thế, lẽ nào lúc tôi đi chọc người còn phải dò xét địa vị đối phương sao?” Hoàng Tử Hiên cạn lời liếc nhìn cô.
Hạ Mạt nhức đầu, xòe tay hỏi: “Làm sao bây giờ? Nửa cái mạng này của anh đối phó được với mấy người?”
Hoàng Tử Hiên suy nghĩ một chút, chiến đấu với võ sĩ khác với đánh nhau với người bình thường, kẻ không có công phu chỉ biết đâm đầu vào đánh, nhiều người thì mạnh. Còn võ sĩ thì khác, hơn nữa, nội lực và sức mạnh của họ khác xa, cộng thêm võ công luyện tập bài bản, sẽ có sự khác biệt rất lớn.
Hiện tại Hoàng Tử Hiên không có nội lực để dùng, nhưng nội kình thì có thể. Bằng vào nội kình Càn Khôn tam phẩm, vốn là không khó khăn mấy khi đối phó với mấy người này. Nhưng mà bây giờ anh đang bị thương nặng, cả người còn đang chảy máu, mỗi lần động đậy là đau đớn toàn thân, nếu dùng thân thể như vậy để đánh đấm thì võ công có lợi hại cũng chẳng được gì.
“Chân còn đau.” Hoàng Tử Hiên yếu ớt nói: “Không bằng chúng ta báo cảnh sát đi, không phải nói gặp chuyện khó khăn cứ tìm đến chú cảnh sát sao?”
Hạ Mạt đen mặt, cô cho rằng Hoàng Tử Hiên suy nghĩ một lúc lâu sẽ nghĩ ra được biện pháp gì hay, nào ngờ lại nghĩ đến biện pháp vô dụng nhất như thế.
“Tôi phải nhắc nhở anh, đồn cảnh sát gần nhất cách nơi này hơn nửa tiếng chạy xe. Nửa tiếng cũng đủ để bọn họ gϊếŧ anh rồi. Huống hồ anh nghĩ bọn họ sẽ cho anh cơ hội báo cảnh sát sao?” Hạ Mạt rầu rĩ nói.
Hoàng Tử Hiên nghe thế lại càng nhức đầu, lẽ nào hôm nay anh phải bỏ mạng ở nơi này sao? Con bà nó, nếu như chết rồi, anh sẽ hóa thành một con quỷ làm nghề tướng số, cái ông người mù kia bảo mình có thể sống lâu trăm tuổi, cách xa nguy hiểm cơ mà.
“Ha, cho chúng mày thời gian đủ nhiều rồi. Chịu chết đi.” Bốn võ sĩ kia đã sớm không nhịn được, nghe Hoàng Tử Hiên nói muốn báo cảnh sát, lập tức hừ lạnh một tiếng, ào về phía Hoàng Tử Hiên.
Cùng lúc đó, ba người kia cũng ra tay, bốn người giáp công Hoàng Tử Hiên từ bốn phía khác nhau.
Vừa ra tay, bốn người này đã bộc lộ tu vi của mình, bốn luồng nội kình khác nhau lao về phía Hoàng Tử Hiên. Hoàng Tử Hiên lập tức đưa ra phán đoán, một Kim Cương kỳ tam phẩm, một Bài Sơn kỳ nhất phẩm, hai người còn lại là Bài Sơn kỳ nhị phẩm.
“Trái một, phải ba giao cho cô, không cần cố quá, đánh không lại thì chạy.” Hoàng Tử Hiên nói xong cũng lao ra.
Hạ Mạt còn chưa phản ứng kịp, Hoàng Tử Hiên vừa dứt lời, cô bước ra một bước, cản lại người thứ nhất và thứ ba.
“Tu vi của mày mà cũng muốn đối phó bọn tao, không biết lượng sức.” Võ sĩ Bài Sơn kỳ nhất phẩm hừ một tiếng đánh về phía Hạ Mạt.
Võ sĩ Trường Quyền môn có nắm đấm rất dài, Hạ Mạt cũng rất thông minh, không đánh nhau trực diện, mà nhanh chóng tránh đi, lấy sự am hiểu của mình để giải chiêu. Chỉ là lấy tu vi Kim Cương kỳ tam phẩm, muốn địch lại được hai võ sĩ thực sự rất khó. Chỉ là vì cái mạng nhỏ của Hoàng Tử Hiên, cô chỉ có thể cố gắng.
Trái lại, Hoàng Tử Hiên đằng kia cũng cắn răng kiên trì. Hai võ sĩ Bài Sơn kỳ nhị phẩm tương đương với một Càn Khôn kỳ tam phẩm, nếu võ công lợi hại hơn một chút hoàn toàn có thể ứng phó được với một võ sĩ Càn Khôn kỳ tam phẩm. Huống hồ bây giờ Hoàng Tử Hiên còn đang bị thương nặng, có thể nói là tình hình nghiêng về phía bọn họ.