Tôi Và Khách Trọ Nữ 23 Tuổi

Chương 162



Hạ Mạt sững sờ, cô ta thấy ngạc nhiên. Trên người của Hoàng Tử Hiên toàn là vết thương nhưng lúc này lại không chảy máu. Rõ ràng là vết thương vẫn nhìn thấy. Trong trường hợp bình thường, nếu như không thực hiện các biện pháp cầm máu thì không có cách nào cầm máu được.

Hạ Mạt nghĩ đi nghĩ lại cái nghi ngờ này. Lúc lâu sau, cô ta mới nhớ ra có lẽ có liên quan đến hai viên thuốc trước đó Kim Kỵ Dung đã đưa cho anh. Nghĩ tới đây, lòng cô ta khiếp sợ, hai viên thuốc đó là thần dược sao? Tại sao lại có hiệu quả kỳ diệu như vậy?

Lúc này, Kim Kỵ Dung không biết Hạ Mạt đang nghĩ gì, anh ta nhắc cô ta rằng mình sẽ cho Hoàng Tử Hiên uống thuốc nhưng cô ta vẫn không đi ra ngoài. Sau đó, Kim Kỵ Dung cũng không quan tâm đến cô ta, anh ta thẳng tay kéo khăn tắm trên người của Hoàng Tử Hiên ra trước mặt cô ta. Thân thể trần chuồng của anh bại lộ trước mắt Hạ Mạt.

Hạ Mộ chỉ cảm thấy mình bị hoa mắt, cô ta chợt tỉnh lại. Sau đó, không thể tránh khỏi thấy được cảnh tượng không nên thấy. Khiến mặt Hạ Mạt đỏ lên, tim đập nhanh do đập vào mắt cô ta đầu tiên là nơi nào đó của Hoàng Tử Hiên.

Thật lớn!

Không rõ vì sao hai chữ này lại hiện ra trong đầu, cuối cùng mặt của Hạ Mạt càng đỏ hơn không thể giải thích được:

“Đồ lưu manh!”

Nói xong, cô ta  xoay người chạy ra khỏi phòng, còn đập vào cửa vàng lên một tiếng.

Kim Kỵ Dung lộ ra vẻ mặt oan uổng, sao có thể trách anh ta là đồ lưu manh, anh ta đã nhắc nhở rồi mà.

Mà giờ phút này, Hoàng Tử Hiên cũng thật oan uổng, anh nằm không cũng trúng đạn.

“Này, phụ nữ thật đúng là kỳ quái. Bị đàn ông nhìn thì mắng lưu manh, nhìn thấy của đàn ông cũng mắng lưu manh. Cái gì cũng tại đàn ông. Đàn ông chúng tôi đã trêu ghẹo ai chứ?”

Lim Lỵ Dung vừa buồn bực nói vừa bắt đầu bôi thuốc cho Hoàng Tử Hiên.

Anh ta lấy ra hai lọ thuốc, lọ thứ nhất dạng bột, có công dụng khép vết thương. Dù là vết thương sâu thì chỉ cần mấy tiếng là có thể tự động khép lại. Một số vết thương sâu tới xương  thì qua mấy tiếng có thể lành lại bảy tám phần.

Đối với loại thứ hai, là dạng kem trong, loại thuốc mỡ này có tác dụng loại bỏ sẹo rất kỳ diệu. Dù là vết thương do súng hay do kiếm, dù là vết thương mới hay vết thương cũ, miễn là bôi thuốc mỡ này lên, nhanh thì ba đến năm ngày, chậm thì tám ngày, vết sẹo sẽ biến mất.

Kim Kỵ Dung hiểu rõ Hoàng Tử Hiên nhất, mặc dù là đàn ông nhưng anh luôn không thích có sẹo trên người, giống như mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, cho dù là vết xước cũng phải tìm cách xóa bỏ..

Vì vậy, sau khi rắc bột thuốc lên tất cả các vết thương trên người anh, Kim Kỵ Dung đợi hơn một tiếng đồng hồ lại bắt đầu bôi thuốc mỡ thứ hai. Cứ thế bôi từ đầu tới cuối một lượt mất khoảng một tiếng đồng hồ.

Cuối cùng, Kim Kỵ Dung đặt mông ngồi trên mép giường, anh ta lắc cái tay nói:

“Này đại gia, ông đây đánh nhau còn không có mệt như vậy đâu.”

“Cốc cốc cốc!”

Kim Kỵ Dung vừa lẩm bẩm xong ở đây thì có tiếng gõ cửa, sau đó anh ta nghe thấy tiếng Hạ Mạt từ ngoài cửa hỏi:

“Còn chưa khỏe sao?”

“Được rồi, vào đi.”

Kim Kỵ Dung thuận miếng nói.

Lúc này, Hạ Mạt mới mở cửa đi vào.

Nghe thấy tiếng lách cách, Kim Kỵ Dung mới nhớ ra mình chưa có đắp chăn cho Hoàng Tử Hiên. Anh ta nhảy dựng lên như bị giẫm lên đuôi, thuận thế kéo chăn che đi cơ thể trần trụi của Hoàng Tử Hiên.

Lần này, Hạ Mạt cũng thông minh hơn, cô ta mở cửa ra, trước tiên nhìn xem Hoàng Tử Hiên đã đắp chăn chưa. Sau khi chắc chắn rằng mình sẽ không bao giờ nhìn thấy những thứ không nên nhìn thấy nữa thì cô ta mới yên tâm đi vào.

