Tôi Và Khách Trọ Nữ 23 Tuổi

Chương 164



“Anh vẫn còn thuốc khác lợi hại hơn à? Dù sao thì cầm máu và bổ sung máu cũng không thể điều trị nội thương của anh ấy.” Hạ Mạt bừng tỉnh rồi một lát sau lại hỏi.

Kim Kỵ Dung ôi một tiếng: “Nếu như anh ta uống có tác dụng, tôi có thể không cho anh ta uống sao? Tình hình hiện tại của anh ta rất đặc thù, không phải chuyện uống thuốc là có thể giải quyết.”

Hạ Mạt nghe vậy thì sợ hãi nói: “Vậy phải làm sao đây? Nội thương của anh ấy rốt cuộc là nặng đến thế nào?”

“Rất nghiêm trọng, e rằng tổn thương đến đan điền rồi.” Kim Kỵ Dung nghiêm túc trả lời.

Hạ Mạt lại sợ hãi lần nữa, tuy rằng cô ta còn không phải là người tu võ nội công nữa, nhưng ít nhiều gì cũng hiểu một số chuyện về nội công. Đan điền này chính là nơi tích tụ nội lực, giống như là nước giếng cần phải có cái giếng để mà chứa đựng. Mà nếu như cái giếng này bị hư hại, vậy nước giếng có nhiều bao nhiêu cũng không cách nào chứa được. Bây giờ Kim Kỵ Dung nói Hoàng Tử Hiên đã bị tổn thương đến đan điền, chẳng phải là chẳng khác nào nói anh đã đánh mất nội lực.

Nhìn thấy Hạ Mạt lo lắng như thế cho Hoàng Tử Hiên, Kim Kỵ Dung ôi một tiếng, trấn an nói: “Cô cũng đừng quá lo lắng, tôi cũng chỉ là đoán thôi. Về phần có tổn thương đến hay không, còn phải đợi anh ta tỉnh lại mới biết được.” Nói xong thì anh ta thở dài một hơi: “Giày vò cả đêm, tôi cũng mệt rồi, tôi ngủ ở đâu đây?”

“Sao anh còn có tâm trạng đi ngủ vậy?” Hạ Mạt liếc mắt nhìn anh ta một cái, tâm trạng này cũng thư thả rồi ha.

Kim Kỵ Dung ờ một tiếng, không biết nên giải thích thế nào. Tuy là nghiêm trọng, có thể tổn thương đến đan điền, nhưng với y thuật của lão đại của nhà họ Hoàng, những thứ này cũng chỉ là trò trẻ con. Cho dù lão đại nhà họ Hoàng không điều trị được, vậy vẫn còn có mẹ và bà nội của Hoàng Tử Hiên mà. Có rất nhiều bác sĩ hàng đầu đều là thân thích của Hoàng Tử Hiên như vậy, căn bản là không có gì phải lo lắng cả.

“Bỏ đi, anh đi ngủ đi, tôi ở đây trông coi anh ấy. Bên cạnh còn có một phòng cho khách, tôi chưa dọn, anh ngủ tạm nhé.” Hạ Mạt cũng không trông chờ gì ở anh ta nữa, chỉ chỉ vào cách vách mà nói.

Kim Kỵ Dung vốn định nói thực ra không cần canh đêm, chỉ là ngẫm lại chắc chắn Hạ Mạt sẽ không nghe lời mình nói, vì thế cũng không nhiều lời, xoay người đi qua cách vách ngủ.

Sau khi Kim Kỵ Dung đi ra ngoài, Hạ Mạt ngồi bên giường, cẩn thận đắp chăn cho Hoàng Tử Hiên, nhìn chăm chú vào gương mặt tái nhợt của anh đến ngẩn người. Hết chuyện này đến chuyện khác phát sinh tối hôm nay, cho tới bây giờ cô ta mới có tâm tư nghĩ đến.

Ngô Cảnh Hành và Lê Long Phi cùng Tôn Nhất Hoa bắt tay bày trận gϊếŧ người liên hoàn đối với Hoàng Tử Hiên. Vốn là trận này lẽ ra không có tác dụng gì với Hoàng Tử Hiên, nhưng khéo sao chẳng biết vì sao hôm nay Hoàng Tử Hiên lại vô cùng yếu ớt, tính ra bọn họ gặp được thời cơ tốt.

Tuy là cuối cùng Hoàng Tử Hiên mạng lớn không chết trong trận gϊếŧ người liên hoàn này, nhưng tin tức anh bị thương nặng chắc chắn sẽ truyền tới tai của ba người Ngô Cảnh Hành, cũng không biết bước tiếp theo bọn họ có hành động gì khác hay không.

Nghĩ tới điều này, Hạ Mạt lại lấy điện thoại ra, gọi cho đàn em Chiêu Đệ của mình.

