Ngũ quan của Hoàng Tử Hiên xuất hiện trong đôi mắt đẹp sáng ngời của Lê Mỹ Gia. Nhìn thấy gương mặt trước mắt, Lê Mỹ Gia sửng sốt một hồi lâu. Dường như cô nhớ ra rồi, thật ra thứ xuất hiện mà vừa nãy mình tưởng là ảo giác chính là Hoàng Tử Hiên. Anh xuất hiện vào thời khắc mấu chốt, anh đã cứu mình, mình không hề bị Nghiêm Tùng vấy bẩn.
“Hoàng Tử Hiên, đúng là anh rồi.” Lê Mỹ Gia tỉnh táo lại thì bỗng nhiên nhào vào lòng Hoàng Tử Hiên, trước nay Lê Mỹ Gia chưa từng chịu rơi nước mắt trước mặt người khác mà nay lại bật khóc như mưa.
Hoàng Tử Hiên không cản cô khóc, chỉ ôm cô, nhẹ nhàng vỗ lưng cô, để cho cô khóc thỏa thuê, khóc mặc sức. Bởi vì anh biết, nếu như không cho Lê Mỹ Gia phát tiết hết nỗi sợ hãi trong lòng thì sẽ rất dễ dàng tạo thành ám ảnh ở trong lòng, lâu ngày sẽ biến thành ác mộng, kíƈɦ ŧɦíƈɦ thần kinh của cô.
Nghĩ đến dáng vẻ không khống chế được thần chí, điên điên khùng khùng của Lê Mỹ Gia, Hoàng Tử Hiên khó tránh khỏi lo lắng thay cô. Dù sao mẹ Lê Mỹ Gia là một người bệnh tâm thần thỉnh thoảng lên cơn, khó đảm bảo sẽ không di truyền cho Lê Mỹ Gia. Ngộ nhỡ trong gen của Lê Mỹ Gia ẩn chứa mầm bệnh này thì tuyệt đối không thể bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ được.
Nhớ tới nguyên nhân mắc bệnh thần kinh của Tiết Tiểu Nhu – mẹ Lê Mỹ Gia, Hoàng Tử Hiên không khỏi lo sợ. Nếu như mình tới trể một bước thì Lê Mỹ Gia sẽ biến thành Tiết Tiểu Nhu thứ hai mất.
Lê Mỹ Gia khóc rất lâu rất lâu, khóc đến mức tiếng nói đều khản đặc. Tâm trạng tiêu cực chất chứa từ trước đến nay bộc phát vào giờ khắc này, khó mà ức chế tựa như núi lửa vậy. Lúc bấy Lê Mỹ Gia cũng không muốn ức chế, cô chỉ muốn khóc, nếu mà không khóc được thì cô cảm giác mình sắp chết rồi.
Hoàng Tử Hiên thở dài trong lòng, tiếp tục ôm cô, nhẹ nhàng dỗ cô.
Dần dần tiếng khóc của Lê Mỹ Gia càng ngày càng nhỏ, từ từ biến thành nghẹn ngào, cuối cùng lại đổi thành thở gấp.
Nghe bên tai truyền đến loáng thoáng tiếng thở gấp, cả người Hoàng Tử Hiên cứng đờ, còn chưa kịp kiểm tra tình hình của Lê Mỹ Gia thì một đôi bàn tay thiếu nữ đã mò mẫm trên người mình.
Shhh…
Hoàng Tử Hiên hít vào một hơi lạnh, nhờ kinh nghiệm gió trăng, anh thực sự quá rõ Lê Mỹ Gia đang làm gì.
Anh không cho rằng Lê Mỹ Gia là một người sẽ chủ động dụ dỗ đàn ông, huống hồ còn ở một chỗ không được khuất cho lắm. Cách giải thích duy nhất chính là có lẽ cô đã bị bỏ thuốc, cho nên mới không khống chế được.
Nghĩ đến điểm ấy, Hoàng Tử Hiên vội vàng kéo dài khoảng cách với cô, cúi đầu cẩn thận nhìn cô. Phát hiện sắc mặt cô lúc này ửng hồng, ánh mắt còn hơi tan rã, nhiệt độ trên người cao hơn rất nhiều so với bình thường, rất giống trạng thái bị bỏ thuốc.
Lúc này quả thật Lê Mỹ Gia rất khó chịu, trước đó cô vẫn luôn cố nén cảm giác kỳ lạ trong cơ thể mình. Nhưng khi nhận ra được Hoàng Tử Hiên đã tới thì sau khi cảm giác khẩn trương đột nhiên thả lỏng, cảm giác bị đè nén kia thừa dịp thoát ra rồi bừng hết lên.
