“Là tự tay cô gói à?” Nhìn thấy Giang Y Y đặt một chén sủi cảo lớn ở trước mặt mình, Hoàng Tử Hiên hỏi trước.
“Phải!” Giang Y Y ngồi xuống đối diện với anh, mắt mặt cũng đặt một chén sủi cảo nhỏ.
“Không có thừa dịp hạ độc hay là phun nước miếng vào đấy chứ?” Hoàng Tử Hiên cảnh giác hỏi.
“Không có, anh có ăn hay không, không ăn thì đổ đi.” Giang Y Y bị hỏi đến nỗi bực mình, tức giận trừng mắt nhìn anh.
Hoàng Tử Hiên vẫn rất cảnh giác chỉ chỉ vào cái chén của cô ấy: “Cô ăn trước đi.”
Khóe miệng Giang Y Y giật giật, tức giận đến run lên, lập tức cầm lấy đôi đũa gắp một cái sủi cảo bỏ vào miệng, chẹp chẹp vài cái rồi nuốt xuống, sau đó trợn mắt nói: “Tôi mới không có bỉ ổi như vậy.”
“Hì hì, Khổng Tử cũng có từng nói rồi, chỉ có kẻ tiểu nhân và phụ nữ là khó nuôi thôi. Phụ nữ càng xinh đẹp thì lòng dạ càng rắn rết, không thể không đề phòng nha.” Lúc này Hoàng Tử Hiên mới cầm lấy đôi đũa bắt đầu ăn.
“Khổng Tử từng nói câu kế tiếp đó à?” Giang Y Y cạn lời.
“À, câu kế tiếp là tôi nói.” Hoàng Tử Hiên ăn sủi cảo, nói năng không rõ ràng.
Giang Y Y liếc anh một cái, buồn bực ăn không nói tiếp nữa.
Hoàng Tử Hiên cũng không biết là do đang đói bụng hay là như thế nào, mà cảm giác sủi cảo này càng ăn càng thơm, đã ăn hơn nửa chén rồi cũng không nhận ra. Lúc dừng ăn để húp canh, anh buông tiếng thở dài: “Tục ngữ có câu, ăn ngon không bằng sủi cảo, chơi vui chẳng bằng chị dâu. Ừm, tục ngữ thật sự không có lừa chúng ta nhỉ.”
Nghe thấy câu chơi vui chằng bằng chị dâu này, thiếu chút nữa Giang Y Y đã phụt ra. Khó khăn lắm mới nuốt được nửa cái sủi cảo trong cổ họng xuống, cô ấy hung hăng nhìn sang liếc anh một cái: “Anh không đùa giỡn lưu manh là không được à, ăn sủi cảo thì lo ăn sủi cảo đi, lái qua chị dâu làm gì.”
“Câu này không phải là tôi nói, tôi chỉ trích dẫn câu một câu nói thôi nha.” Hoàng Tử Hiên vô tội bĩu môi.
Giang Y Y nhức đầu đỡ trán: “Bỏ đi, không nói nữa. Anh mau ăn đi, ăn xong mau đi đi.”
“Nhà các cô đói rồi à? Có gọi đồ ăn ngoài không?” Sau khi Hoàng Tử Hiên nghe xong câu này thì đột nhiên hỏi.
“Làm sao? Có cũng không nhận đơn của anh.” Trước tiên Giang Y Y rào trước lời xấu xa.
Hoàng Tử Hiên lắc đầu: “Không phải, tôi muốn để lại đánh giá. Thái độ của cô bé phục vụ rất kém, đánh giá một sao.”
“…” Đầu Giang Y Y càng đau hơn rồi, cô ấy cảm thấy mình sắp bị Hoàng Tử Hiên làm cho tức chết rồi, sao chuyện không biết xấu hổ gì anh cũng làm thế.
Nhìn thấy Giang Y Y á khẩu không trả lời được, tâm trạng của Hoàng Tử Hiên rất tốt, lại ăn một hơi ba cái sủi cảo thịt lợn cải trắng xong mới nói: “Ừ, tuy là thái độ của cô bé phục vụ không tốt lắm, nhưng cũng may kỹ thuật không tệ, có thể ăn thử.”
Giang Y Y nổi giận, hất tay định vỗ lên bàn, cái gì gọi là kỹ thuật không tệ, mắng ai là cô bé hả.”
Rầm!
Chỉ là cái tay này của cô ấy còn chưa đập xuống bàn thì bên tai đã vang lên tiếng đập bàn trước.
“Cái con mẹ nó chứ, sủi cảo gì đây! Phục vụ, phục vụ!” Sau khi tiếng vang vang lên, lập tức có người gào to lên.
