Tôi Và Khách Trọ Nữ 23 Tuổi

Chương 193



“Thay đổi thế giới á? Ha ha ha, thật đúng là mơ mộng hão huyền mà. Một tên phế vật như này, nếu tôi là bố của anh ta thì cũng cảm thấy hối hận vì năm đó không bắn anh ta lên tường đấy.” Tôn Nhất Hoa như nghe được chuyện gì vô cùng buồn cười, chế giễu nói.

Nghe bạn gái của mình và người đàn ông khác, tôi một câu, anh một câu làm nhục mình, La Triết bùng lên ngọn lửa phẫn nộ. Tay nắm lấy một con dao găm, chợt đâm về phía Tôn Nhất Hoa: “Chết tiệt, tao phải gϊếŧ mày.”

Phù…

Thấy La Triết cầm dao đâm về phía Tôn Nhất Hoa, những người khách xung quanh liền hít vào một ngụm khí lạnh.

“A…” Trương Nhã cũng kinh sợ hét lên một tiếng.

Tôn Nhất Hoa cũng giật mình, cả người nhảy dựng lên giống như con khỉ.

Rầm!

Khi anh ta nhảy lên thì con dao găm của La Triết đã đâm qua, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, dao găm vừa chạm vào áo khoác âu phục của Tôn Nhất Hoa thì bỗng nhiên lại xuất hiện một cái chân, ngăn cản dao găm đồng thời đá trúng cổ tay của La Triết.

Rầm rầm!

Một lực lớn đá văng La Triết ra, chợt nghe thấy một tiếng ‘bịch’, cả người La Triết ngã sõng soài trên mặt đất, dao găm cũng rơi lenh kenh xuống bên chân của Tôn Nhất Hoa.

Tôn Nhất Hoa phản ứng nhanh lẹ, một cước đá dao găm đi xa. Kéo Trương Nhã lùi về phía sau mấy bước, giơ tay chỉ về phía La Triết, tức giận nói: “Phế tay nó cho tao, dám ám sát tao, con mẹ mày chán sống rồi.”

Tôn Nhất Hoa hạ lệnh cho vệ sĩ bên cạnh anh ta, nghe được mệnh lệnh gã liền đi về phía La Triết.

Hít…

Các vị khách vây xem thay La Triết hít một hơi căng thẳng, nhìn tên vệ sĩ vừa rồi có thể đứng ở đây mà dùng một cước đá văng La Triết thì việc phế bỏ một tay của anh ta vốn không phải là nói đùa.

Cả người La Triết cũng run lên, vừa nhìn thấy tên vệ sĩ đi đến, liên nhanh chóng đứng dậy bỏ chạy.

Vệ sĩ thấy anh ta muốn bỏ chạy, liền bước một bước lớn vọt tới, nhấc chân hung hăng đá về phía bụng anh ta.

Rầm rầm!

Sau một âm thanh lớn vang lên, La Triết đau đớn kêu lên, cả người ngã úp xuống mặt đất, nằm thở dốc. Lần này anh ta đau đớn ôm người co ro, căn bản không có sức lực để đứng lên bỏ chạy tiếp.

“Không biết tự lượng sức mình!” Vệ sĩ chậm rãi dơ chân phải lên rồi nặng nề đạp xuống.

Tất cả mọi người đều không đành lòng nhìn thẳng mà nhắm chặt hai mắt lại. Ai cũng nghĩ lần này xong rồi, một cước này của vệ sĩ rơi xuống, nhẹ thì tay của La Triết bị gãy, nặng thì sẽ lập tức vỡ vụn.

Vụt!

Ngay lúc tất cả mọi người đang chờ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của La Triết thì một đồng tiền xu bắn về phía mắt cá chân của người vệ sĩ theo một đường chuẩn xác, đập một phát mạnh vào chân gã!

“A…”

Theo đó là tiếng kêu đau đớn vang lên trong bầu không khí khẩn trương, nghe được tiếng kêu này các vị khách xung quanh đều đồng loạt mở mắt ra nhìn, nhưng người kêu đau mà họ thấy không phải là La Triết mà lại là vệ sĩ của Tôn Nhất Hoa.

Cũng không biết tên vệ sĩ kia bị làm sao. Một chân thì nhảy nhảy, một chân thì co lên ôm vào ngực, trong miệng phát ra tiếng kêu đau đớn, cả người thoạt nhìn vô cùng hài hước, khiến cho người ta không khỏi buồn cười.

Những người khác không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng Tôn Nhất Hoa lại thấy rõ, anh ta tức giận nhìn về phía Hoàng Tử Hoa: “Hoàng Tử Hoa, tôi khuyên anh không nên xen vào việc của người khác!”

“Ai da, bình thường con người tôi không có ham mê gì cả, nhưng lại đặc biệt thích bênh vực kẻ yếu, xen vào việc của người khác đấy. Sao nào, anh cắn tôi được chắc, ha.” Tần Mặc nhếch miệng cười, vẻ mặt châm biếm.

“Mày!” Đương nhiên Tôn Nhất Hoa sẽ không chạy đến cắn người, như thế thì có khác gì chó chứ.

