“Đường chủ, chị mau xem Kỳ Ca. Anh ấy bị tên kia đánh thành thế này, còn không biết có thể chữa được không.” Ngô Cảnh Hành vừa đi, thuộc hạ của Kỳ Ca liền khập khiễng bò dậy nói.
Hạ Mạt sớm đã nhìn ra Kỳ Ca bị Kim Kỵ Dung nghiền xương, nghe xong liền gật đầu nói: “Trước tiên đưa hắn ta vào phòng làm việc đã, cẩn thận chút, đừng động đến chỗ bị gãy.”
“Đường chủ, không đưa đến bệnh viện sao? Phải nối xương của Kỳ Ca lại, không thể chậm trễ.” Thuộc hạ đáp.
“Đưa đến bệnh viện cũng vô dụng, loại thủ pháp phanh thây phanh cốt này chỉ có người thi triển mới chữa được.” Hạ Mạt nhìn Hoàng Tử Hiên và Kim Kỵ Dung. Lần trước mấy tên thuộc hạ của mình cũng bị Hoàng Tử Hiên phế như vậy, đưa đến bệnh viện căn bản không chữa nổi, cuối cùng vẫn là nhờ Hoàng Tử Hiên ra tay.
Tên thuộc hạ nghe xong liền hung dữ trừng Kim Kỵ Dung một cái. Có điều hắn thấy Hạ Mạt hình như quen biết đám người kia, tin rằng chỉ cần Hạ Mạt mở lời, bọn họ sẽ cứu Kỳ Ca. Thế là hắn ngoan ngoãn nghe lời, gọi mấy tên vẫn còn có thể đi được cẩn thận nâng Kỳ Ca đi.
Khách xung quanh thấy hết chuyện rồi ai nấy lại về chỗ nấy, tiếp tục uống rồi say rồi tỉnh. Hạ Mạt sợ chuyện tối nay ảnh hưởng đến việc làm ăn, bèn lên tiếng nói rượu đêm nay đồng loạt giảm giá 20%, xem như là quán bar bồi thường cho mọi người. Mọi người vừa nghe thấy giảm giá liền lũ lượt hò reo, đám người vừa chuẩn bị rời đi cũng lại ở lại uống rượu tiếp.
Sắp xếp ổn thỏa chuyện này xong, Hạ Mạt mới có thể ngồi xuống nói chuyện cùng Hoàng Tử Hiên. Chuyện đầu tiên đương nhiên là hỏi anh khoảng thời gian trước đi đâu, trở về từ bao giờ.
“Tôi vẫn luôn ở Long Thành, chỉ là tìm một nơi thanh tịnh bế quan dưỡng thương thôi. Hôm nay vừa ra ngoài, vốn muốn gọi cho cô, kết quả mất luôn điện thoại, cũng không nhớ số cô.” Hoàng Tử Hiên giải thích, thực ra anh có nhớ số của Hạ Mạt, nhưng mà nếu nói như vậy lại sợ Hạ Mạt tức giận.
Hạ Mạt nghe xong ừm một tiếng: “Vết thương của anh khỏi rồi là tốt, mua điện thoại mới chưa?”
“Cũng bù lại được cái.” Hoàng Tử Hiên nói rồi rút điện thoại ra.
Khóe môi Hạ Mạt giật giật: “Đây là điện thoại từ đời nào thế? Anh không thể mua một cái mới sao?”
“Tôi nghèo mà.” Hoàng Tử Hiên tủi thân nói, nói như kiểu anh không muốn mua không bằng.
Khóe môi Hạ Mạt lại lần nữa giật, vừa lấy điện thoại nhập số của mình vào, vừa hỏi: “Đỗ Diệc Hạm không phát lương cho anh sao? Không phải anh có phòng cho thuê sao, sao lại nghèo đến mức không mua nổi điện thoại.”
“Đừng nhắc nữa, tiền của tôi đều cho Cảnh Lam mượn rồi.” Hoàng Tử Hiên sầu não nói.
“Cô ấy? Sao cô ấy lại thiếu tiền rồi?” Hạ Mạt rốt cuộc cũng là quan tâm Diệp Cảnh Lam, nghe thấy liền hỏi.
Hoàng Tử Hiên liếc cô một cái, nói: “Cô có biết cô ấy mở viện thu giữ chó lang thang chưa? Lần trước tôi đi xem, thấy cô ấy con gái một thân một mình không dễ dàng gì, lại đúng lúc trên người có chút tiền, liền cho cô ấy mượn hết rồi.”