Giang Y Y bất giác nhìn về phía phát ra tiếng vang, chỉ thấy mấy người khác nam cách họ vài cái bàn đang tức giận gào thét.
“Sao vậy sao vậy ạ?” Bạch Phi Phi nghe thấy tiếng gào, vội vàng bỏ cái bát đang rửa xuống, chạy đến hỏi.
“Sao vậy? Tôi còn muốn hỏi mấy người đó. Mấy người đã dùng thịt gì để làm nhân sủi cảo, toàn mùi chuột chết. Mẹ, gớm chết bố mày rồi.” Người đàn ông này có vóc dáng to lớn, nhìn thấy Bạch Phi Phi đi ra thì đứng lên, bộ dạng cao chừng 1m85.
Lời này vừa nói ra, tất cả khách trong quán đều hoảng sợ mà xôn xao. Những người khách đang ăn sủi cảo lập tức ngừng lại, thậm chí có người còn cảm thấy buồn nôn một trận bởi vì lời nói của người đàn ông này.
“Chuột chết! Dọa người quá rồi đó nha.”
“Oẹ, tôi muốn nôn rồi.”
“Không thể nào, ngày nào tôi cũng ăn ở quán này, chưa từng có mùi chuột chết gì mà.”
“Cho dù thật sự dùng thịt chuột, vậy thì cũng sẽ không phải là tất cả đều dùng nha.”
“Đừng nói nữa đừng nói nữa, để tôi đi nôn trước một chút.”
Một đám khách nghị luận oang oang, sắc mặt Bạch Phi Phi thay đổi, lo lắng nói: “Không thể nào, nhân sủi cảo của chúng tôi đều là dùng thịt tươi trong ngày. Hơn nữa quán chúng tôi làm ăn rất tốt, mỗi ngày ngay cả nhân thừa cũng không còn, sao mà có mùi chuột chết được.”
“Cô nói không có thì không có, cô xem chúng tôi là đứa trẻ ba tuổi à? Không có thì sao tôi ăn lại có?” Giọng của người đàn ông này rất to, hoàn toàn là dùng khí thế để chèn ép Bạch Phi Phi.
“Anh anh anh ngậm máu phun người!” Bạch Phi Phi sốt ruột đến nỗi cũng sắp khóc đến nơi. Loại chuyện này là tối kỵ trong ngành kinh doanh ăn uống, một khi bị hiểu lầm rồi, vậy sau này ai còn tới đây ăn nữa.
“Tôi ngậm máu phun người, tôi thấy cô chột dạ thì đúng hơn.” Người đàn ông này nhìn về phía những người khách khác, nói: “Quán sủi cảo này quá không có đạo đức, vậy mà lại có thể dùng thịt chuột làm nhân. Quá là ghê tởm, sau này tuyệt đối đừng đến ăn nữa, thật xui xẻo.”
Vẻ mặt của mọi người đã biến đổi từ lâu rồi, một đám người tức giận nhìn về phía Bạch Phi Phi, kêu la muốn trả lại tiền, muốn tới bệnh viện kiểm tra, muốn báo cảnh sát các thứ.
“Báo cảnh sát đi, tôi cũng ủng hộ báo cảnh sát.” Giang Y Y đứng lên, chậm rãi đi đến chỗ người đàn ông kia, hỏi: “Anh chắc chắn anh trúng nhân làm từ thịt chuột?”
“Vị giác của tôi không có sai.” Người đàn ông gật đầu khẳng định.
“Nói hươu nói vượn!” Nghe thấy người đàn ông trả lời như vậy, một người trên mặt dính đầy bột mì mang bao tay và tạp dề ra khỏi nhà bếp đi tới. Ông trừng mắt, bản thân toát ra sự uy nghiêm.
Những người khách thường xuyên đến đây ăn đều biết người này, đây chính là ông chủ của nơi này. Quán này mở ở đây được hai mươi năm rồi, cũng xem như là cửa hiệu lâu năm, còn chưa từng có ai nói nhân sủi cảo có vấn đề.
“Hai con nhóc và một đầu bếp? Mấy người không có ông chủ à?” Người đàn ông nhìn thấy lại xuất hiện thêm một ông lão đầu bếp, khinh thường hừ nói.
“Tôi chính là ông chủ, ban nãy cậu nói nhân sủi cảo có vấn đề?” Ba Giang đi tới nói.
“Ông là ông chủ!” Người đàn ông nghi ngờ nhìn một cái, sau đó nói: “Vậy ông đến đúng lúc lắm, chuyện này tính thế nào đây?”
“Nhân sủi cảo của tôi sẽ không có bất cứ vấn đề gì, cậu nói tôi đây dùng thịt chuột làm nhân, vậy tôi sẽ ăn cho cậu xem!” Ba Giang nói xong thì bỏ khay cán bột xuống rồi liền bưng bát lên.
