“Mỹ Gia, bất kể em quyết định thế nào, anh đều tôn trọng em. Chẳng qua là anh có thể có một yêu cầu được không?” Hoàng Tử Hiên nghĩ ngợi rồi nói.
“Yêu cầu gì?” Lê Mỹ Gia hỏi.
“Có thể cho anh một cơ hội để cho anh tiếp tục làm chủ nhà của em, làm tài xế của em không? Chờ khi em hoàn toàn nắm giữ được tập đoàn Thịnh Thế, đã không còn ai dám hại em thì hẵng coi anh như người dưng nước lã được không? Anh biết nói như vậy rất quái đản, nhưng anh thực sự lo lắng cho em, ta sợ sẽ lại xuất hiện chuyện như tối nay.” Hoàng Tử Hiên nói thật một cách nghiêm túc.
Lê Mỹ Gia nghe vậy thì khóe miệng cong lên một nụ cười xinh đẹp, hừ một tiếng nói: “Em đều đã thanh toán ba tháng tiền thuê nhà rồi, em cũng trả một tháng tiền lương rồi, anh không muốn làm chủ nhà và tài xế của em đều không được. Vĩnh viễn chỉ có em sa thải anh chứ anh muốn bỏ gánh không làm nữa thì không có cửa.”
Khóe miệng Hoàng Tử Hiên giật một cái, lòng than quả nhiên là hình thức tư duy của tổng tài bá đạo. Nhưng Lê Mỹ Gia vừa nói như vậy lại hóa giải bầu không khi lúng túng giữa hai người.
Hai người ăn ý không hề nhắc đến chuyện khi trước nữa, Lê Mỹ Gia nói cơn dị ứng của mình đã tiêu tán đi rồi, muốn đi tắm. Hoàng Tử Hiên nhân cơ hội mượn cớ mua thuốc cho Lê Mỹ Gia, mau chóng chạy ra hóng mát, hóa giải du͙ƈ vọиɠ nguyên thủy trong thân thể.
Ôi, đây chính là khác biệt giữa đàn ông và phụ nữ. Du͙ƈ vọиɠ của phụ nữ tới nhanh đi cũng nhanh, đàn ông thì không giống vậy, nếu như không đạt được phóng thích thì trong chốc lát rất khó bình tĩnh lại.
Hoàng Tử Hiên hóng gió lạnh ở bên ngoài, vừa tìm được một hiệu thuốc mở hai mươi tư giờ, mua ít cồn sát trùng, cồn i-ốt và vải ráp. Lúc trở về Lê Mỹ Gia đã tắm xong, mặc áo choàng tắm đứng ở trước cửa sổ không biết đang suy nghĩ gì.
“Qua đây anh giúp em băng bó vết thương trên tay lại.” Hoàng Tử Hiên đặt túi ny lon lên bàn rồi nói.
Lê Mỹ Gia gật đầu, xoay người đi tới.
Hoàng Tử Hiên kéo bàn tay bị thương của cô qua, dùng cồn sát trùng tiến hành khử trùng trước.
Lê Mỹ Gia đau nên nhíu chặt mày, lúc trước không cảm thấy đau như thế, lúc này vừa chấm cồn sát trùng đã khiến cô đau đến suýt chút nữa bật khóc.
“Kiên nhẫn một chút, không tiêu độc không được.” Hoàng Tử Hiên nhìn hai vết thương trong lòng bàn tay cô thì cũng đau xót, nhưng lại không thể không tiêu độc, sau đó đành phải cẩn thận kỹ càng hơn.
Lê Mỹ Gia kiên trì ừm một tiếng rồi hỏi: “Nghiêm Tùng sẽ chết sao?”
Vừa rồi Lê Mỹ Gia mới nhớ lại, hình như nhớ Hoàng Tử Hiên đã chặt đứt một cánh tay của Nghiêm Tùng, trên mặt đất chảy rất nhiều máu. Bọn họ cứ đi như vậy, không biết Nghiêm Tùng có chết trong phòng làm việc hay không.
“Đứt một cái tay mà thôi, còn chưa đến mức chết.” Hoàng Tử Hiên nói rồi bỗng nhiên dừng lại. Con bà nó, giờ anh mới nhớ ra, lúc đó Kim Kỵ Dung đi vào cùng mình, không biết lúc đó Lê Mỹ Gia có chú ý đến bộ dạng của Kim Kỵ Dung hay không.
“Mất máu quá nhiều vẫn có thể chết được, chẳng biết Nghiêm Thái Dung có đưa ông ta đi hay không?” Chân mày Lê Mỹ Gia nhíu lại vì lo lắng, nếu như Nghiêm Tùng chết ở phòng làm việc của mình thì việc này rất khó nói rõ ràng.