“Khốn nạn, không ngờ bọn chúng lại bỏ thuốc cô.” Hoàng Tử Hiên tức giận gầm nhẹ một tiếng, ôm ngang Lê Mỹ Gia lên nói: “Mỹ Gia, cô bình tĩnh một chút, tôi có cách giúp cô giải thuốc này.”
Lê Mỹ Gia nỗ lực khắc chế mình, chật vật nói: “Không, không phải thuốc. Là, là trứng cá. Tôi, tôi dị ứng với trứng cá.”
“Gì cơ?” Hoàng Tử Hiên vẫn tưởng mình nghe lầm, ngạc nhiên hỏi: “Vì ăn trứng cá nên cô mới như vậy?”
Lê Mỹ Gia khó chịu gật đầu.
Khóe miệng Hoàng Tử Hiên mấp máy, anh cảm giác từ nhỏ mình đã du lịch khắp nơi, xem như là đã từng nghe qua không ít chuyện lạ, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên anh mở mang tầm mắt đối với dị ứng trứng cá, còn là người có tình hình dị ứng như thế.
“Thảo nào lần đầu tiên khi tôi làm cá, cô lại bảo tôi ném trứng cá đi.” Hoàng Tử Hiên nhớ lại chuyện lần đó chợt nói.
Lê Mỹ Gia lại khó chịu ừ một tiếng.
Thấy cô khó chịu như vậy, Hoàng Tử Hiên hỏi vội: “Vậy làm sao bây giờ? Mỗi lần cô đều dùng cách gì?”
“Tôi không biết, đây là lần thứ hai tôi ăn nhầm trứng cá.” Lê Mỹ Gia rêи ɾỉ một tiếng: “Ưm… Khó chịu quá.”
Cả người Hoàng Tử Hiên run lên, cảm giác còn tiếp tục như thế thì mình cũng không chịu nổi. Sau khi suy nghĩ một lát, anh vội ôm chặt cô rời khỏi nơi này. Anh nhớ gần đó có không ít quán rượu, trước tiên phải tìm một nơi mới dễ nghĩ cách chữa phản ứng dị ứng trứng cá này cho Lê Mỹ Gia.
Đi không bao xa đã thấy một quán rượu lớn, Hoàng Tử Hiên nhanh chóng đi vào. Sau khi đặt một căn phòng trước đài, anh cầm thẻ mở cửa phòng, ôm Lê Mỹ Gia nhanh chóng đi vào.
Đám nhân viên tiếp tân trước đài đã nhìn thấy nhiều lần, đã quen mỗi ngày đều có đàn ông ôm phụ nữ uống say qua đó đặt phòng rồi. Đợi sau khi Hoàng Tử Hiên vào thang máy, các cô còn chụm đầu lại, thấp giọng thảo luận cả đêm Hoàng Tử Hiên có thể sử dụng hết mấy cái áo mưa.
Nếu như Hoàng Tử Hiên biết các cô đang thảo luận điều gì thì nhất định hết sức phiền muộn. Nếu là những người phụ nữ khác thì anh cũng không màng chuyện dùng cách thức nguyên thủy nhất, trực tiếp nhất để giải quyết, nhưng bây giờ đối mặt với Lê Mỹ Gia, anh không thể dễ dàng thô bạo như vậy, nếu không Lê Mỹ Gia mà tỉnh táo lại thì chẳng phải sẽ làm thịt mình ư?
Đi thang máy lên tầng 45, tìm được phòng số 4518, Hoàng Tử Hiên vội vàng mở cửa phòng, đặt Lê Mỹ Gia lên trên giường lớn. Anh còn chưa đi, Lê Mỹ Gia đã kéo anh lại: “Đừng, tôi sợ.”
“Tôi không đi đâu, tôi giúp cô tiêu trừ phản ứng trứng cá trước đã.” Cả đường đi Hoàng Tử Hiên đã nghĩ tới nghĩ lui, biện pháp duy nhất chính là dùng nội lực ép trứng cá tạo thành phản ứng tong cơ thể Lê Mỹ Gia ra ngoài.
Lê Mỹ Gia mở to mắt nhìn Hoàng Tử Hiên, một hồi lâu mới buông tay ra. Trên tay của cô còn có máu và vết thương, nhưng dường như cô không hề cảm thấy đau đớn, từ từ ngồi xuống bắt đầu cởϊ qυầи áo, như thể Hoàng Tử Hiên không ở trước mắt cô vậy.
Hoàng Tử Hiên nhìn cô đột nhiên cởϊ qυầи áo thì vội vàng quay lưng lại nói: “Vậy, vậy tôi đi xuống xem quanh đây có hiệu thuốc hay không trước, vết thương trên tay cô cũng cần xử lý băng bó.”
Nói rồi muốn đứng lên, Lê Mỹ Gia không cởϊ qυầи áo anh cũng đã không chịu nổi, nếu như lại cởϊ qυầи áo thì anh thực sự khó có thể nhịn được. Dứt khoát mắt không thấy tim không loạn, đi ra ngoài cho bình tĩnh một chút.
