“Vậy là như thế nào?” Hoàng Tử Hiên lơ mơ, không phải là mua cũng không phải là nhặt, chẳng lẽ là người khác đưa? Ai mà mắt mù như thế, dám đưa cho cậu cả Tần đây một món hàng giả.
Hoàng Duệ mỉm cười: “Là ba đưa cho anh.”
“Cái gì?” Hoàng Tử Hiên vô cùng kinh ngạc nói: “Ba em đưa cho anh một thứ đồ vứt đi như thế làm gì?”
Hoàng Duệ à một tiếng nói: “Lúc ông ấy đưa cho anh cũng không nói như thế.”
Hoàng Tử Hiên nghe thấy thế thì cười vui vẻ, ha ha nói: “Có phải lúc ông ta đưa cho anh có nói rằng đây là một bảo bối tuyệt vời, bảo anh nhất định phải giữ gìn thật cẩn thận, không được để em và anh hai biết không?”
“Sao em biết?” Hoàng Duệ hơi sửng sốt, anh ta hồi tưởng một chút, hình như lúc ba đưa cho anh ta, Hoàng Tử Hiên không có ở đó mà.
“Ui.” Hoàng Tử Hiên đồng cảm nói: “Anh cả, rất tiếc khi phải nói cho anh biết, anh bị ba lừa rồi. Khi còn bé ông ta cũng lừa em như thế, thần bí đưa cho em một củ cà rốt đã chín, lừa em là nhân sâm, bảo em nuôi cẩn thận, nuôi lớn rồi có thể ăn được. Kết quả em đem trồng trong vườn rau, còn không cẩn thận làm chết thảo dược của mẹ, suýt nữa đã bị bà ấy đánh chết.”
Khóe miệng Hoàng Duệ giật một cái, anh ta lại hổi tưởng một chút. Cái tháp cổ này đúng là được ba đưa cho anh ta từ nhiều năm trước rồi, lúc đó ông ấy cũng thần bí gọi anh ta vào phòng làm việc, lấy một chiếc hộp gỗ trong két sắt ra. Hoàng Tử Hiên hồi bé cũng từng gặp phải chuyện như thế? Chẳng lẽ mình thực sự bị lừa rồi ư?
“Chủ nhân của trò lừa gạt này đúng là dở hơi, đến con trai ruột của mình cũng lừa, ông ta buồn chán tới mức nào vậy trời.” Kim Kỵ Dung vô cùng thương tiếc cho hai anh em trước mặt, có một cao thủ lừa đảo như thế bên cạnh, đúng là chịu luôn.
Hoàng Duệ suy nghĩ lại, còn chưa tin rằng ba mình là một người nhàm chán như thế, bèn nói: “Mấy lời em vừa nói, nửa đầu là chính xác rồi, còn nửa sau thì chưa chắc.”
“Ừ?” Hoàng Tử Hiên nhếch miệng cười hỏi: “Lẽ nào ông ta còn làm ra động tác võ thuật đẹp mắt nào nữa à?”
“Không phải.” Hoàng Duệ lắc đầu nói: “Lúc anh mười lăm tuổi, ba đã đưa cái tháp cổ này cho anh. Lúc đó ba nói đây là bảo bối của giới tu võ, đối với võ sĩ mà nói, là bảo vật vô giá. Chỉ là nếu không có duyên mở ra, thì nó là một phế phẩm không đáng giá. Khi đó anh nghe không hiểu lắm, có hỏi ba xem làm sao để mở nó ra được, bên trong có lẽ có chứa mấy quyển bí quyết công pháp gì đó. Nhưng ba cũng không nói cho anh biết, ba chỉ bảo nếu anh và cái tháp cổ đó có duyên thì tất nhiên sẽ có một ngày mở ra được.”
“Sau đó anh đợi cái tháp này năm năm liền, năm năm đó anh đã từng lấy ra nghiên cứu vô số lần, nhưng không có kết quả gì. Cuối cùng anh không nhịn được tò mò mà cầm đi hỏi ba. Ba nói năm năm rồi anh không mở được tháp cổ, nghĩa là không có duyên với nó, bên bảo anh đưa cho chị và chú hai nhìn xem bọn họ có duyên với thứ này không. Anh suy nghĩ một chút, thấy khả năng của chị cả cao hơn chú hai một chút, nên đưa cho chị ấy xem, cũng thuật lại lời ba nói cho chị ấy.”
