Ngô Ngọc Đường phẫn hận, cắn răng nghiến lợi nói: “Bây giờ tôi còn có lựa chọn thứ hai ư?”
“Đường chủ Ngô là người thông minh, người thông minh tự nhiên sẽ đưa ra quyết định thông minh nhất.” Hạ Mạt nói rồi đứng lên, mỉm cười với Ngô Ngọc Đường: “Đường chủ Ngô, vậy Hạ Mạt xin cáo từ. Hy vọng đường chủ Ngô nói được làm được, nếu như ông nói không giữ lời thì tôi cũng sẽ không tuân thủ đạo nghĩa giang hồ đâu.”
Nói xong cô ta bèn đi ra bên ngoài phòng bao, Sài Tuấn và Chiêu Đệ liền vội vàng đi theo ra.
Đợi ba người Hạ Mạt vừa đi, thuộc hạ tâm phúc của Ngô Ngọc Đường lập tức tiến lên hỏi: “Đường chủ, chúng ta thật sự phải chịu sự uy hiếp của Hạ Mạt, ngày mai bỏ một phiếu cho cô ta ư? Cô ta vốn đã được hội trưởng coi trọng, nếu như mượn cơ hội này khuếch trương thế lực thì sẽ là một uy hiếp tiềm ẩn to lớn đối với chúng ta đấy ạ.”
Ngô Ngọc Đường há lại lại không biết đạo lý này? Chính vì không muốn cho Hạ Mạt tiếp nhận đường khẩu Trương Luân nên ông ta mới ngấm ngầm kích động các đường chủ khác tranh đoạt với cô ta. Nhưng mà bây giờ Hạ Mạt lấy mạng của con trai mình ra để đàm phán thì mình còn có cách nào để không đồng ý nữa chứ? Những chuyện khác có quan trọng đến mấy đi chăng nữa thì cũng không quan trọng bằng mạng sống của con trai ông ta.
“Cảnh Hành đâu?” Ngô Ngọc Đường khoát tay chặn lại, ý bảo thuộc hạ không được nói chuyện này nữa.
“Hình như cậu chủ Cảnh Hành đã ra ngoài chơi rồi ạ.” Thuộc hạ trả lời.
“Chơi chơi chơi, cả ngày chỉ biết chơi, nếu không phải là chuyện do nó gây ra thì bây giờ tôi có thể bị Hạ Mạt uy hiếp sao?” Ngô Ngọc Đường nghe vậy thì cả giận nói: “Đi tìm nó trở về cho tôi rồi lại tìm mấy người đến canh chừng nó, một tuần không cho phép nó ra ngoài.”
Thuộc hạ vừa nghe Ngô Ngọc Đường phát hỏa liền vội vàng vâng da rồi đi tìm Ngô Cảnh Hành ngay.
…
“Chị Hạ, chị chắc chắn Ngô Ngọc Đường nói một đằng làm một nẻo, ngoài miệng nói bằng lòng nhưng ngày mai lại đổi ý ư?” Trên đường trở về, Chiêu Đệ vẫn hơi lo lắng về nhân phẩm của Ngô Ngọc Đường.
Hạ Mạt nhếch miệng lên, một nụ cười tự tin lướt qua, nói: “Bất kể Ngô Ngọc Đường có ủng hộ hay không ủng hộ thì thật ra đều không thay đổi được quyết định của hội trưởng. Chỉ có điều nếu ông ta ủng hộ thì sẽ khiến mọi người chịu phục hơn, ngay cả đường chủ có kinh nghiệm già dặn nhất đều ủng hộ tôi thì những đường chủ khác còn dám có ý kiến gì?”
“Ý của chị Hạ là hội trưởng đã sớm muốn giao đường khẩu cho chị rồi ư?” Chiêu Đệ nghe vậy bèn hỏi.
