Tôi Và Khách Trọ Nữ 23 Tuổi

Chương 169



Kim Kỵ Dung tự biết trong lòng ba mình, địa vị của Hoàng Tử Hiên còn cao hơn chính mình, nghe ba tức giận thì vội vàng nói: “Đúng đúng đúng, thiếu chủ phúc lớn mạng lớn, người tốt từ có trời giúp. Nhưng ba ơi, chuyện cấp bách trước mắt không phải chúng ta tìm Trường Quyền Môn tính sổ mà là nghĩ cách xem nên làm thế nào để cứu thiếu chủ tỉnh lại.”

Ông Kim nghe vậy thì trầm mặc, suy nghĩ một lát mới nói: “Con nói không sai, cứu thiếu chủ quan trọng hơn, thù Trường Quyền Môn thì lúc nào cũng có thể báo. Con nói thiếu chủ đã hôn mê một ngày một đêm, vậy con đã cho cậu ấy uống đan dược chưa? Chẳng phải bình thường con đều thích mang đan dược theo người hay sao?”

“Ôi, ăn rồi, sao lại chưa ăn chứ ạ? Ngay cả hồi hồn đan con cũng cho thiếu chủ ăn rồi.” Kim Kỵ Dung than thở một tiếng rồi nói.

Ông Kim vừa nghe ngay cả hồi hồn đan cũng không có tác dụng thì nhất thời tim đập thình thịch, trầm mặc một lát rồi trầm giọng nói: “Nói như vậy, con phải đưa thiếu chủ về nhà họ Hoàng rồi, theo lời con nói thì nội thương của cậu ấy nghiêm trọng, rất có thể đã tổn thương tới đan điền, bị thương nặng như vậy đã không ở trong phạm vi năng lực của bác sĩ bình thường nữa. Chỉ có thần y như bà ba và cậu cả ra tay mới được.”

“Đương nhiên con cũng biết vết thương của thiếu chủ chỉ có cậu cả hoặc bà ba mới có thể chữa trị. Nhưng ba ơi, không phải ba nói bà ba đã hạ lệnh, bất luận kẻ nào cũng không được trợ giúp thiếu chủ ư?” Kim Kỵ Dung nói.

Ông Kim nghe vậy thì khóe miệng giật một cái, nói một cách hết sức cạn lời: “Kỵ Dung à, ba cảm thấy bình thường con rất thông minh, sao càng đến thời khắc quan trọng lại càng hồ đồ thế? Giờ đã là lúc nào rồi, thiếu chủ đã không biết sống chết. Dù cho bà ba có giận thiếu chủ hơn nữa thì bây giờ biết thiếu chủ như vậy cũng phải đau lòng muốn chết.”

Kim Kỵ Dung đờ ra một lát rồi mới phản ứng lại. Nói rất đúng, bậc làm ba làm mẹ trên đời này, nào có ai thực sự giận con cái mình. Cứ nói ngay như mình, mỗi lần mình gây họa, ba đều bảo muốn đánh chết mình, song có lần nào nỡ lòng ra tay ác độc đâu. Duy nhất một lần đánh mình thật, vẫn đau lòng nửa đêm len lén đến kiểm tra vết thương của mình.

Ngay cả người cộc cằn như ba cũng còn xót con trai như thế, huống chi bà ba là một người mẹ. Ai trông thấy đứa con mà chính mình mang thai mười tháng, khó khăn lắm mới sanh ra được rồi nuôi lớn lại chưa biết sống chết thì  tức giận đến mấy cũng đều bị nỗi đau lòng thay thế.

“Con đúng là khôn ba năm dại một giờ.” Nghĩ đến điểm ấy, Kim Kỵ Dung vỗ trán một cái nói: “Giờ con sẽ gọi điện thoại cho nhà họ Hoàng ngay.”

“Chờ đã.” Bên này Kim Kỵ Dung nói xong thì muốn cúp điện thoại, bên kia, bà Kim lại vội vàng ngắt lời anh ta.

Kim Kỵ Dung vội vàng đưa điện thoại di động lên bên tai hỏi: “Mẹ, mẹ vẫn còn gì dặn dò ư?”

“Kỵ Dung, mẹ cảm thấy trước tiên con không nên thông báo việc này cho nhà họ Hoàng mới tốt.” Bà Kim nói ở đầu bên kia điện thoại.

