“Đừng nhúc nhích, tôi chỉ muốn xem cái chuôi nhuyễn kiếm này của cô một chút thôi.” Hoàng Tử Hiên vừa nói, ngón giữa vừa nhẹ nhàng ấn một cái lên cổ tay của Giang Y Y một cái.
“Ừ…” Giang Y Y cảm thấy hơi đau, năm ngón tay không tự chủ được mà mở ra.
Hoàng Tử Hiên nhanh nhẹn bắt được nhuyễn kiếm về tay ngay khi nó vừa rơi xuống, anh cầm lên tỉ mỉ xem xét.
“Đây là một nhuyễn kiếm thông thường, có cái gì kì lạ đâu, anh chưa từng thấy sao?” Giang Y Y xoa xoa cổ tay tê rần, thở phì phì hỏi.
“Nhuyễn kiếm bình thường?” Hoàng Tử Hiên liếc nhìn cô ấy: “Đây là ai cho cô?”
Hoàng Tử Hiên thấy trên chuôi kiếm có ấn ký hoa mai của Hoa Mai môn, vậy chắc chắn thanh kiếm này có xuất xứ từ Hoa Mai môn. Nếu không có người dưa tặng, thì nhà họ Giang chắc chắn không mua nổi.
“Đương nhiên là ba tôi đưa cho tôi, từ nhỏ tôi đã đeo nó bên người rồi. Anh mau đưa trả tôi.” Giang Y Y nhảy dựng lên, giành lại nhuyễn kiếm.
Hoàng Tử Hiên cũng đã xem xong, thuận theo để cô ấy giành về lại, chỉ hỏi: “Cô có biết đây là vũ khí có xuất xứ từ Hoa Mai môn không?”
“Gì mà Hoa Mai môn với Đào môn, tôi nghe không hiểu anh đang nói gì. Anh mau đi về đi, không tiễn.” Giang Y Y đeo lại nhuyễn kiếm lên lưng, xua xua tay chạy về nhà.”
Hoàng Tử Hiên nghi ngờ nhìn theo bóng dáng Giang Y Y, anh không biết Giang Y Y nói có thật không. Nếu như cô nói thật, vậy hẳn là cô ấy cũng không biết giới tu võ có rất nhiều môn phái, thậm chí còn không biết chút gì về giới tu võ cả. Chỉ có điều, người ba của cô ấy chắc chắn là có biết.
“Quên đi, nghĩ nhiều… như thế để làm gì, có biết hay không cũng đâu liên quan gì tới mình. Về nhà thôi, trong nhà còn có ba mỹ nhân nữa đang đợi mình mà.” Hoàng Tử Hiên lắc đầu, trong đầu nhớ tới ba vị khách trọ xinh đẹp của mình, liền vui vẻ mà lái xe đi.
Lúc Giang Y Y quay về nhà, nghe thấy Giang Ngư Hỏa ho khan, bèn nhanh chóng bước tới hỏi: “Ba, ba có bị nặng lắm không, chúng ta đến bệnh viện khám xem sao đi.”
“Không cần vội, để ba nghỉ ngơi một lát là được.” Giang Ngư Hỏa xua xua tay, hỏi: “Cậu Hoàng đi rồi sao?”
“Cái gì mà cậu Hoàng chứ, như tên thần kinh, vừa nãy còn bảo nhuyễn kiếm của con là của Hoa Mai môn gì đó, rõ ràng là quà ba tặng con khi con vừa sinh ra mà.” Giang Y Y nói xong, định di tìm Bạch Phi Nhi để cùng thu dọn cái ghế đã vỡ nát.
Trong lòng Giang Ngư Hỏa thầm cảm thấy hoảng hốt, đương nhiên là ông biết ám khí của con gái mình có xuất xứ từ Hoa Mai môn. Người trẻ tuổi kia vừa liếc mắt cái đã nhìn ra, chẳng lẽ cũng là người trong giới tu võ? Chỉ là ngẫm lại, với thủ pháp ra tay với ám khí lúc trước của anh, biết được Hoa Mai môn cũng không có gì lạ.
“Cái gì Hoa Mai môn?” Bạch Phi Nhi đang thu dọn tàn cục tò mò hỏi.
“Ai biết.” Giang Y Y nhìn đống hỗn loạn trong phòng, nói: “Quên mất lúc nãy không đòi tiền bồi thường của tên kia, có cục trưởng cục cảnh sát và cục công thương ở đó, anh ta chắc chắn không dám trốn nợ. Haiz, đáng tiếc, bây giờ còn phải tự bỏ tiền.”
Bạch Phi Nhi cười khúc khích: “Cậu ấy, cứ cáo mượn oai hùm. Nếu hôm nay Hoàng Tử Hiên không giúp cậu, thì giờ cậu biết làm sao.”