“Muốn hủy chứng cứ không để lại dấu vết à, không có cửa đâu.” Người đàn ông vươn tay ngăn tay ba Giang lại, ánh mắt có phần lạnh lẽo.
Cha Giang lập tức sửng sốt. Sức lực của người đàn ông này vô cùng lớn, chắc chắn là một người luyện võ.
Người đến kiếm chuyện còn là một người luyện võ!
Trong đầu ba Giang lóe lên dự cảm chẳng lành, như thể nghĩ tới điều gì đó.
Thế là ba Giang bèn dùng sức định thăm dò mức độ của người này lần nữa. Người đàn ông này cảm giác được sức lực của ba Giang tăng lên, cũng không chút khách khí mà chặn lại. Hai người nhìn như không hề có ai nhúc nhích, nhưng thực ra đã âm thầm đọ sức với nhau.
“Hừ, lão già!” Người đàn ông hừ lạnh một tiếng trong lòng, nội kình trong cơ thể tụ lại, lập tức mở tay ba Giang ra.
Cộp cộp cộp!
Đột nhiên ba Giang bị một luồng sức mạnh gỡ mở, cả thân thể và bước chân lộn xộn lùi về phía sau.
“Bộp!”
“Chú Giang!”
Giang Y Y và Bạch Phi Phi lo lắng cùng chạy đến đỡ.
Đâu ngờ nội kình của đối phương trên người ba Giang vẫn còn chưa bung ra hết, hai cô cứ như vậy mà liều lĩnh xông lên, tất nhiên sẽ chịu ảnh hưởng.
Giang Y Y thì còn tạm, dù sao cũng là người luyện võ, cưỡng chế chống lại được luồng sức mạnh này. Nhưng Bạch Phi Phi thì không như vậy, cô ấy chỉ là một cô gái yếu đuối hoàn toàn không chống lại được, á một tiếng lập tức bị đẩy lùi lại vài bước.
“Phi Phi cẩn thận.” Giang Y Y vội vàng kêu lên.
Bạch Phi Phi thất tha thất thiểu lui mấy bước mới dựa vào cái bàn gắng gượng đứng vững, cả khuôn mặt nhỏ nhắn bị dọa đến tái nhợt.
Hoàng Tử Hiên thấy một màn như vậy thì hơi sửng sốt, tò mò nhìn về phía người đàn ông kia. Nhìn không ra ha, người đàn ông này còn là người đồng đạo, xem ra nội kình còn không hề nhỏ.
“Cha, người không sao chứ?” Giang Y Y lo lắng đỡ ba Giang, hỏi.
Cha Giang lắc đầu, chậm rãi đẩy con gái ra để đứng vững, nặng nề nhìn về phía đối phương, hỏi: “Không biết là lão già đây đắc tội các hạ đây chỗ nào, đáng để các hạ huy động nhiều người đến đến tìm lão già này gây phiền toái?”
“Ông nói gì tôi nghe không có hiểu, nhân sủi cảo của ông có vấn đề, đây không phải là đắc tội một mình tôi, mà là đắc tội với tất cả những người khách đến ăn. Chúng tôi tin tưởng cửa hàng này mới đến ăn, nhưng mấy người lại không có lương tâm của người kinh doanh, khó tránh lòng dạ quá hiểm độc.” Người đàn ông này giả vờ như nghe không hiểu lời của ba Giang, lại lái về chuyện ban nãy.
“Anh luôn miệng nói nhân sủi cảo của chúng tôi có vấn đề, chúng tôi muốn ăn cho anh xem, anh lại ngăn cản bằng mọi cách. Rốt cuộc là ai chột dạ đây? Tôi mặc kệ anh là do ai phái tới gây rối, lập tức cút đi cho tôi.” Giang Y Y nổi giận, chỉ về phía cửa chính nói.
Vẻ mặt người đàn ông này trầm xuống: “Tuổi còn nhỏ mà giọng điệu không nhỏ, ba mẹ cô dạy dỗ cô như thế à? Tôi thấy tôi rất cần phải thay ba mẹ cô dạy dỗ cô một chút, để cô biết cái gì gọi là lễ độ.”
Khi đang nói chuyện, người đàn ông lập tức bước đến phía Giang Y Y, cơn tức giận như mũi đao bức bách bắn ra.
Nghé con mới sinh không sợ hổ như Giang Y Y cũng không rõ sức mạnh của người này, tiến lên một bước muốn đón nhận.
“Quay về!” Ba Giang kéo tay cô ấy lại.
“Ba, ba để con nghênh đón anh ta. Con thật sự muốn xem anh ta có bao nhiêu lợi hại, dám đến nhà chúng ta gây rối.” Giang Y Y bướng bỉnh nói.