Kim Kỵ Dung a một tiếng. Hoang mang thật, ba bảo anh ta nói cho nhà họ Hoàng, mẹ lại không cho anh ta nói, vậy rốt cuộc anh ta nghe ai đây?

“Vợ ơi, vì sao lại không thông báo cho nhà họ Hoàng chứ? Bà sợ bà ba trách chúng ta âm thầm trợ giúp thiếu chủ ư? Nhưng chẳng phải bà nói bà ba chỉ nói lời cay độc ngoài miệng thôi sao?” Ông Kim cũng bị lời nói ấy của bà Kim làm cho hoang mang.

Bà Kim liếc ông ta một cái: “Cả hai người ai nấy suy nghĩ vấn đề đều thiếu đầu óc giống nhau. Chính bởi vì bà ba không giận thiếu chủ thật cho nên nếu như bà ấy mà biết thiếu chủ bị trọng thương thì nhất định sẽ lo lắng đến mức không màng cơm nước. Các người đường đột đi nói với bà ấy là muốn dọa chết bà ấy sao?”

Ông Kim và Kim Kỵ Dung nghe lời giải thích đó xong mới bừng tỉnh. Ông Kim cười ha hả: “Vẫn là vợ nghĩ chu đáo, vậy bây giờ chúng ta nên làm như thế nào?”

Bà Kim cho ông một ánh mắt “bớt nịnh hót” rồi nói tiếp: “Như vậy đi, Kỵ Dung, con hãy gọi điện thoại cho cậu cả trước, nói cho cậu ấy biết tình hình của thiếu chủ. Y thuật của cậu cả đã sớm trò giỏi hơn thầy, tin chắc có thể cứu thiếu chủ tỉnh lại. Như vậy thì không cần kinh động đến bà mà vẫn có thể cứu thiếu chủ, không phải vẹn toàn đôi bên sao?”

Kim Kỵ Dung nghe thế thì mắt sáng lên, vỗ đùi nói: “Ha ha, mẹ ơi, mẹ đúng là quá thông minh. Nếu không có mẹ nhắc nhở thì con sẽ thực sự kinh động bà ba rồi.”

“Đâu chỉ là bà ba, toàn bộ nhà họ Hoàng đều sẽ bị kinh động. Ngộ nhỡ người nhà họ Hoàng đều tới Long Thành thì Long Thành đó sẽ loạn to.” Sau khi ông Kim bất giác nghĩ tới những thứ này thì  không khỏi kinh hãi.

“Đại loạn thì không đâu. Mặc dù cả ba bà đều hết mực cưng chiều thiếu chủ nhưng vẫn rất đúng mực. Nhưng nếu có thể không kinh động người nhà họ Hoàng thì tốt nhất vẫn là không nên kinh động. Tránh để nhà họ Hoàng làm trái với giao ước năm đó, thế thì đúng là một rắc rối lớn.” Bà Kim nói.

Kim Kỵ Dung liên tục gật đầu: “Mẹ nói phải, giờ con sẽ liên lạc với cậu cả ngay. Cậu cả quanh năm dạo chơi ở bên ngoài, vừa hay sẽ không kinh động những người khác trong nhà họ Hoàng.”

Ông Kim bà Kim gật đầu, dặn dò anh ta ở Long Thành phải hết sức cẩn thận rồi mới cúp điện thoại.

Kim Kỵ Dung vừa cúp điện thoại đã bấm số điện thoại của Hoàng Duệ ngay lập tức.

Ban đầu Hoàng Duệ không nhận, hình như đang bận việc nên không nghe thấy. Mãi đến khi Kim Kỵ Dung gọi lần thứ ba, cuối cùng mới kết nối.

“Kỵ Dung, gọi điện thoại cho tôi có chuyện gì gấp à?” Sau khi nhận điện thoại, Hoàng Duệ hỏi.

“Cậu cả, cuối cùng cậu cũng tiếp điện thoại.” Kim Kỵ Dung không quanh co lòng vòng mà nói thẳng: “Thiếu chủ bị thương rồi, bị thương khá nặng, mê man một ngày một đêm mà vẫn chưa tỉnh lại, ngay cả hồi hồn đan cũng không có tác dụng.”