“Đừng đi.” Hoàng Tử Hiên vừa mới đứng dậy, Lê Mỹ Gia đột nhiên ôm lấy eo anh từ phía sau.
Người Hoàng Tử Hiên cứng đờ ra, chật vật nuốt nước miếng một cái: “Mỹ Gia, cô bình tĩnh lại đi. Bây giờ cô thần chí không rõ, đừng có làm chuyện khiến mình hối hận.”
“Tôi rất tỉnh táo, tôi biết mình đang làm cái gì.” Lê Mỹ Gia dịch lên bờ vai anh, ép anh nhìn chính mình: “Anh không muốn tôi sao?”
Hoàng Tử Hiên không biết trả lời câu hỏi này như thế nào. Anh là một người đàn ông bình thường, đối mặt với thân thể trần trụi của Lê Mỹ Gia, anh cũng có sự kích động nguyên thủy. Nhưng cũng chính vì đó là Lê Mỹ Gia nên anh mới không thể cho phép mình bị sự kích động nguyên thủy khống chế, phát sinh chuyện gì với cô.
Giả sử tương lai không thể khoác áo cưới cho Lê Mỹ Gia thì vào thời khắc này Hoàng Tử Hiên cũng sẽ không cởϊ qυầи áo của cô. Anh cảm thấy đây là trách nhiệm và hứa hẹn tối thiểu của một người đàn ông đối với người phụ nữ mình thích.
“Mỹ Gia, cô hãy nghe tôi nói…”
“Tôi không nghe.” Hai cánh tay của Lê Mỹ Gia quấn lên cổ Hoàng Tử Hiên, chủ động đưa môi đến bên miệng Hoàng Tử Hiên, dính chặt vào anh.
Thân thể Hoàng Tử Hiên lại cứng đờ lần nữa, nụ hôn này của Lê Mỹ Gia giống như diêm, trực tiếp làm nổ quả bom Hoàng Tử Hiên. Chút lý trí còn sót lại đã bị du͙ƈ vọиɠ nguyên thủy nuốt chửng hoàn toàn, lúc này trong óc anh ngoại trừ giữ lấy Lê Mỹ Gia ra thì không còn khác.
Một khi mất đi lý trí, tất nhiên Hoàng Tử Hiên sẽ nhận lấy quyền chủ động. Anh dễ dàng cạy hàm răng Lê Mỹ Gia ra, quấn lấy cái lưỡi thơm tho của Lê Mỹ Gia, bàn tay tự nhiên dán lên bộ ngực trần của cô.
Lần đầu tiên Lê Mỹ Gia hôn môi với một người đàn ông nên cô không thể nào đánh giá kỹ thuật của Hoàng Tử Hiên tốt hay xấu. Nhưng cô cảm nhận được, Hoàng Tử Hiên hôn rất bá đạo, khiến cô cảm giác đầu lưỡi hơi đau. Nhưng cô lại không hề ghét chút nào, ngược lại còn hơi thích sự bá đạo như vậy. Dường như chỉ có cách thức bá đạo như vậy mới có thể làm cho cô cảm nhận được sự yêu thích cả anh đối với mình.
Hoàng Tử Hiên hôn cô, đồng thời tay vẫn còn sờ soạng ở trên đường cong hoàn mỹ của cô. Nơi đầu ngón tay anh đi qua đều có thể khiến da thịt Lê Mỹ Gia càng nóng lên.
“Ưm…” Lê Mỹ Gia không thể ức chế mà phát ra tiếng, mỗi một tiếng dường như đang mời gọi Hoàng Tử Hiên.
Hoàng Tử Hiên buông môi Lê Mỹ Gia ra, ở bên tai cô nhẹ giọng nói: “Giúp anh cởϊ qυầи áo.”
Lê Mỹ Gia nghe lời, cởi thắt lưng bên hông anh. Chỉ tiếc cô không có kinh nghiệm, luống cuống tay chân cũng không cởi ra được. Cuối cùng vẫn là nhờ sự giúp đỡ của Hoàng Tử Hiên, cô mới thành công cởi ra thắt lưng vốn không phức tạp.
Mặt Lê Mỹ Gia ửng đỏ, đầu óc hỗn loạn đột nhiên sinh ra sự căng thẳng. Mặc dù cô chưa từng lên giường cùng đàn ông nhưng lúc ở nước ngoài, thường có bạn học nữ truyền thụ kinh nghiệm giường chiếu cho cô, mỗi người đều nói lần đầu tiên rất đau. Các cô ấy miêu tả đau vô cùng, tạo thành ám ảnh với Lê Mỹ Gia lúc đó, khiến bây giờ cô bắt đầu hồi hộp và sợ hãi.