Hoàng Tử Hiên nghe cô nói như vậy thì thở phào nhẹ nhõm, chắc là cô không nhớ lúc ấy Kim Kỵ Dung cũng ở đó. Nhưng anh vẫn không yên lòng, yếu ớt hỏi: “Mỹ Gia, em không nhớ lúc anh đi, bên cạnh anh còn có một người ư?”
“Hả?” Lê Mỹ Gia ngơ ngác hỏi: “Còn có người đi cùng anh ư?”
“Đúng vậy, có lẽ khi đó em quá sợ nên không chú ý tới cậu ta.” Xác định Lê Mỹ Gia quả thật không chú ý tới Kim Kỵ Dung, Hoàng Tử Hiên mới yên tâm hoàn toàn, cười nói: “Cậu ta sẽ xử lý Nghiêm Tùng và Nghiêm Thái Dung, không cần lo lắng. Ngày mai em cứ nói phòng làm việc bị trộm, vừa lúc tay em bị thương, cũng có lí do thoái thác, không ai sẽ hoài nghi những thứ khác.”
Lê Mỹ Gia gật đầu rồi nói: “Bảo bạn anh thả Nghiêm Thái Dung đi, ba em biết bà ta đi đưa bữa ăn khuya cho em rồi, nếu bà ta có chuyện bất trắc thì em cũng rất dễ bị cảnh sát để mắt tới.”
“Yên tâm đi, cậu ta có chừng mực.” Hoàng Tử Hiên nói rồi để rượu sát trùng xuống, lại đem bắt đầu bôi cồn i-ốt lên miệng vết thương.
Lê Mỹ Gia đã đau đến tê dại rồi, lúc này bôi cồn i-ốt lên không cảm giác quá đau nữa. Mãi cho đến khi Hoàng Tử Hiên quấn vải cho cô xong, cô mới cảm giác được cơn đau đớn ran rát.
Mới vừa xử lý xong vết thương cho Lê Mỹ Gia thì điện thoại di động của Hoàng Tử Hiên đã vang lên. Hoàng Tử Hiên lấy ra nhìn, là nhận được một email, ngay sau đó là Kim Kỵ Dung gọi điện thoại tới.
“Thiếu chủ, cậu xem hòm thư đi, tôi tặng một món quà lớn cho cậu đấy, ha ha, cam đoan cậu xem rồi sẽ thích.” Điện thoại vừa kết nối, giọng nói vui sướng của Kim Kỵ Dung đã truyền tới.
Hoàng Tử Hiên không cần đoán cũng đã biết hoặc là về Nghiêm Thái Dung, hoặc là về Nghiêm Tùng. Thế nên anh không hỏi đến mà ừ rồi nói: “Để tôi xem thử. Nghiêm Tùng còn sống không?”
“Còn có một hơi thở, tôi đang định hỏi cậu muốn xử lý ông ta như thế nào đây.” Kim Kỵ Dung trả lời.
“Giữ lại cho cậu chơi đấy, cậu chơi đủ rồi thì đưa ông ta xuống địa ngục là được.” Hoàng Tử Hiên nói một cách bình thản.
“Hề hề, ổn thỏa. Dám có ý đồ với người phụ nữ của thiếu chủ thì tôi nhất định sẽ làm cho ông ta hiểu được chữ hối hận viết như thế nào." Kim Kỵ Dung cười rồi cúp điện thoại.
“Các anh muốn gϊếŧ Nghiêm Tùng!” Sau khi nghe thấy lời của Hoàng Tử Hiên, Lê Mỹ Gia trừng đôi mắt hạnh. Không biết vì sao, cô cảm giác lúc Hoàng Tử Hiên nói gϊếŧ người lại tỏ vẻ không sao cả như bóp chết một con kiến, giống như lúc trước thường làm chuyện như vậy.
Đối với Hoàng Tử Hiên mà nói, quả thật gϊếŧ người là chuyện không thành vấn đề. Anh chưa từng chủ động gϊếŧ người, nhưng nếu như người khác muốn gϊếŧ anh, vậy thì anh cũng sẽ không nhân từ nương tay. Nghe thấy ngữ khí quái lạ của Lê Mỹ Gia, Hoàng Tử Hiên không khỏi ngẩng đầu lên hỏi: “Em muốn tha cho ông ta?”
Lê Mỹ Gia muốn gật đầu theo phản xạ có điều kiện, dù sao theo quan niệm của cô thì gϊếŧ người là việc phạm pháp. Nhưng khi mở miệng, cô đột nhiên lại không muốn tha cho Nghiêm Tùng. Ngẫm lại nếu như tối hôm nay không phải Hoàng Tử Hiên xuất hiện thì sự trong sạch của mình, danh tiếng của mình đều đã bị Nghiêm Tùng hủy hoại chỉ trong chốc lát rồi.