Nghe xong đáy mắt Hạ Mạt xẹt qua tia dị thường, nhưng mà cô ấy vẫn ngụy trang rất tốt, cười lạnh nói: “Còn mở cái đó à, tôi tưởng sớm đã đóng cửa rồi chứ. Với đồng lương ít ỏi của cô ấy, nuôi thân còn khó nói gì nuôi cả đàn chó.”
“Haha có tình thương là chuyện tốt.” Hoàng Tử Hiên nhìn thấy tia dị thường trong mắt cô ấy, cười mỉm đáp.
Anh nhớ Diệp Cảnh Lam từng nói rằng, vào lúc cô ấy không còn đường cùng đã nhận được một khoản tiền nặc danh, cô ấy vẫn luôn không biết là ai. Lúc đó Hoàng Tử Hiên đã hoài nghi có lẽ là Hạ Mạt, vì vậy vừa nãy cố ý thăm dò cô. Mặc dù biểu cảm của Hạ Mạt khinh thường nhưng ánh mắt của cô ấy đã bán đứng cô.
Khẩu xà tâm phật, Hạ Mạt thể hiện ra là bắt nạt Diệp Cảnh lam, khiến cô ấy không thể hòa hợp với đội cảnh sát nhưng thực tế lại vô cùng quan tâm cô ấy. Thật không biết Hạ Mạt đang êm đẹp không muốn làm cảnh sát, lại cứ muốn gia nhập Cửu Long Thập Bát hội. Trông cô ấy một chút cũng không giống nữ nhân độc ác lưu manh.
Hạ Mạt hừ một tiếng, không muốn nói tiếp chủ đề này nữa, ném điện thiện về phía anh, nói: “Anh không thể học thuộc số điện thoại của tôi sao?”
Hoàng Tử Hiên ồ một tiếng: “Được thôi, tôi sẽ cố.”
Lúc này Hạ Mạt mới vừa ý gật đầu, nhìn về phía Giang Y Y chu miệng nói: “Cô ấy sao thế? Có cần đến bệnh viện không?”
“Không cần, có lẽ tỉnh lại là không sao đâu. Chỉ là chuốc chút thuốc, tan nhanh thôi.” Hoàng Tử Hiên lắc đầu nói.
“Vậy cũng được.” Hạ Mạt nghe thấy liền an tâm, nói với Bạch Phi Nhi: “Thật sự xin lỗi, khiến các cô sợ hãi rồi. Các cô đợi một chút, lát nữa tôi đưa các cô về.”
Bạch Phi Nhi nào dám làm phiền bà chủ mình đưa về chứ, vội vàng xua tay nói: “Không cần, không cần ạ, đợi cô ấy tỉnh lại chúng tôi sẽ tự quay về.”
“Không sao, tôi đưa các cô về.” Hạ Mạt vẫn kiên quyết, cô ấy cảm thấy rất có lỗi với hai cô gái này, nếu như không đưa các cô ấy về nhà an toàn, trong lòng cô sẽ thấy áy náy.
Bạch Phi Nhi vẫn muốn từ chối nhưng Hạ Mạt không cho cô ấy cơ hội, trực tiếp quay sang nói với Hoàng Tử Hiên: “Chuyện tối hôm nay tôi quay về sẽ xử lý đàng hoàng, trước đó anh nối lại xương cho Kỳ Ca đi.”
Hoàng Tử Hiên nhún vai, nếu như đã là thuộc hạ của Hạ Mạt thì Hoàng Tử Hiên đây còn có thể nói gì.
Thế là sau đó Hoàng Tử Hiên liền cùng Hạ Mạt về phòng làm việc. Kim Kỵ Dung và La Triết thì ở lại trông Bạch Phi Nhi và Giang Y Y, tránh việc để hai cô gái một mình, lại có người nhân cơ hội hãm hại.
“Kỵ Dung, cô gái đó là ai vậy? Cảm giác rất lợi hại.” Hạ Mạt vừa đi, La Triết lập tức hỏi.
“Nữ Đường chủ duy nhất của Cửu Long Thập Bát hội đó, anh không nghe thấy người khác gọi cô ấy là Đường chủ sao.” Kim Kỵ Dung nói.
“Cái này thì tôi nghe thấy, tôi chính là hỏi Cửu Long Thập Bát hội là tổ chức gì? Hắc bang sao?” La Triết lại hỏi.
Kim Kỵ Dung nghi hoặc nhìn La Triết: “Anh không biết Cửu Long Thập Bát hội sao?”
La Triết lắc đầu, anh ta làm sao biết chứ. Trước đây anh ta ngoan ngoãn đi học, sau này lại ngoan ngoãn đi làm, trước giờ chưa hề tiếp xúc với thế lực của mặt trái này, và cũng chẳng có cơ hội tiếp xúc.
