Tôi Và Khách Trọ Nữ 23 Tuổi

Chương 227



“Ông chủ, ông đừng thấy cô bé này chỉ là thế thân, thực ra cô ấy cũng là sinh viên chính quy của học viên điện ảnh và truyền hình đấy. Tôi đã đọc lý lịch của cô ấy, mọi phương diện ở trường học đều vô cùng xuất sắc. Có lẽ là do chưa có cơ hội xuất đạo cho nên mới luôn lặng lẽ không ai biết đến. Nếu như Hoàng đại sư đã nói cô ấy có thể vậy thì chúng ta để cô ấy thử xem. Một là nể mặt của Hoàng đại sư, hai là nếu như không được thì chúng ta cũng có lí do tìm người khác.” Trong lúc Đoàn Văn Quang vẫn đang chìm trong hồi ức, quản lý Lý nhẹ giọng kiến nghị.

Đoàn Văn Quang nghe thấy lời này liền bừng tỉnh, tặng cho quản lý Lý một ánh mắt tán thưởng rồi mới haha cười nói: “Nếu như tôi đã mời Hoàng đại sư đến chỉ đạo quay phim lần này, vậy thì tất cả đều nghe theo Hoàng đại sư sắp xếp. Hoàng đại sư muốn ai quay, vậy liền dùng người đó, Hoàng đại sư nói quay thế nào thì quay thế ấy.”

Trần Sương Nhi nghe vậy thì sắc mặt lại càng khó coi hơn. Hoàng Tử Hiên không những trước bao nhiêu người đuổi cô ta mà lại còn tìm một diễn viên thế thân thay thế vị trí của cô ta. Nếu như là những diễn viên thế thân khác thì cũng thôi đi, lại cố tình là đối thủ sống còn của cô ta – Giang Y Y. Đây chẳng khác gì rạch thêm một vết dao nữa lên trên vết thương của cô ta, khiến cô ta càng khó chịu.

“Các người thật sự xác định vì một tên thầy phong thủy thối mà đắc tội tôi sao?” Trần Sương Nhi tức giận trừng mắt với Đoàn Văn Quang rồi nói.

“Thầy phong thủy?” Đoàn Văn Quang bị Trần Sương Nhi hỏi vậy liền ngẩn người, vô cùng khó hiểu nhìn về phía Hoàng Tử Hiên.

Hoàng Tử Hiên nhún vai xòe tay, nói: “Tôi cũng không nhận tôi là thầy phong thủy bao giờ. Bọn họ nghe thấy quản lý Lý gọi tôi là đại sư nên cho rằng tôi là thầy phong thủy.”

Đoàn Văn Quang nghe xong liền chuyển tầm mắt lên cấp dưới của mình, tức tối nói: “Cậu ngốc hả, tôi bảo Hoàng đại sư là thầy phong thủy bao giờ. Thầy phong thủy có thể xứng với Hoàng đại sư sao. Tên ngốc nhà cậu, Hoàng đại sư là bậc thầy Thái Cực, cao thủ võ lâm. Hôm khai trương cậu không thấy dáng vẻ lấy 1 địch 10 của Hoàng đại sư sao? Mắt cậu mù à.”

“…” Khóe môi quản lý Lý co giật, anh ta oan uổng hết sức. Hôm khai trương ấy sau khi kết thúc điệu múa thì nhà anh ta có việc gấp, anh ta vội vội vàng vàng giao lại việc ở bữa tiệc rồi về nhà, làm sao có thể thấy Hoàng Tử Hiên chứ.

Nhưng mà lời này của Đoàn Văn Quang cũng nhắc nhở anh ta, anh ta nhớ hôm thứ hai đi làm có nghe thấy đám nhân viên cũng sôi nổi bàn luận về chuyện tối hôm đó. Đúng là có nhắc đến một vị Thái Cực trẻ tuổi, đánh bay mấy tên cao thủ mà Đoàn Văn Quang đặc biệt mời về xuống nước. Lúc đó anh ta còn tiếc nuối không được tận mắt nhìn thấy. Bây giờ nghe thấy người đó là Hoàng Tử Hiên, anh ta kinh ngạc đến suýt chút nữa nhảy lên.

Người thanh niên này cũng quá trẻ rồi, nếu như không phải Đoàn Văn Quang nói, còn lâu anh ta mới tin Hoàng Tử Hiên là người biết Thái Cực, lại còn có cấp bậc đại sư chứ.

Trong đám người ở trường quay lúc này cũng ngạc nhiên không kém quản lý Lý có 3 người. Một là Giang Nam, một là chỉ đạo võ thuật, người còn lại chính là Giang Y Y.