“Cơ mà em cũng biết, chị cả ham chơi, không có hứng thu với tu luyện, còn chưa nghe anh nói hết câu đã không do dự mà từ chối, bảo anh đưa tháp cổ đến chỗ chú hai. Vì vậy nên anh cũng đưa đến chỗ chú hai, chú hai nghe xong cũng không từ chối, chỉ là em ấy càng tò mò về hàm nghĩa của mấy từ “mở cái tháp cổ này ra” hơn, dù sao thì theo mặt chữ như thế, có nghĩa là bên trong tháp cổ có bí mật được che giấu đúng không? Mấy năm sau, thỉnh thoảng chú hai cũng lấy tháp cổ ra nghiên cứu giống anh, chỉ là nó cũng chẳng có kết quả gì. Thậm chí em ấy đã dùng công nghệ cao để quét qua, nhưng kết quả là nó chỉ là một cái tháp cổ bình thường, bên trong chẳng có gì hết.”
“Biết được kết quả này xong, chú hai chẳng còn hứng thú nghiên cứu nữa, đem tháp cổ trả lại cho anh. Anh suy nghĩ một chút, trong số mấy anh chị em, em là người có thiên phú tu võ nhất, có lẽ nó với em còn có duyên, em có thể mở nó ra được chăng.”
Hoàng Duệ nói nhiều như vậy, Hoàng Tử Hiên chỉ phản ứng lại bằng vẻ mặt kinh ngạc: “Đẳng cấp của ba đúng là tăng lên không ít ấy nhỉ, có thể soạn ra nhiều lý do như vây để lừa gạt anh, chắc chắn là đã vắt hết tâm trí đấy. Em nói này anh cả, anh và chị cả, với anh hai đều có trí thông minh vượt xa em, sao lại tin tưởng chắc chắn vào cái thứ này thế? Em thì chẳng tin được chữ nào.”
Khóe miệng Hoàng Duệ giật một cái, muốn biện hộ thay ba một chút, chỉ là nghĩ lại, từ nhỏ Hoàng Tử Hiên đã nhiều lần bị lừa rồi, chắc chắn sẽ không tin việc này nữa. Huống chi nói đi nói lại, đến bây giờ anh ta cũng không bảo đảm được những gì ba nói là thật.
“Haiz, dù sao thì anh cũng đưa cái này cho em đi. Thật hay giả thì em cứ giữ cũng được, là thật không phải càng tốt sao, là giả thì cũng không ảnh hưởng gì tới em.” Hoàng Duệ không thể làm gì khác hơn là nói như thế.
“Em không cầm đâu.” Hoàng Tử Hiên quả quyết từ chối: “Thứ này nói lớn không lớn, nhỏ cũng không nhỏ, em ngại cầm.”
“Cũng không bắt em mang theo bên người, nếu như em sợ vướng, vậy cứ bày trong phòng cũng được.” Hoàng Duệ vô cùng muốn tống khứ cái thứ này đi, dù sao thì để lại chỗ anh ta cũng chẳng có ích gì.
Hoàng Tử Hiên liếc mắt nhìn anh ta: “Không cầm không được sao?”
“Vậy em trả lại đan dược cực phẩm cho anh.” Hoàng Duệ đưa tay ra nói.
Hoàng Tử Hiên làm gì còn, ngượng ngùng cười, kéo cái hộp gỗ lại: “Em cầm, em cầm còn không được sao.”
Thấy Hoàng Tử Hiên bị ép phải chấp nhận, Hoàng Duệ mới nở nụ cười nói: “Được rồi, anh còn có thứ khác đưa cho em.”
“Mẹ nó, anh trai, ra là anh có chuẩn bị mà đến à. Sao không đưa quà tặng cho em nữa? Dù sao chúng ta cũng lâu không gặp rồi mà.” Kim Kỵ Dung vừa nghe thấy Hoàng Duệ nói có quà cho Hoàng Tử Hiên, lập tức cảm thấy ghen tị.