“Cậu ấy à, sao giờ lại rơi vào mơ hồ thế?” Sài Tuấn đang lái xe, cười một cái nói: “Tổ tiên của Ngô Ngọc Đường đều theo chân hội trưởng Cửu Long Thập Bát Hội đánh thiên hạ, có thể nói nửa giang sơn của Cửu Long Thập Bát Hội đều là do nhà họ Ngô đánh được. Tổ tiên của Ngô Ngọc Đường và tổ tiên của hội trưởng có tình cảm khăng khít, nhưng bây giờ đã qua cái thời đại đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ lâu rồi.
Trong thời đại hòa bình, thứ gì không đáng tiền nhất? Đương nhiên chính là tình nghĩa. Cho nên bây giờ nhà họ Ngô và hội trưởng của Cửu Long Thập Bát Hội sớm đã không còn cái loại kia tình nghĩa anh em như đời tổ tiên nữa rồi. Nhất là sau khi hội trưởng nhiệm kỳ trước uỷ thác trước khi chết, giao hội trưởng nhiệm kỳ này cho cha của Ngô Ngọc Đường thì thế lực của nhà họ Ngô đã phát triển trắng trợn, đợi lúc hội trưởng nhiệm kỳ này có thể tự mình đảm đương thì đã không cách nào thu hồi thế lực của nhà họ Ngô rồi.
Tuy dã tâm của cha Ngô Ngọc Đường lớn nhưng trong lòng vẫn là nhớ đến tình xưa nên không hề soán vị. Song Ngô Ngọc Đường không giống vậy, ông ta và hội trưởng bây giờ chẳng có tình cảm khăng khít gì cả, hơn nữa dã tâm còn lớn hơn cả cha ông ta. Tuy ông ta giấu kỹ dã tâm nhưng thế lực nhà họ Ngô lớn như vậy, hội trưởng có thể không kiêng kỵ ư?
Nếu như ông ta không kiêng kỵ thì cũng sẽ không bồi dưỡng hết đường chủ này đến đường chủ khác, ý đồ chia bớt quyền lợi của Ngô Ngọc Đường. Chỉ tiếc những đường chủ kia đều là đồ vô dụng, cộng lại cũng không sánh bằng một mình Ngô Ngọc Đường. Mãi đến khi chị Hạ xuất hiện mới khiến cho hội trưởng dấy lên hy vọng.
Mấy năm này sở dĩ hội trưởng coi trọng chị Hạ cũng chính là để bồi dưỡng ra một người có thể chống lại Ngô Ngọc Đường. Bây giờ Trương Luân chết, đường khẩu của anh ta như rắn mất đầu, hội trưởng tất nhiên sẽ muốn mượn cơ hội này để làm thế lực của chị Hạ trở nên lớn mạnh, từ đó chia bớt thế lực của Ngô Ngọc Đường."
Sau khi nghe xong lời phân tích của Sài Tuấn, Chiêu Đệ bừng tỉnh rồi vỗ lên trán của mình, nói: “Xem ra tôi đúng là hồ đồ rồi. Nếu như vậy, chỉ cần Ngô Ngọc Đường đề xuất tán thành chị Hạ tiếp nhận đường khẩu của Trương Luân thì chắc chắn hội trưởng sẽ thuận thế bằng lòng rồi.”
Hạ Mạt vui mừng gật đầu, Sài Tuấn và Chiêu Đệ một đứa thông tuệ hơn người, một đưa suy nghĩ cẩn thận, có hai người bọn họ làm phụ tá đắc lực cho mình thì rất nhiều chuyện đều không cần đích thân chỉ điểm. Đôi khi có chuyện mà họ không nghĩ ra thì hai người sẽ thảo luận, nhắc nhở lẫn nhau rồi nghĩ thông suốt, khiến Hạ Mạt bớt nhọc lòng hơn rất nhiều.
Tựa trên ghế dựa của xe, nhìn bóng đêm không ngừng thụt lùi lại, suy nghĩ của Hạ Mạt dần dần bay trở về nhà. Chẳng biết giờ này Hoàng Tử Hiên đã tỉnh lại hay chưa, nếu như chưa tỉnh lại, vậy thì phải làm thế nào? Sau khi đưa bệnh viện, liệu y học phương Tây có thể cứu anh tỉnh lại không?