Ba người này khác với mọi người, bọn họ đều biết chút công phu, phàm là người luyện công thì ít nhiều đều biết đến Thái Cực. Cũng chính vì biết đến Thái Cực cho nên mới hiểu rõ, Thái Cực nhìn thì đơn giản nhưng thực ra lại vô cùng phức tạp. Bao nhiêu người khổ luyện Thái Cực mấy chục năm cũng chỉ luyện ra hình chứ không luyện ra hồn. Thậm chí mấy người mới học còn không ra gì, nhiều lắm cũng chỉ có thể dạy cho mấy ông bà ở quảng trường.

Giang Y Y nhớ lúc nhỏ cơ thể mình không được tốt, bố cô từng mời về một vị sư phụ Thái Cực dạy cô Thái Cực rèn luyện thân thể. Vị sư phụ đó nói với cô ấy, Thái Cực là một môn võ vô cùng cao thâm. Ông ấy luyện cả đời cũng chỉ có cơ thể khỏe hơn. Còn về ẩn ý, nội hàm của Thái Cực, ông ấy không ngộ ra được cái gì cả.

Ban đầu cô còn không hiểu Thái Cực thì có gì khó luyện. Nhưng mà sau này học cùng với sư phụ được 3 năm, cô mới hiểu, Thái Cực vô cùng khó luyện. Cho nên sau khi cơ thể cô khỏe lên, cô liền không dám suy xét đến Thái Cực nữa, đổi ý tập các công phu cùng với bố cô.

Vị sư phụ Thái Cực lúc cô còn bé cũng đã bảy, tám mươi tuổi rồi mà vẫn chưa luyện ra cái lông gì. Hoàng Tử Hiên trông mới chỉ hai mươi năm, hai mươi sáu tuổi, sao có thể là bậc thầy Thái Cực chứ. Đoàn Văn Quang cũng tâng bốc quá rồi.

Giang Y Y không thể không nghi ngờ, suy cho cùng hôm khai trương ấy cô múa xong cũng đi về luôn. Nếu như cô ấy ở lại đến cùng có lẽ sẽ không nghi ngờ Hoàng Tử Hiên nổi.

Ôm theo nghi ngờ còn có Giang Nam và chỉ đạo võ thuật. Bọn họ giống như Giang Y Y, cũng hiểu rõ độ khó của Thái Cực. Vì vậy âm thầm cảm thấy Đoàn Văn Quang đang tâng bốc Hoàng Tử Hiên thái quá. Còn trẻ tuổi như vậy, cho dù có luyện từ lúc mới sinh thì cũng chỉ có hai mươi mấy năm, người ta luyện năm mươi năm còn chưa dám xưng bậc thầy đâu.

Nhưng mà dù cho bọn họ không tin lời của Đoàn Văn Quang thì với thân phận ông chủ của Đoàn Văn Quang bọn họ cũng ngại nói ra đắc tội. Nhưng Trần Sương Nhi thì khác, cô ta đã sớm xé rách mặt với Đoàn Văn Quang rồi, nghe vậy liền cười nhạo nói: “Nói khoác vừa thôi, cái gì mà bậc thầy Thái Cực, anh ta đến xách dép cho bậc thầy Thái Cực còn chưa xứng đâu.”

“Còn không phải sao, anh ta đến xách dép cho bậc thầy Thái Cực cũng xách không nổi đâu. Trẻ ranh mặt búng ra sữa, học cái gì không học, lại học thói chém gió.” Trợ lý của Trần Sương Nhi cũng chế giễu theo.

“Hai người câm mồm cho tôi!” Nghe thấy bọn họ châm chọc Hoàng Tử Hiên, Đoàn Văn Quang tức giận nói: “Còn không cút đi thì đừng trách tôi không khách sáo. Tiểu Lý, đi tìm bảo vệ trường quay ra đây.”

Sắc mặt của Trần Sương Nhi vô cùng xấu, tức điên người giậm chân nói: “Các người nhất định sẽ hối hận.” Nói xong thì nghiến răng nghiến lợi trừng Giang Y Y một cái: “Đừng tưởng cô có thể bay lên làm phượng hoàng được, chúng ta cứ chờ xem.”

“Chờ xem thì chờ xem thôi.” Giang Y Y cũng không chịu yếu thế, hung dữ trừng lại. Thật là, hổ dữ không ra oai liền cho rằng cô là mèo hello kitty sao.

Trần Sương Nhi thấy Giang Y Y có người chống lưng liền dám bật cô ta, cô ta lại càng điên tiết hơn. Nhưng mà cô ta biết bây giờ ở đây cô ta thế lực đơn bạc, không phải là lúc để phô trương. Quân tử trả thù mười năm không muộn, sau này sẽ tính sổ với bọn họ sau.

Nghĩ đến đây, Trần Sương Nhi dùng ánh mắt phẫn nộ lườm Đoàn Văn Quang và Hoàng Tử Hiên thêm lần nữa rồi mới thở phì phò dẫn theo trợ lý rời đi.

