Tôi Và Khách Trọ Nữ 23 Tuổi

Chương 179



Ngày hôm sau Kim Kỵ Dung làm theo lời Hoàng Tử Hiên nói, sau khi thức dậy thì đi tìm bên môi giới trước, mất nửa này tìm được một nơi có thể xách túi vào ở luôn. Bắt đầu từ buổi chiều là Hoàng Tử Hiên đóng cửa tu dưỡng, Kim Kỵ Dung lại khổ sở bị ép thay Hoàng Tử Hiên đi bảo vệ Lê Mỹ Gia.

Tuy rằng giữa Lê Mỹ Gia và Hoàng Tử Hiên bởi vì có chuyện không thuận lợi mà không được vui vẻ, thế nhưng ngày hôm sau Lê Mỹ Gia vẫn làm như không có việc gì đi làm. Nói cho cùng dù có sao đi chăng nữa, đối với cô mà nói, thông qua kỳ xét duyệt nửa năm này mới là chuyện quan trọng hơn.

Bởi vậy cô vẫn dựa theo kế hoạch ban đầu, sau khi điều tra xong về công ty của Đoàn Văn Quang là bắt đầu bắt tay nói chuyện hợp tác với Đoàn Văn Quang. Mấy ngày liền đều bận đến choáng váng đầu óc, ban ngày ở công ty bận tới tối, buổi tối ở lại luôn công ty, dù sao phòng nghỉ ngơi cho giám đốc của cô bằng với căn phòng trong khách sạn, lại có thể lo được công việc, Lê Mỹ Gia cũng lười trở về nhà họ Lê.

Lê Mỹ Gia không trở về biệt thự, Hoàng Tử Hiên cũng không về, chỉ còn lại Trương Tiểu Lệ mỗi ngày ở một mình trong căn biệt thự lớn rộng thênh thang, làm cho cô mỗi lần tan làm về nhà đều cảm thấy rất buồn bực. Gọi điện mấy lần cho Lê Mỹ Gia, hỏi xem buổi tối cô có về không, lần nào Lê Mỹ Gia cũng nói ở công ty tăng ca không trở về. Trương Tiểu Lệ cũng ngại không làm phiền nữa, chuyển sang gọi điện cho Hoàng Tử Hiên, lần nào cũng khó mà gọi được.

Cho dù Trương Tiểu Lệ có trì độn đến đâu đi chăng nữa cũng phát giác được những vấn đề giữa Hoàng Tử Hiên và Lê Mỹ Gia. Hai người đồng thời không trở về, một người trong đó còn tắt máy, dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết nhất định có vấn đề, chỉ là rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Trương Tiểu Lệ lại không đoán được.

Người không liên lạc được với Hoàng Tử Hiên còn có Hạ Mạt, ngày nào cô ta cũng gọi cho Hoàng Tử Hiên mấy cuộc liền, tiếc là giống với Trương Tiểu Lệ, từ đầu đến cuối đều không gọi được. Tuy rằng trong lòng vô cùng lo lắng cho thương thế của Hoàng Tử Hiên, nhưng cô ta cũng không có cách nào biết được tình hình của anh.

May mà cô ta cũng tương đối bận, hơn nữa còn có được sự ủng hộ của Ngô Ngọc Đường, hội trưởng của Cửu Long Thập Bát hội cuối cùng cũng danh ngôn chính thuận giao băng hội của Trương Luân cho cô ta. Mấy ngày nay ngày nào cũng bận việc tiếp quản băng hội mới, cũng không có nhiều thời gian đi nghĩ đến Hoàng Tử Hiên.

Thời gian chớp nhoáng trôi qua nửa tháng, tình trạng thương tích của Hoàng Tử Hiên hồi phục rất nhanh dưới sự chăm sóc của số lượng lớn thiên tài địa bảo. Tuy rằng hàng ngày không đi ra ngoài, nhưng từ trong miệng của Kim Kỵ Dung, anh vẫn biết rõ tình hình của Lê Mỹ Gia. Mỗi ngày Lê Mỹ Gia đi đến nơi nào, gặp người nào, làm chuyện gì, Kim Kỵ Dung đều nói hết không giấu điều gì với anh.