“Hình như chuyện này chẳng liên quan mẹ gì đến anh cả.” Trương Nhã cũng phẫn nộ trừng mắt lườm Hoàng Tử Hoa,

“Đúng là không liên quan thật. Không phải tôi vừa mới nói sao, tôi thích bênh vực kẻ yếu. Bạn gái hợp lại với bồ đánh gϊếŧ bạn trai của mình, chuyện bất bình như thế nếu tôi chỉ mặc kệ ngồi xem thì sẽ bị thiên lôi đánh chết nha.” Hoàng Tử Hoa cười nói.

Sắc mặt Trương Nhã tối sầm, sao cô ta lại không nghe ra là Hoàng Tử Hoa đang nói gì, lúc này lại càng nổi giận nói: “Bớt ở đây chỉ chó mắng mèo đi, anh tưởng anh là ai hả? Trên đời này nhiều chuyện bất bình như vậy anh quản được hết sao?”

“Cô nghe kiểu gì ra tôi chỉ chó mắng mèo thế, rõ ràng là đang công khai mắng cô đó nha.” Tần Mặc bày ra vẻ mặt ‘có phải cô bị ngu hay không thế’, nói.

“Anh, anh…” Trương Nhã bị nói cho á họng không thể đáp lại, nghẹn từ ‘anh’ trong miệng nửa ngày không thốt ra được gì, quay ngược lại về phía Tôn Nhất Hoa làm nũng nói: “Nhất Hoa, anh xem anh ta khi dễ em kìa.”

“Hoàng Tử Hoa, ở đây không có chuyện liên quan đến anh, anh không nên ỷ vào mình có võ công tốt liền chõ mõm vào chuyện của người khác.” Tôn Nhất Hoa không vui nói.

“Ha ha.” Hoàng Tử Hoa lạnh lùng cười: “Tôi chính là ỷ vào mình có võ công lợi hại đấy, nếu như anh cảm thấy vệ sĩ của anh thắng được tôi vậy thì anh có thể để cho gã thử xem.”

“Thử thì thử, tôi ngược lại cũng muốn được chỉ giáo mấy chiêu đấy.” Không đợi Tôn Nhất Hoa nói thì tên vệ sĩ kia đã đáp lại trước.

“Bàng Long, không được manh động, gã rất lợi hại.” Vừa nghe thấy vệ sĩ của mình muốn lãnh giáo Hoàng Tử Hoa, Tôn Nhất Hoa liền lập tức ngăn cản. Đùa gì thế, bốn vị cao thủ còn không thể làm gì được Hoàng Tử Hoa, giờ một mình Bàng Long lên không phải là muốn tìm chết sao.

“Cậu Tôn, xin cứ yên tâm đi, tôi chỉ muốn xin chỉ dạy vài chiêu mà thôi.” Từ một chiêu ám khí kia của Hoàng Tử Hoa, Bàng Long cũng biết được công phu của anh không hề kém rồi. Khó có một lần có thể gặp được cao thủ, thì đương nhiên anh ta muốn tiến lên so tài một chút. Đây là bệnh chung của người tu võ, giống như người thích chơi mạt chược thấy hai thanh mạt chược giống nhau thì liền muốn tìm tòi.

“Thế cũng không được!” Tôn Nhất Hoa kiên quyết phản đối việc Bàng Long muốn khiêu chiến Hoàng Tử Hoa. Anh ta rất vất vả mới mời được Bàng Long đến đây làm vệ sĩ, chính là vì chờ một ngày nào đó Hoàng Tử Hoa muốn tìm mình báo thù, thì tốt xấu gì Bàng Long cũng có thể thay mình kéo dài thời gian, để mình có thể báo cảnh sát được chứ. Nhỡ đâu ngày hôm nay Bàng Long bị Hoàng Tử Hoa phế bỏ thì anh ta phải đi đâu mà tìm người khác đến thay thế đây.

Đương nhiên Hoàng Tử Hoa biết thừa Tôn Nhất Hoa đang lo lắng cái gì, anh liền cười nói: “Hay là thôi đi, cậu chủ của anh sợ anh bị tôi đánh tàn phế thì không có ai có thể bảo vệ được cái mạng nhỏ của anh ta nữa.”

Không nói những lời này thì tốt rồi, nhưng những lời này vừa thốt lên, Bàng Long lập tức rơi vào kế khích tướng, lập tức nổi giận nói: “Nực cười, tôi đường đường là võ tu Bài Sơn Kỳ tam phẩm còn có thể dễ dàng bị người khác đánh đến tàn phế sao? Nếu ngày hôm nay anh có bản lĩnh đánh tôi tàn phế thì từ nay về sau Bàng Long tôi nhìn thấy anh liền tự động nhượng bộ rút lui.”

“Bàng Long, cậu đừng có manh động, cậu thực sự không phải đối thủ của anh ta.” Tôn Nhất Hoa sốt ruột nói, thiếu chút nữa là mắng Bàng Long ngu xuẩn luôn rồi, ngay cả kế khích tướng cơ bản như thế mà cũng không nghe ra được.