Chiêu Đệ lập tức nối máy: “Chị Hạ, chị và Hoàng Tử Hiên không sao chứ?”

“Chúng tôi đều bị thương một chút, chẳng qua là không đáng ngại lắm. Thi thể đều đã xử lý sạch sẽ chưa?” Hạ Mạt hỏi.

“Xử lý sạch sẽ rồi, nhược điểm nên để lại cũng để rồi. Chị Hạ, kế tiếp chị tính làm như thế nào?” Chiêu Đệ gật đầu hỏi.

Hạ Mạt hừ rồi cười nói: “Đương nhiên là cầm những nhược điểm này đi tìm Ngô Ngọc Đường đàm phán. Cô giúp tôi hẹn ông ta tối mai ra gặp mặt.”

“Vâng, sáng mai em sẽ sắp xếp.” Chiêu Đệ vui vẻ đáp.

Nói xong việc này, Hạ Mạt lại dặn dò: “Chiêu Đệ, cô phái những người này đi theo tổng giám đốc Lê Mỹ Gia của tập đoàn Thịnh Thế, cùng với em trai Lê Long Phi của cô ta và Tôn Nhất Hoa của Thương hội Hoa Thương. Nhất là Lê Long Phi và Tôn Nhất Hoa, những hành động bất thường của tất cả bọn họ đều phải báo cáo cho tôi bất cứ lúc nào.

Chiêu Đệ hơi sửng sốt, hỏi: “Chị Hạ, những người này có quan hệ gì tới chuyện mà chúng ta muốn làm chứ?”

“Không có quan hệ gì, chỉ là bây giờ Hoàng Tử Hiên bị thương, không thể bảo vệ sự an toàn của Lê Mỹ Gia. Tôi lo Lê Long Phi và Tôn Nhất Hoa tận dụng cơ hội này, ra tay sau lung với Lê Mỹ Gia.” Hạ Mạt nói.

Chiêu Đệ nghe vậy thì bật cười khúc khích.

“Cô cười cái gì?” Hạ Mạt thấy rất khó hiểu vì nụ cười này của đàn em.

Chiêu Đệ lại cười rồi đáp: “Em cười vì chị Hạ quá hào phóng.”

“Hào phóng? Ý gì?” Hạ Mạt càng cảm thấy khó hiểu.

“Hoàng Tử Hiên bị thương không thể bảo vệ Lê Mỹ Gia, chị Hạ còn chủ động thay anh ta bảo vệ người phụ nữ khác, đây không phải là hào phóng à? Đổi lại là người phụ nữ khác, cũng sẽ không bằng lòng làm như vậy đâu.” Chiêu Đệ trêu.

Hạ Mạt nghe thấy đàn em đang hiểu lầm mối quan hệ của mình với Hoàng Tử Hiên, bên tai đỏ lên: “Hay cho một Chiêu Đệ, lá gan càng ngày càng to ha, cũng dám trêu tôi rồi đúng không. Cô có tin mai tôi sẽ bảo Sài Tuấn tìm một cô nàng xinh đẹp, để cô trốn trong chăn khóc lóc không?”

Lần này đến lượt Chiêu Đệ đỏ mặt, ra vẻ không sao cả mà hừ nói: “Chị Hạ bảo anh ta tìm mười tám cô bé xinh đẹp cũng không có quan hệ gì với em cả.”

“Ồ ôi, cách cái màn hình tôi cũng ngửi được mùi chua nồng nặc rồi kìa.” Hạ Mạt cười ha ha.

“Chị Hạ!” Chiêu Đệ hô lên với giọng điệu cầu xin bỏ qua.

Hạ Mạt hừ hừ nói: “Xem lần sau cô còn dám trêu tôi hay không.”

“Không dám, không dám nữa.” Chiêu Đệ vội vàng cầu xin tha thứ.

Hạ Mạt lại cười rồi nói: “Được rồi được rồi, không đùa với cô nữa. Vẫn còn có một việc cô giúp tôi điều tra một chút.”

“Chuyện gì ạ?” Chiêu Đệ nghe thấy cô ta lại có chuyện gì cần phân phó thì cũng tiết chế lại thanh âm vui đùa.

“Điều tra hai người, một người tên Kim Kỵ Dung, người còn lại chỉ có danh hiệu, gọi là Hoàng thiếu chủ.” Hạ Mạt nói một cách nghiêm túc.

Chiêu Đệ nghe vậy thì suy nghĩ một chút rồi nói: “Chị Hạ, Kim Kỵ Dung là tên riêng, có thể điều tra một chút cũng ok. Nhưng mà Hoàng thiếu chủ thì nghe giống như là một cái tôn xưng, vậy chỉ sợ là không dễ điều tra được, trên đời này có quá nhiều người họ Hoàng.”