“Cậu cũng muốn có quà?” Hoàng Duệ nhướng mày nhìn anh ta.
Kim Kỵ Dung gật đầu, quà mà Hoàng Duệ tặng, chắc chắn đều là hàng tốt, nhìn một lọ đan dược mà anh ta đưa cho Hoàng Tử Hiên là biết.
Hoàng Duệ à một tiếng, suy nghĩ một chút, khom lưng lấy từ trong vali ra một lọ nhỏ màu trắng ném cho Kim Kỵ Dung.
Kim Kỵ Dung mừng rỡ nhận lấy hỏi: “Anh trai, đây cũng là đan dược cực phẩm sao?”
“Ừ, ăn vào có thể tăng kích thước của cậu em.” Hoàng Duệ nghiêm túc nói.
Kim Kỵ Dung suýt nữa đã ngã lăn ra đất. Kéo dài “cậu em” là thế quái nào? A a a, vì sao Hoàng Tử Hiên thì được tặng đan dược cực phẩm, còn mình lại được tặng thuốc tăng kích thước “cậu em”? Rõ ràng là “cậu em” của mình to hơn Hoàng Tử Hiên nhiều, người cần lọ thuốc này là Hoàng Tử Hiên mới đúng.
“Ha ha ha…” Hoàng Tử Hiên nghe Hoàng Duệ nói xong thì phá lên cười: “Đúng đúng, cậu thật sự cần phải ăn mấy thứ đó để cho “cậu em” dài ra, nếu không cả đời này sẽ ế đấy.”
“Con mẹ nhà cậu, bây giờ tôi “chọc” hoa cúc của cậu, cho cậu xem thử tôi có cần nó dài hơn hay không nhé.” Kim Kỵ Dung vừa nói vừa ập tới.
Hoàng Tử Hiên sợ hãi bỏ chạy, hai người đàn ông trưởng thành đánh đuổi nhau trên giường. Hoàng Duệ nhanh chóng đứng lên tránh xa chiến trường, nhìn hai người bọn họ trêu đùa nhau như khi còn bé, khóe miệng không khỏi nhếch lên mỉm cười.
“Khụ khụ…” Chơi chơi được một lát Hoàng Tử Hiên đã ho khan.
“Được rồi, được rồi, một vừa hai phải thôi, đừng đùa nghịch nữa.” Hoàng Duệ nghe thấy Hoàng Tử Hiên ho khan, vội vàng tiến tới ngăn cản.
Kim Kỵ Dung cũng có chừng mực, hừ lạnh: “Lần này tôi tha cho cậu, sau này vết thương lành rồi tôi và cậu đại chiến ba trăm hiệp.”
“Khụ khụ, cậu mơ à, tôi thích chiến đấu với mỹ nữ, ai rảnh đi chiến với cậu.” Hoàng Tử Hiên lườm anh ta.
“Móa, “em trai” của cậu có chút xíu như thế, còn muốn đại chiến ba trăm hiệp, mơ à.” Kim Kỵ Dung phản pháo.
Nghe hai người bọn họ có thể đánh nhau tiếp, Hoàng Duệ vội lên tiếng cắt ngang, lấy từ trong vali ra một cái khăn quàng cổ, nói: “Cái này là Phù Dao nhờ anh đưa cho em, cô ấy nói trời lạnh, nên tặng em khăn quàng cổ.”
Nghe thấy cái tên Phù Dao, trong lòng Hoàng Tử Hiên hơi run lên, nhìn cái khăn quàng cổ trong tay Hoàng Duệ một lúc lâu, đủ các loại cảm giác khó chịu dâng lên, nghẹn lời không nói được gì.
Khăn quàng cổ màu xanh nhạt, nhìn rất mềm mại, là đồ thủ công được làm rất tinh tế. Cuối chiếc khăn thêu một đóa sen tịnh đế màu trắng, phối với khăn quàng xanh, nhìn tổng thể vô cùng đẹp.