Sau khi nghe xong, Hoàng Duệ nhướng mày, âm thanh trầm xuống hỏi: “Ai đả thương nó? Thằng ba đã có tu vi Ngự Thể Kỳ nhất phẩm, người bình thường hoàn toàn không làm gì được nó.”

“Là người của Trường Quyền Môn ạ…” Kim Kỵ Dung vừa nói vừa kể lại đầu đuôi sự việc một phen.

“Cậu nói Cửu Long Thập Bát Hội liên thủ cùng Trường Quyền Môn bày sát cục liên hoàn với thằng ba ư?” Sau khi nghe xong, chân mày Hoàng Duệ càng nhíu chặt hơn.

Kim Kỵ Dung vâng một tiếng rồi nói: “Tôi cũng vẫn chưa rõ  cụ thể đã xảy ra chuyện gì, bao gồm cả việc tại sao nội lực của thiếu chủ lại bị hao tổn, những thứ này đều phải đợi cậu ấy tỉnh lại mới biết được.”

Hoàng Duệ nghe vậy thì lạnh lùng hừ một tiếng: “Cửu Long Thập Bát Hội và Trường Quyền Môn thật to gan!”

Kim Kỵ Dung vừa nghe gióng nói của Hoàng Duệ thay đổi thì không khỏi rùng mình một cái. Từ nhỏ đến lớn anh ta luôn kính sợ Hoàng Duệ nhất, đầu tiên anh là cậu cả nhà họ Hoàng, thứ hai y thuật của anh cao siêu, nếu như chọc vào anh thì có lúc sẽ thực sự không biết mình chết như thế nào. Mặt khác do tuổi tác cách xa nên mãi mãi không thể gần gũi giống như ở với Hoàng Tử Hiên.

“Cậu cả, sau này chúng ta hẵng tính đến thù của Cửu Long Thập Bát Hội và Trường Quyền Môn, bây giờ thiếu chủ vẫn hôn mê, tôi nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có thể tìm cậu. Bên chỗ bà ba, tôi sợ bà ấy lo lắng nên không dám báo cáo.” Kim Kỵ Dung yếu ớt nói.

Hoàng Duệ ừ một tiếng, nói: “Bên phía nhà thì tạm thời đừng báo nữa, nếu như mấy bà mẹ của tôi biết thằng ba hôn mê bất tỉnh thì không biết sẽ lo lắng thế nào nữa.”

Kim Kỵ Dung gật đầu đáp lời rồi lại hỏi: “Vậy bây giờ cậu cả đang ở đâu? Để tôi dẫn thiếu chủ đi tìm cậu.”

“Bây giờ thằng ba không thích hợp di chuyển quãng đường dài, các người ở Long Thành chờ tôi, tôi lập tức chạy tới đó.” Hoàng Duệ nói.

“Vâng, vậy bây giờ thiếu chủ còn cần uống đan dược duy trì nào nữa không ạ?” Kim Kỵ Dung hỏi.

“Không càn uống gì hết, mặc dù hồi hồn đan không thể khiến nó tỉnh lại, nhưng đủ để giữ mạng rồi.” Nói xong, Hoàng Duệ liền cúp điện thoại, lập tức bắt đầu thu dọn.

Kim Kỵ Dung để điện thoại di động xuống rồi thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần có những lời này của Hoàng Duệ thì anh ta đã an tâm hơn rồi. Vả lại Hoàng Duệ nhất định sẽ dùng tốc độ nhanh nhất để chạy tới, chỉ cần Hoàng Duệ đến rồi thì sẽ không sao nữa.

Có điều anh ta đã yên tâm, chứ Hạ Mạt thì không yên tâm nổi. Cho dù mình nói với cô ta là Hoàng Tử Hiên không sao nhưng với tính cách đó của cô ta thì nhất định sẽ không tin. So với như vậy thì thà rằng thừa dịp cô ta còn chưa trở lại thì đưa Hoàng Tử Hiên đi trước, cũng để cái tai được yên ổn.

Nghĩ đến đây, Kim Kỵ Dung nói đi là đi. Tìm bộ quần áo từ trong ba lô leo núi của mình rồi mặc vào cho Hoàng Tử Hiên, sau đó cõng anh rời khỏi nhà Hạ Mạt.