Hàng ngày nghe chuyện Lê Mỹ Gia bận việc tập đoàn, trong lòng Hoàng Tử Hiên ít nhiều có chút thất vọng. Vốn tưởng rằng cô sẽ vì chuyện mình thất vọng mà có chút tỏ vẻ, ít nhất cũng phải gọi điện giải thích một chút chứ. Nhưng cô không những không giải thích đôi câu, còn dứt khoát làm cho đến cùng, thật sự triển khai quan hệ hợp tác làm ăn với Đoàn Văn Quang.

“Hừ.” Hoàng Tử Hiên thở dài trong lòng, lần đầu tiên nghi ngờ nhân cách sức hấp dẫn của mình.

“Thở dài gì chứ, thiên hạ có chỗ nào không có cỏ thơm, hơn nữa, cho dù Lê Mỹ Gia thích cậu thì sao chứ? Cậu có thể cưới cô ấy không? Cậu lại không thể cưới cô ấy, với tính cách của cô ấy cũng không coi cậu là người yêu. Thật ra thế này là tốt nhất rồi.” Kim Kỵ Dung nghe anh thở dài thì nói.

Hoảng Tử Hiên cười khổ một tiếng, đúng vậy, người duy nhất cả đời này anh có thể lấy cũng chỉ có Mạc Phù Dao mà thôi. Những người phụ nữ khác, đều chỉ có thể là hữu duyên vô phận.

“Không nói đến cô ấy nữa, Lê Long Phi và Tôn Nhất Hoa dạo gần đây có động thái gì mới không?” Hoàng Tử Hiên lắc lắc đầu hỏi.

“Sao tôi biết được.” Kim Kỵ Dung trợn mắt nhìn anh: “Tôi vừa phải giúp cậu bảo vệ Lê Mỹ Gia, vừa phải điều tra nguyên nhân cái chết của Tiết Tiếu Nhu, làm gì có tinh lực đi quan sát Lê Long Phi và Tôn Nhất Hoa nữa.”

Hoàng Tử Hiên nấc một tiếng: “Nói cũng đúng, vậy không quản bọn họ nữa, cậu chỉ cần bảo vệ sự an toàn của Mỹ Gia là được rồi.”

“Tôi cũng không thể làm bảo vệ của cô ấy mãi được chứ.” Kim Kỵ Dung trợn mắt nhìn anh nói: “Tiếp theo cậu định làm thế nào? Vết thương cũng khỏi rồi, tiếp tục ở lại Long Thành hay đi tìm Trường Quyền Môn báo thù? Nếu không được, tôi điều vài nhân viên từ Uy Hải qua bảo vệ Lê Mỹ Gia, tôi cũng không thể làm bảo vệ cho cô ấy mãi được.”

Nghe được câu hỏi này, Hoàng Tử Hiên trở nên trầm mặc. Mấy ngày nay anh vẫn luôn suy nghĩ xem có nên tiếp tục ở lại Long Thành không, giống như lời Kim Kỵ Dung nói, anh và Lê Mỹ Gia đã định trước là hữu duyên vô phận, đau dài không bằng đau ngắn, bản thân mình nên rời đi sớm mới đúng.

Nhưng mà hễ nghĩ tới tứ phía bên cạnh Lê Mỹ Gia đều có nguy cơ, anh lại không có cách nào để cô một mình đối diện. Còn có người phụ nữ ngốc Trương Tiểu Lệ kia, nhận nuôi nhiều chó lang thang như vậy, bản thân mình nếu không giúp đỡ cô, cô lấy đâu tiền để nuôi. Ngoài ra còn có Hạ Mạt, mình còn nợ cô ta một ân cứu mạng, cũng không thể cứ thể mà đi.