Từ lúc mười tám tuổi đến giờ, Hoàng Tử Hiên nhớ rõ sư tỷ Phù Dao đã đan cho anh sáu cái khăn, đây là cái thứ bảy. Thực ra hình thức của chúng năm nào cũng giống nhau, thêu hoa cũng giống nhau, chỉ có màu sắc là khác.
Hoàng Tử Hiên cũng không sợ lạnh, coi như là mùa đông, anh mặc hai cái áo là đủ để chống chọi, chẳng dùng khăn quàng cổ bao giờ. Chỉ là vì đã quen với việc sư tỷ Phù Dao cứ đưa khăn cho mình, nên anh thỉnh thoảng sẽ đeo. Khăn quàng của cô ấy đan rất nhẹ, rất mềm mại, nhưng khi quàng lên sẽ ấm vô cùng.
Lúc này nhận lấy khăn quàng cổ, tay của Hoàng Tử Hiên không kìm được mà hơi run lên.
Trong lòng Hoàng Duệ nặng nề thở dài, chuyện của Hoàng Tử Hiên và Mạc Phù Dao đã vượt qua phạm vi nhà họ Hoàng và họ Mạc có thể kiểm soát được. Mạc Phù Dao cũng nói rất rõ ràng với trưởng bối của nhà họ Hoàng, muốn nhà họ Hoàng không nhắc đến chuyện kết hôn giữa cô ấy và Hoàng Tử Hiên.
“Được rồi, em cũng tỉnh rồi, đồ anh cũng đưa xong. Tốt nhất là em hãy tĩnh dưỡng đi, trước khi đan điền được khôi phục, đừng tu luyện nội lực nữa, nếu không ngay cả anh cũng không cứu được.” Hoàng Duệ lắc đầu, nghiêm túc dặn dò.
Hoàng Tử Hiên không yên lòng đáp lời.
“Anh trai, anh phải đi sao?” Kim Kỵ Dung ngồi bên cạnh lại nghe ra được chút ý tứ trong lời của Hoàng Duệ, bèn hỏi.
“Ừ, anh còn có chút việc, sẽ không ở lại Long Thành lâu, cậu chăm sóc thằng ba, đừng để nó làm chuyện bậy bạ.” Hoàng Duệ gật đầu nói.
Hoàng Duệ là người thích ngao du, Hoàng Tử Hiên và Kim Kỵ Dung nghe vậy cũng không hỏi anh ta muốn đi đâu. Mà dù sao thì hỏi anh ta cũng không nói, hai người tiễn Hoàng Duệ ra đến cửa, chờ anh ta đi vào thang máy rồi mới quay vào nhà.
“Cậu chủ của tôi, cậu còn đang suy nghĩ chuyện của Mạc Phù Diêu đấy à?” Kim Kỵ Dung tiến lại gần hạ giọng hỏi.
Hoàng Tử Hiên miễn cưỡng nở nụ cười, lắc lắc đầu vứt bỏ những suy nghĩ lộn xộn trong não, hỏi: “Thôi, thế sao cậu lại chạy tới Long Thành này? Có phải là cậu luôn theo dõi tôi không? Ba cậu bảo cậu tới à?”
“Ha ha, chuyện này nói ra thì dài lắm.” Kim Kỵ Dung lặng lẽ cười nói.
Hoàng Tử Hiên à một tiếng: “Vậy khỏi nói, tôi ngủ một lát đã.”
Nói xong anh bèn đi tới giường, tâm trạng không tốt thì sẽ đi ngủ, Hoàng Tử Hiên vẫn không sửa được cái thói quen này.
“Cậu thực sự không nghe sao? Có liên quan đến Lê Mỹ Gia đấy.” Kim Kỵ Dung từ từ ngồi xuống ghế salon, hỏi.
Hoàng Tử Hiên khựng lại, quay đầu hỏi: “Cậu đến Long Thành liên quan gì tới Lê Mỹ Gia?”
Kim Kỵ Dung chép miệng nói: “Nói ra rất dài á, hai câu không đủ để nói rõ.”
Chuyện của Lê Mỹ Gia, đương nhiên là Hoàng Tử Hiên có để tâm, nghe vậy anh bèn quay lại, ngồi xuống ghế salon: “Vậy cậu từ từ nói đi.”