“Có đúng hay không, đánh mới biết được.” Bàng Long hoàn toàn không để ý đến sự ngăn cản của Tôn Nhất Hoa, bước lớn về phía Hoàng Tử Hoa,

Nhìn gã ta  lao về phía mình, Hoàng Tử Hoa nhếch miệng cười: “Tu vi Bài Sơn Kỳ tam phẩm quả thực là không thấp, chỉ là còn kém tôi quá xa. Tôi cũng không ức hiếp anh. Giờ như này đi, nếu như anh có thể khiến cho mông tôi rời khỏi cái ghế này, thì anh thắng.”

“Tôi đã đừng gặp qua người phách lối, nhưng cũng chưa từng thấy người nào ngông cuồng như anh đâu.” Bàng Long hừ lạnh một tiếng, quát lớn một tiếng: “Đệ tử Thiếu Lâm tục gia Bàng Long xin chỉ giáo!”

Theo lời nói giới thiệu là một quyền đánh về phía Hoàng Tử Hoa.

Hoàng Tử Hoa mặt không đổi sắc, quay đầu nói với Lê Mỹ Gia: “Ngồi yên ở đây đừng nhúc nhích, không để em bị thương đâu.”

“Ừm.” Lê Mỹ Gia hoàn toàn không cảm thấy sợ hãi, lạnh nhạt gật đầu, tự mình nâng tách trà lên uống.

Cùng lúc đó, quyền lớn của Bàng Long đã xé gió đến. Hoàng Tử Hoa không chút hoang mang cầm một đôi đũa lên, dùng tư thế sét đánh không kịp bịt tai kẹp lấy cổ tay của Bàng Long.

Trong nháy mắt, nắm đấm dừng lại ở trước mũi Hoàng Tử Hoa, trên cổ tay truyền đến lực mạnh khiến Bàng Long hơi bị kinh sợ.

Sức lực thật lớn!

Bàng Long không ngờ tới Hoàng Tử Hoa chỉ dùng một đôi đũa liền có thể ngăn cản cú đấm của mình, hơn nữa nhìn bộ dáng của anh thì vốn không phải là đang cố sức.

Những người khác cũng sợ đến ngây người, nếu không phải mỗi người bọn họ đều chắc chắn là mình không bị hoa mắt thì bọn họ thực sự cho là mình đã nhìn nhầm rồi. Một đôi đũa tre có bao nhiêu lớn, sao có thể khống chế được một cú đấm xé gió mà đến được chứ?

Này là kỹ thuật điện ảnh à?

Không biết người nào là đạo diễn bộ phim này nhỉ?

Nghĩ đến đây, những vị khách đang xem nhanh chóng nhìn bên trái, lại nhìn bên phải, nhìn bên trên, bên dưới, khắp nơi xung quanh xem có chiếc camera nào đang ẩn núp không. Chỉ đáng tiếc là nhìn đi nhìn lại cũng không thấy có bất kỳ công cụ quay phim nào.

Nếu không phải là đang đóng phim, thì một màn kỳ diệu này phải giải thích như thế nào chứ? Dù sao thì loại võ công lợi hại như thế này thì chỉ xuất hiện trong phim võ hiệp thôi mới phải chứ.

Giữa lúc những người khách xung quanh đang trăm suy ngàn đoán cũng không đoán được ra thì Bàng Long dùng cánh tay còn lại, đánh ra một quyền mạnh mẽ như vừa rồi.

Hoàng Tử Hoa cũng không hề đổi sắc, ngón tay cầm chiếc đũa hơi buông lỏng, một chiếc đũa theo đó rơi xuống dưới. Tay kia của Hoàng Tử Hoa giơ lên tiếp được, ầm một tiếng đập lên nắm đấm của Bàng Long.

“A…” Bàng Long lập tức kêu thảm một tiếng, nắm đấm không tự chủ được buông lỏng ra, năm ngón tay theo đó mà co giật mạnh. Một lực đánh mạnh đáng sợ khiến nguyên cánh tay của anh ta tê dại, thậm chí lồng ngực cũng theo đó mà run lên.

Bịch bịch bịch!

Bàng Long liền lùi lại ba bước, sàn nhà dưới chân thoáng chốc đã bị giẫm ra ba hố sâu. Hai con mắt trừng lớn, kinh hãi đến cực điểm: “Anh vậy là lại là người tu võ nội gia! Anh mới bao nhiêu tuổi mà đã bước vào nội gia chứ! Còn có nội lực mạnh mẽ như vậy!”

“Ai da.” Hoàng Tử Hoa nghe vậy nhức đầu đỡ trán: “Tôi lại không thích nghe lời này, ai nói là người tu võ nội gia thì phải là một ông lão bảy tám mươi tuổi chứ? Tôi có thiên phú thì sao? Chẳng lẽ anh chưa từng nghe qua câu thiên phú dị bẩm à?”

“…” Bàng Long giật giật khóe miệng. Anh ta có nghe qua từ thiên phú dị bẩm, thế nhưng chưa từng thấy người tự khen mình như thế, đây mẹ nó cũng quá không biết xấu hổ rồi đấy.