“Từ bao giờ mà thế sự loạn thế này, một đứa diễn viên bé nhỏ cũng dám làm mình làm mẩy làm bà nội thiên hạ rồi.” Đoàn Văn Quang thấy Trần Sương Nhi cao ngạo hống hách như vậy, xoa xoa cằm, cả người không vui.

Khóe môi Hoàng Tử Hiên giật giật, Đoàn Văn Quang đúng là không sợ đắc tội ai. Giang Nam là diễn viên còn đang đứng đây đấy, ông ta chẳng thèm để kiêng kị tí nào, đúng là rất tùy hứng.

“Ông chủ Đoàn, vậy hôm nay có quay tiếp không?” Đạo diễn thấy đến Trần Sương Nhi mà Đoàn Văn Quang cũng dám đổi, một chút cũng không suy nghĩ, ông ta lại càng không dám có ý kiến, yếu ớt hỏi.

“Quay chứ, không phải đủ người rồi sao, mau chóng quay đi. Không phải ngày nào Hoàng đại sư cũng có thời gian đâu, tôi không dễ gì mới mời được đấy.” Đoàn Văn Quang trừng mắt nói.

Đạo diễn gật đầu liên tục, nhìn về phía Giang Y Y nói: “Cái đó, cô gì ơi, lúc nãy tôi dặn dò cho Trần Sương Nhi cô cũng ở đây, còn nhớ kịch bản không.”

“Nhớ thì có nhớ ạ. Nhưng mà đạo diễn ơi, cảnh hôn cuối cùng đó, có thể không quay được không ạ.” Giang Y Y ngại ngùng nói.

Mặc dù Giang Y Y học làm diễn viên, thế nhưng sâu trong xương cốt cô vẫn là một cô gái truyền thống, không quá chấp nhận được chuyện ôm ấp hôn hít với nam diễn viên. Cho dù đối phương có là Giang Nam thì cô cũng không có cách nào thuyết phục bản thân.

“Cái gì?” Đạo diễn còn tưởng mình nghe nhầm rồi, hỏi lại: “Ý cô là không muốn quay cảnh hôn với Giang Nam?”

Giang Y Y thật thà gật đầu: “Vâng, tôi, tôi không muốn quay cảnh hôn, có thể thay đổi kịch bản một chút không?”

Lời này vừa dứt, cả đám người ở trường quay cười ngất.

Có nhầm lẫn không vậy, đối phương là Giang Nam đấy, cao phú soái danh xứng với thực của giới giải trí đấy. Làm gì có nữ minh tinh nào không muốn quay cảnh hôn với anh ấy chứ. Cái cô Giang Y Y này có phải não bị úng nước rồi không. Một diễn viên thế thân chưa chính thức ra mắt, còn không nhân cơ hội này mà ôm đùi Giang Nam đi. Nói không chừng anh ấy thấy cô ta có chút nhan sắc sẽ cất nhắc một chút đấy.

“Là một diễn viên, cô không thể tiếp nhận chuyện quay cảnh hôn, đây là biểu hiện không chuyên nghiệp đấy.” Giang Nam thấy Giang Y Y đáng yêu, trêu chọc nói.

Mặt của Giang Y Y lại càng đỏ hơn, cúi đầu xấu hổ nói: “Có, có thể hôn trán hoặc hôn má, chỉ cần không hôn môi là được.”

“Vậy đâu có được, cảnh hôn này đoạn đắt giá nhất của cả phim tuyên truyền này đấy. Không thể vì cô mà bỏ được.” Đạo diễn rất không vui nói. Hôm nay ông ấy được mở mang tầm mắt rồi. Đầu tiên là nữ chính bị thay thế bằng nữ diễn viên thế thân, bây giờ diễn viên thế thân còn kén chọn. Cho dù có là minh tinh cao cấp cũng không dám tùy tiện yêu cầu đạo diễn thay đổi kịch bản đâu.

“Nếu như đổi cảnh sẽ ảnh hưởng đến cả kịch bản, vậy thì đổi cả cái kịch bản đi. Dù sao cái kịch bản này của ông cũng không thú vị, một chút đặc sắc cũng không có.” Đúng vào lúc đạo diễn đang giãy nảy thì Hoàng Tử Hiên đột ngột mở lời.

Đạo diễn nghe xong nhìn về phía Hoàng Tử Hiên: “Đổi kịch bản! Có nhầm không đấy? Anh có biết cái kịch bản này tôi viết mấy ngày trời mới xong không hả? Anh nói đổi là đổi, vậy định mấy ngày nữa mới quay tiếp sao?”

“Viết mấy ngày mới xong cái kịch bản sáo rỗng, cũ rích như này, cho dù có quay xong cũng sẽ không có gì hấp dẫn cả.” Hoàng Tử Hiên không thèm để đạo diễn vào mắt mà nói.