“Cô biết không?” Kim Kỵ Dung nghe xong liền nhìn về Bạch Phi Nhi.
Bạch Phi Nhi quả quyết lắc đầu: “Tôi cũng không biết, tôi mới đến làm việc được ba ngày, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy bà chủ.”
Kim Kỵ Dung choáng một lúc, cạn lời nói: “Được rồi, được rồi, vậy tôi liền phổ cập cho các người một chút.”
Nói xong anh ta liền kể hết lịch sử phát triển của Cửu Long Thập Bát hội cho bọn họ nghe. Đối với Cửu Long Thập Bát hội, Kim Kỵ Dung đã hiểu rõ đến tận xương tủy. Từ đời cha của anh ta và Hoàng Tử Hiên bắt đầu, đã cùng Cửu Long Thập Bát hội kết mối thù khó giải. Cửu Long Thập Bát hội hận Kinh thiên thấu xương, hận đến mức không thể tiêu diệt nhanh chóng.
Sau khi nghe Kim Kỵ Dung kể một lượt xong, La Triết vô cùng kinh ngạc. Anh ta không ngờ rằng Cửu Long Thập Bát hội chính là ông vua thế giới ngầm của Long Thành, càng không ngờ rằng Hạ Mạt lại trâu bò như thế, tuổi còn trẻ mà đã làm Đường chủ.
“Hoàng Tử Hiên cũng quá lợi hại rồi, trong ngày hôm nay, tôi đã nhìn thấy ba cô gái ái mộ anh ấy. Cô nào cô nấy vừa xinh đẹp lại lợi hại, sao anh ấy làm được vậy?” Đây mới là điều làm La Triết kinh ngạc.
Đỗ Diệc Hạm là tổng tài của tập đoàn Thịnh Thế, tài phú địa vị càng không cần nói đến.
Diệp Cảnh Lam là cảnh sát, mặc dù chỉ là cảnh sát giao thông nhưng trông rất xinh đẹp.
Hạ Mạt lại càng lợi hại hơn, quản lấy một thế lực hắc đạo, chỉ cần dậm chân vài cái là Long Thành xiêu vẹo ngay.
Người phụ nữ trâu bò như vậy, sao tất cả lại ái mộ Hoàng Tử Hiên nhỉ. Còn muốn đàn ông bọn hắn sống nữa không? Quả là trời đất bất dung.”
“Tất cả đều dựa vào một nguyên tắc.” Kim Kỵ Dung giơ một ngón tay ra.
La Triết vội vàng học hỏi: “Nguyên tắc gì?”
Kim Kỵ Dung cười hì hì, thần bí nói: “Đây là nguyên tắc mà cha Hoàng Tử Hiên truyền lại, ông ấy nói rồi, theo đuổi phụ nữ, phải nghiêm túc quán triệt ba nguyên tắc. Thứ nhất là mặt dày, thứ hai là mặt dày, thứ ba là phải mặt dày. Chỉ cần mặt anh đủ dày, thì không có ai là không tán được.”
La Triết bĩu môi nói: “Đây là cái quần què gì vậy, đáng tin không.”
“Đương nhiên, không phải tôi nói rồi sao. Cha của Hoàng Tử Hiên lấy tận ba người vợ chính là nhờ vất đi liêm sỉ và mặt mũi đó.” Kim Kỵ Dung bội phục nói.
Khóe môi của La Triết run run: “Tôi còn tưởng là anh nói đùa, thật là lợi hại. Lấy tận ba bà vợ, bọn họ không đánh nhau sao?”
“Đánh nhau cái gì, rảnh rỗi họ liền đánh mặt chược, tình cảm vô cùng tốt nha.” Kim Kỵ Dung ngưỡng mộ nói.
La Triết phục sát đất: “Người lợi hại như vậy, thật hi vọng có cơ hội gặp được.”
“Haha, không lo, cứ ngoan ngoãn theo thiếu chủ, sau này sẽ gặp được.” Kim Kỵ Dung vỗ vai La Triết nói.
La Triết gật gật đầu, lại tò mò hỏi tiếp: “Đúng rồi, vẫn mãi chưa hỏi anh, tại sao anh luôn gọi Hoàng Tử Hiên là thiếu chủ?”
“À, chuyện này ấy hả, sau này lại nói đi.” Kim Kỵ Dung nghĩ rằng Bạch Phi Nhi vẫn ở đây, liền không nói cho La Triết nữa.
La Triết hỏi xong mới nhớ ra Bạch Phi Nhi, bèn gật đầu không hỏi chuyện của thiếu chủ nữa.