Nghĩ đến ba người phụ nữ này, Hoảng Tử Hiên mới đột nhiên phát hiện, bản thân mình chỉ đến Long Thành được ngắn ngủi vài tháng, đã bất tri bất giác có thêm nhiều vướng bận như vậy, làm anh không nhẫn tâm không nói một lời đã rời đi.

Hoàng Tử Hiên nghĩ rồi lại nghĩ, cảm thấy mình vẫn không thể rời khỏi Long Thành vào lúc này. Ít nhất phải đợi Lê Mỹ Gia đứng vững chân trong Tập đoàn Thịnh Thế, ít nhất phải đợi Trương Tiểu Lệ có năng lực nuôi đám chó lang thang kia, ít nhất phải đợi trả xong nhân tình cho Hạ Mạt, như vậy bản thân mới có thể yên tâm rời đi.

Nghĩ đến đây, Hoàng Tử Hiên lắc lắc đầu nói: “Tạm thời không đi nữa.”

Kim Kỵ Dung sớm đã đoán được anh sẽ không rời khỏi Long Thành vào thời gian này, ừm một tiếng hỏi: “Vậy hai bên Cửu Long Thập Bát hội và Trường Quyền Môn, anh định xử lý như thế nào?”

“Không có dự định gì, bốn người của Trường Quyền Môn đó chỉ đến vây sát tôi vì tiền, hơn nữa cuối cùng còn bị chúng ta gϊếŧ chết, chuyện này cứ tính như vậy. Còn về Cửu Long Thập Bát hội, tạm thời không cần đánh nhau nữa. Tôi còn muốn trải qua thêm vài ngày thanh tịnh nữa, không muốn bị người khác biết được tôi là thiếu chủ Kinh Thiên.” Hoàng Tử Hiên lắc đầu nói.

Kim Kỵ Dung nghe vậy thì cười ha ha: “Cậu cảm thấy đã thanh toán xong với Trường Quyền Môn rồi, đại thiếu thì không như vậy đâu. Có một chuyện tôi còn chưa nói với cậu, mấy ngày trước cả Trường Quyền Môn đều bị nhiễm một bệnh dịch kỳ lạ giống nhau. Chưởng môn của Trường Quyền Môn tìm rất nhiều danh y đến nhưng đều bất lực, cuối cùng không thể không cầu cứu đại thiếu. Đại thiếu đã hung hăng bắt chẹt bọn họ một khoản, theo những gì tôi biết, khoản tiền khám bệnh này tương đương với lợi nhuận mấy năm liền của Trường Quyền Môn.”

“Hức, không ngờ đại ca cũng có lúc nghịch ngợm như vậy.” Hoàng Tử Hiên nghe vậy thì cười nói.

Kim Kỵ Dung trợn mắt nhìn anh: “Còn không phải để hả giận cho cậu sao. Nếu không có sự cho phép của cậu, tôi sớm đã để Cửu Long Thập Bát hội không được an lành rồi. Có điều nói đi nói lại, thiếu chủ thật sự không định tìm Cửu Long Thập Bát hội tính sổ sao?”

“Ừ, tôi vẫn không muốn để người khác biết được thân phận của tôi. Nếu như thân phận thiếu chủ Kinh Thiên của tôi bị đào ra, thế thì không thể yên lành sống ở Long Thành được. Ở đây dù sao cũng là sào huyệt của Cửu Long Thập Bát hội.” Hoàng Tử Hiên gật đầu nói.

Kim Kỵ Dung nghĩ thấy cũng đúng, nói: “Cậu là thiếu chủ cậu quyết định, có điều cứ bỏ qua cho Cửu Long Thập Bát hội như vậy, cứ cảm thấy nuốt không trôi cục tức này.”

“Ha ha, tôi chỉ nói không gây chiến với Cửu Long Thập Bát hội, cũng không nói chuyện này cứ thế mà qua. Còn bên Ngô Cảnh Hành, món nợ này cứ cho qua đi.” Hoàng Tử Hiên cười ha ha, lộ ra nụ cười như có như không.