Lúc bọn họ đối phó mình, chưa từng có cảm thấy lương tâm bất an, hiện tại nếu như mình lòng dạ đàn bà, thì chính là cho bọn họ cơ hội hại mình một lần nữa. Vừa nghĩ tới nguy hiểm lúc trước, đôi bàn tay trắng như phấn của Lê Mỹ Gia nắm lại thật chặt. Cô kiên định lắc đầu nói: “Không, em không muốn gặp lại ông ta.”
Hoàng Tử Hiên thấy cuối cùng cô cũng trưởng thành hơn một chút thông qua việc này, cười nói: “Cho em xem thứ này, chắc có thể giúp đỡ em đấy.”
“Thứ gì vậy?” Lê Mỹ Gia tò mò hỏi.
Hoàng Tử Hiên cười đưa điện thoại di động của mình cho cô.
Lê Mỹ Gia tò mò nhận lấy, chỉ thấy trên màn hình là một tấm ảnh. Nhìn thấy trong tấm ảnh có hai thân thể nam nữ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nằm chung một chỗ, gò má Lê Mỹ Gia không khỏi đỏ ửng lên.
“Lật tiếp đi, không ít đâu.” Hoàng Tử Hiên ý bảo cô lật xem tiếp.
Lê Mỹ Gia đỏ mặt vâng một tiếng, ngón tay cái trượt sang hướng bên trái. Tiếp đó lại là một tấm hình kɦıêυ ɖâʍ đập vào mắt, còn to hơn tấm trước. Mỗi một tấm hình tiếp theo đều rất mập mờ, có mấy tấm thoạt nhìn góc độ rất giống như hai người đang làm chuyện đó.
Nhìn thấy có nhiều hình kɦıêυ ɖâʍ của Nghiêm Thái Dung và Nghiêm Tùng như vậy, Lê Mỹ Gia hết sức lấy làm lạ, há cái miệng nhỏ nhắn nói: “Không phải bọn họ là thân thích sao? Cái này, cái này là lσạи ɭυâи đấy.”
Hoàng Tử Hiên nhếch miệng cười, lộ ra hai hàng răng trắng: “Bọn họ đương nhiên không lσạи ɭυâи, những hình này đều là ghép thôi.”
“Ghép!” Lê Mỹ Gia càng thêm ngạc nhiên. Sao có thể? Góc độ của mỗi một tấm hình đều được chụp lén từ một chỗ khác nhau, còn có tấm chụp khá mờ nhưng vẫn có thể thấy rõ ràng ngũ quan của hai người. Kỹ thuật photoshop cỡ nào mới có thể làm được điểm này chứ?
“Đây là một loại kỹ thuật ghép ảnh vô cùng cao cấp, toàn thế giới người biết loại kỹ thuật này không vượt quá năm người, hơn nữa đều cần phải nhờ vào phần mềm ghép ảnh đặc biệt. Thật ra ảnh gốc của những tấm hình này chẳng qua là chụp một ít tư thế mập mờ, bỏ ảnh gốc vào trong phần mềm rồi tiến hành điều chỉnh màu sắc, góc độ xa gần và tăng thêm một vài ngoại cảnh, cuối cùng đã hiện ra hiệu quả mà em thấy.” Hoàng Tử Hiên giải thích.
Lê Mỹ Gia trợn to đôi mắt hạnh: “Lại có kỹ thuật khoa học cao như vậy ư? Người bạn kia của anh là người sáng tạo ra phần mềm đó ư?”
“Cậu ta nào có bản lĩnh đó, cùng lắm chỉ có thể nhờ vào phần mềm ảnh PP thôi.” Hoàng Tử Hiên nói rồi lại hỏi: “Em muốn in những tấm hình này ra không? Anh có thể khiến sáng mai người của cả Long Thành này đều có thể nhìn thấy những tấm hình này. Kể từ đó, bê bối Nghiêm Thái Dung lσạи ɭυâи với em họ đủ để phá hủy bà ta. Ba em có thể cũng sẽ nhờ đó ly hôn với bà ta, loại bỏ bà ta ra khỏi tập đoàn Thịnh Thế.”
Đây chính là một cơ hội rất tốt, dù thế nào Nghiêm Thái Dung cũng sẽ không ngờ hãm hại Lê Mỹ Gia không thành, ngược lại còn bị Lê Mỹ Gia chiếu ngược một quân. Một khi những tấm hình này bị phơi bày thì danh dự của Nghiêm Thái Dung nhất định sẽ tan tành.