Sau khi đi vào, Hạ Mạt nhìn thấy đầu giường có hai cái bình rỗng. Chính là hai cái bình thuốc mà trước đó Kim Kỵ Dung lấy ra. Không cần suy nghĩ cũng biết tất cả thuốc trong đó đều đã bôi lên người của Hoàng Tử Hiên.

“Thật sự không cần đi bệnh viện chứ? Anh ấy có mấy vết thương sâu tận xương, không khâu lại có sao không?”

Nhìn gương mặt vẫn tái nhợt không chút máu nào của Hoàng Tử Hiên, cô ta lo lắng hỏi.

Kim Kỵ Dung nói một cách tự tin:

“Đừng lo lắng, sáng sớm mai nhìn vết thương của anh ta, tôi đảm bảo đã khép lại bảy tám phần rồi.”

“Thật sao? Anh cho anh ấy uống loại thuốc gì vậy? Sao lại có tác dụng thần kỳ thế?.”

Hạ Mạt nghi ngờ hỏi.

“Một lọ thuốc bột, một lọ ngọc cao cơ.”

Kim Kỵ Dung chỉ vào hai chiếc lọ rỗng và nói:

“Đây là một thứ rất kỳ diệu. Với lương tâm của tôi, tôi khuyên chị em các cô nhất định phải có nó ở trong nhà. Chắc chắn là lựa chọn tốt nhất khi đi du lịch. Con gái không phải sợ nhất là vết sẹo trên cơ thể sao? Chỉ cần thuốc mỡ ngọc cơ này, bôi lên đảm bảo sẽ hết sẹo, da thịt sáng mịn như mới.”

Khóe miệng Hạ Mạt khẽ giật:

“Anh nói thật đi, anh lấy bao nhiêu tiền quảng cáo vậy?”

“Cô nói thế tôi không vui đâu, tôi có ý tốt giới thiệu đồ tốt cho cô dùng đấy. Nhân tiện, giúp những người bán hàng khác quảng cáo. Dù gì thì những thứ tốt đẹp đều xứng đáng với mọi người."

Kim Lỵ Dung nghiêm trang nói.

“Người bán sao?”

Hạ Mạt nghe thuật ngữ này có chút quen thuộc, nhưng sau khi nghĩ lại, cô ta chợt nhớ ra, ngạc nhiên hỏi:

“Anh không mua từ Taobao đúng không?”

Đôi mắt ngạc nhiên của Kim Kỵ Dung mở to:

“Sao cô biết? Cô cũng biết cửa hàng Taobao đó sao?”

Cố Sơ tức giận oán hận trừng mắt nhìn anh ta:

“Anh không biết trên Taobao không nên mua thuốc sao? Chín mươi chín phần trăm là giả. Anh sẽ gϊếŧ Hoàng Tử Hiên!”

“Ách…”

Kim Kỵ Dung thấy cô ta kích động như vậy, vội vàng trấn an nói:

“Đừng kích động, đừng kích động, tôi cam kết tiệm thuốc khuynh thành chi luyến trên Taobao này là hàng chính hãng một phần trăm.”

“Anh bảo chứng cái rắm ý!”

Hạ Mạt hung hăng nói:

“còn cái gì mà khuynh thành chi luyến, tên gì vậy, không hợp với một cửa hàng bán thuốc.”

Khóe miệng Kim Kỵ Dung khẽ co giật hai lần, anh ta thầm nghĩ cô gái Hạ Mạt này, nói là bà nội tương lai của cô ta có thực sự thích hợp không? Cái tên này là do bà nội của Hoàng Tử Hiên đặc biệt chọn khi bà ấy mở cửa hàng Taobao. Là lấy từ tên của bố Hoàng Tử Hiên.

“Sớm biết anh không đáng tin cậy như vậy, tôi đã không tin anh.”

Hạ Mạt thấy anh ta không nói gì thì đi lướt qua nói:

“Anh mau cõng anh ấy lên, tôi đưa anh ấy đi bệnh viện. Đỡ cho anh ấy bị thuốc không đáng tin cậy của anh hại chết.”

Kim Kỵ Dung thở dài:

“Tại sao cô lại không tin tôi như vậy? Thuốc này tốt thật đấy. Nếu không tin thì cô hãy thử kiểm tra ngay xem vết thương nhỏ đã bắt đầu lành chưa.”

“Anh mua thuốc từ Taobao về, không ai dám tin.”

Hạ Mạt vừa nói vừa nhấc chăn trên người Hoàng Tử Hiên lên, nghĩ đợi tôi xem vết thương còn chưa lành thì anh còn cãi kiểu gì?

Nâng chăn ở trên người Hoàng Tử Hiên lên, Hạ Mạt đưa mắt xem xét kỹ càng. Cô ta nhớ rõ Hoàng Tử Hiên có vết thương ở đâu, nhưng mà lúc này, cô ta lại thấy cảnh tượng không có khả năng.

Vết chém không nông trên vai Hoàng Tử Hiên đã lành lại một cách thần kỳ, mấy vết thương nhỏ ở những nơi khác cũng lành lại một cách kỳ diệu. Nếu không phải vết thương còn lưu lại sẹo trên vai thì Hạ Mạt nghĩ mình bị hoa mắt.

Làm sao có thể chứ?

Hạ Mạt cảm giác gặp ma, hình như từ lúc bôi thuốc đến giờ mới qua hai tiếng. Chỉ trong hai tiếng là có thể chữa lành một số vết thương nhỏ, đây thực sự là thuốc của Taobao sao?

“Cô thấy sao? Cô không tin những gì tôi nói, bây giờ cô đã tận mắt thấy thì tin chưa?”

Kim Kỵ Dung đợi Hạ Mạt thấy được hiệu quả rồi mới nói.