“Tôi biết, nhưng mà cũng có dấu vết có thể lần theo. Cô cũng nói rồi đó, thiếu chủ giống như là một cái tôn xưng, như vậy thì bối cảnh của người có thể được tôn làm thiếu chủ, nhất định là một gia tộc lớn, hoặc chí ít cũng hẳn là một người giàu sang. Cô bắt đầu từ phương diện này thử xem.” Hạ Mạt phân tích nói.

“Vâng, em sẽ cố gắng điều tra.” Chiêu Đệ trả lời.

Hạ Mạt ừ một tiếng, sau khi dặn dò cô ấy đi ngủ sớm một chút mới cúp điện thoại.

Sau khi để điện thoại xuống, Hạ Mạt lại nhìn về phía Hoàng Tử Hiên. Từ đầu đến cuối cô ta đều có điều hoài nghi đối với thân phận của Hoàng Tử Hiên. Ngay từ đầu điều tra anh đã không thể điều tra ra điều gì, có thể thấy thân phận đã được cố tình che giấu rồi. Sau này cô ta dùng chút quan hệ cũng không tra ra được, đối phương chỉ nói cho cô ta biết là có thể kết thân với anh, chắc chắn sẽ giúp bản thân hoàn thành việc lớn.

Hôm nay đột nhiên lại xuất hiện một tên Kim Kỵ Dung, nghe đâu là anh em tốt cùng trưởng thành với Hoàng Tử Hiên. Cho dù không điều tra được ý nghĩa đại diện ngầm cho ba chữ Hoàng thiếu chủ, nhưng chỉ cần có thể điều tra ra thân phận của Kim Kỵ Dung, vậy thì khoảng cách đến thân phận của Hoàng Tử Hiên cũng không còn xa nữa.

Lúc này, vẫn là trong phòng vip cao nhất của câu lạc bộ đêm kia, Ngô Cảnh Hành, Lê Long Phi và Tôn Nhất Hoa đang ngồi đối diện nhau. Tối hôm nay bọn họ đều rất khác thường, sau khi đên đây chỉ kêu chút rượu, ngay cả một người phụ nữ cũng không có. Trong phòng vip cũng không có âm nhạc ầm ĩ, yên tĩnh đến nỗi có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Ngoại trừ ba người bọn họ ra, còn có mấy tên đàn em của Ngô Cảnh Hành, trong đó có một người chính là Trần Chí Kỳ mới trở về phục mệnh cách đây không lâu. Anh ta mang theo tin tức thất bại trở về, rước lấy sự giận dữ của Ngô Cảnh Hành, đập vỡ nửa bàn rượu. Nếu không phải Tôn Nhất Hoa trấn an kịp thời, sợ là Trần Chí Kỳ cũng sẽ gặp họa theo cái bàn rượu.

Tôn Nhất Hoa trấn an Ngô Cảnh Hành, nói nếu Hoàng Tử Hiên đã bị thương te tua rồi, vậy thì nhất định sẽ không thoát được trận chém gϊếŧ thứ hai. Anh ta và Lê Long Phi đã mời tới bốn cao thủ cùng nhau vây gϊếŧ Hoàng Tử Hiên, Hoàng Tử Hiên bị thương tuyệt đối khó thoát khỏi cái chết.

Ngô Cảnh Hành lập tức nói còn có Hạ Mạt cứu giúp mà, bản lĩnh của Hạ Mạt ở Cửu Long Thập Bát Hội là đỉnh nhất. Nghe vậy thì Tôn Nhất Hoa bèn nở nụ cười, chỉ nói nếu như bốn người kia cùng ra tay thì tới Hạ Mạt cũng gϊếŧ được, sau đó sẽ lấy làm quà lớn tặng cho Ngô Cảnh Hành. Mất đi một Hạ Mạt ở Cửu Long Thập Bát Hội cản đường của Ngô Cảnh Hành, vậy Ngô Cảnh Hành mới thật sự có thể tung hoành.

Ngô Cảnh Hành nghe thấy thế thì trở nên vui vẻ. Nếu như anh ta có thể giải quyết Hạ Mạt, vậy thì cha anh ta tuyệt đối sẽ thưởng cho anh ta thật hậu hĩnh. Không chừng đến lúc đó vui vẻ, sẽ ném cho anh ta một vùng để chơi đùa nữa.

Nghĩ đến điều này, Ngô Cảnh Hành lập tức có kiên nhẫn, gọi phục vụ lên rượu lần nữa. Mấy người lại bắt đầu vừa uống vừa kiên nhẫn mười mấy phút chờ tin tốt truyền đến. Dù sao ở trong lòng bọn họ, Hoàng Tử Hiên hoàn toàn không có cách nào có thể gặp may mắn giữa sự đuổi gϊếŧ của bốn cao thủ.