Lúc nghĩ như vậy thì xe đã ngừng lại. Sau khi Hạ Mạt cùng Sài Tuấn và Chiêu Đệ lên tiếng chào hỏi thì vội vàng đi về hướng nhà mình.
Hạ Mạt vội vã trở về nhà, vừa mở cửa nhà ra đã phát hiện trong nhà đen kịt một màu. Cô ta vội vàng mở đèn rồi đi tới trước căn phòng của Hoàng Tử Hiên, nhưng vừa mở cửa phòng ra thì vẫn là một mảnh đen kịt. Cô ta bật đèn, phát hiện trên giường không một bóng người.
Xem khắp cả nhà không có bất kỳ ai, tim Hạ Mạt đập tình thịch rồi vội vàng lục lấy điện thoại ra gọi vào số của Hoàng Tử Hiên.
“Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy.”
Nghe thấy âm thanh tắt máy truyền đến từ trong loa, chân mày Hạ Mạt nhíu lại thật chặt. Kim Kỵ Dung và Hoàng Tử Hiên đều không thấy đâu, có thể tưởng tượng được nhất định là Kim Kỵ Dung thừa dịp mình không ở nhà lén đưa Hoàng Tử Hiên đi. Không phải cô ta lo lắng Kim Kỵ Dung sẽ hại Hoàng Tử Hiên mà chỉ là lo lắng đến bây giờ Hoàng Tử Hiên đã tỉnh lại hay chưa.
“Ôi!” Nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, Hạ Mạt phiền não thở dài rồi lại phiền não gãi đầu một cái. Cô ta phát hiện hình như mình càng ngày càng quan tâm đến Hoàng Tử Hiên, lúc đi cùng với anh sẽ bất giác cảm thấy vui vẻ. Lúc nhìn thấy anh trọng thương thì sẽ đau lòng, sẽ khổ sở.
Tuy là Hạ Mạt vẫn chưa từng yêu đương nhưng dựa vào sự thông minh của cô ta vẫn có thể đoán được mình đã thích Hoàng Tử Hiên rồi. Cô ta luôn luôn là người đầu óc minh mẫn, thích và không thích chia ra rất rõ ràng. Nhận ra mình thích Hoàng Tử Hiên, cô ta cảm thấy rất đau đầu. Dù sao thích một người đàn ông không chắc chắn có được kết quả thì nhất định là một chuyện bi kịch.
Cùng lúc đó, Trương Tiểu Lệ đang ngồi ở trước cửa sổ sát đất ngóng nhìn cổng biệt thự cũng nặng nề thở dài. Tâm trạng của cô còn phiền muộn hơn so với Hạ Mạt. Hạ Mạt đã nhận thức rất rõ rằng mình thích Hoàng Tử Hiên rồi nhưng cô gái thô lỗ như Trương Tiểu Lệ đến bây giờ vẫn chưa rõ vì sao một ngày một đêm không trông thấy Hoàng Tử Hiên thì tâm trạng lại phiền muộn.
Lúc này cô đã ngồi ở trước cửa sổ sát đất suy nghĩ kỹ mấy giờ rồi vẫn không nghĩ ra kết quả gì. Cuối cùng cô chỉ có thể kết luận nguyên nhân dẫn đến tâm trạng không tốt là vì biệt thự quá lớn nhưng Hoàng Tử Hiên và Lê Mỹ Gia đều không trở lại nên cô ở một mình rất cô đơn, cho nên tâm trạng mới không tốt.
Chỉ là cô không nhận ra, tâm trạng ngóng trông Hoàng Tử Hiên trở về của mình mạnh hơn việc chờ đợi được gặp Lê Mỹ Gia rất nhiều. Nếu như cô có thể nhận ra điểm này thì có lẽ cũng sẽ không mơ hồ nữa.