“Xùy, anh ta không giúp thì cũng có sao chứ.” Giang Y Y nghe Bạch Phi Nhi nói đỡ cho Hoàng Tử Hiên, bèn nhanh chóng nói sang chuyện khác: “Cũng không biết là ai thù ghét gì chúng ta, lại còn tìm người phá hư việc buôn bán của chúng ta nữa. Ba, ba nghĩ là ai.”
Giang Ngư Hỏa vốn đang suy nghĩ về thân phận của Hoàng Tử Hiên, nghe thấy vậy thì hoàn hồn nói: “Ba cũng không biết, chúng ta vẫn luôn khiêm tốn kinh doanh, cho tới bây giờ chưa bị ai quấy rối cả, hôm nay hai người kia xuất hiện cũng lạ.”
“Có phải chúng ta vô tình đắc tội ai mà không biết không?” Bạch Phi Nhi suy đoán.
Nói xong, Bạch Phi Nhi bỗng dưng nhớ tới chuyện ở quán bar ngày hôm qua, hai mắt trợn to.
Thấy dáng vẻ Bạch Phi Nhi như vậy, Giang Y Y cũng nhớ lại chuyện ngày hôm qua. Bây giờ cô rất hoài nghi có phải những người hôm qua tới trả thù không, chỉ là sao bọn họ biết được nhà mình buôn bán ở chỗ này? Các cô đi chơi cũng không để lại địa chỉ ở quán bar.
“Thật ra Bạch Phi Nhi nói thế lại nhắc nhở ba. Mấy hôm trước ba có đi mua thịt, đụng phải một tên trộm ở ngoài chợ, thuận tay dạy dỗ hắn một trận. Có phải lần này là hắn giở trò không?” Giữa lúc hai cô gái đang nghĩ tới chuyện hôm qua, Giang Ngư Hỏa đột nhiên nói.
Hai cô gái đồng thời a lên, Giang Y Y cau mày nói: “Không thể nào, chỉ là một tên trộm mà thôi, sao có thể có bản lĩnh như thế được, còn mời được một võ sĩ tới.”
“Các con không nên coi thường những tên làm mấy việc trộm cắp như thế này… thường thường càng là những kẻ làm việc trộm cắp bảo kê thì lại càng phức tạp. Con thấy hắn là một tên trộm, có khi đằng sau hắn lại là một tổ chức trộm cắp đấy.” Giang Ngư Hỏa nghiêm túc nói.
“A? Còn có tổ chức trộm cắp sao?” Giang Y Y sáng mắt, tò mò hỏi: “Ba, hình như ba có rất nhiều chuyện thú vị luôn, ba nói cho con nghe một chút đi.”
Giang Ngư Hỏa nghe vậy mới ý thức được rằng mình vừa để lộ ra một ít chuyện liên quan đến giới tu võ, vội lắc đầu nói: “B achir tùy tiện nói thôi, được rồi, hai đứa khong cần dọn mấy thứ này đâu. Ngày mai ba tìm người tới dọn dẹp một chút, mấy đứa đỡ mệt mỏi. Chúng ta về nhà đi, cả ngày nay Noãn Noãn không thấy hai đứa, chắc cũng rất nhớ đấy.”
Giang Y Y không được nghe chuyện, chẹp miệng vâng một tiếng.
“Cậu đấy, lớn thế này rồi lại chẳng khác gì Noãn Noãn cả, quấn quít lấy bác Giang để bác ấy kể chuyện cho thôi. Cậu muốn nghe mấy chuyện đó, buổi tối lúc mình đọc truyện cổ tích cho Noãn Noãn nghe, cậu cũng tới nghe chung đi.” Bạch Phi Nhi chọt chọt cô ấy.
“Ai muốn nghe mấy chuyện công chúa Bạch Tuyết ngây thơ như vậy chứ.” Giang Y Y hừ mọt tiếng, chạy vào bên trong tìm đồ.
Bạch Phi Nhi bật cười.
Giang Ngư Hỏa nghiêm sắc mặt, nếu như tên trộm mà ông từng đụng phải kia chính là một người của tổ chức trộm cắp, vậy lần này vu oan không thành công, chắc chắn sẽ có lần sau. Lần này may mà có Hoàng Tử Hiên giúp đỡ, lần sau thì sao? Ông nên làm gì đây?
Lúc Hoàng Tử Hiên lái xe về biệt thự, Lê Mỹ Gia và Trương Tiểu Lệ đều đã ở nhà, cô gái Hạ Mạt luôn bận rộn hôm nay lại không ra ngoài. Ba cô gái nhàm chán ngồi ở phòng khách xem ti vi, còn là thể loại phim truyền hình nhàm chán. Trên bàn bày một đống đồ ăn vặt, Trương Tiểu Lệ đang nhai khoai tây rộp rộp.
“Cuối cùng anh cũng về.” Thấy Hoàng Tử Hiên đi vào, hai mắt Trương Tiểu Lệ sáng lên như thấy một bát thịt đông lạnh ngon lành vậy.
Hoàng Tử Hiên lập tức cảnh giác dừng bước lại, nhìn ba cô gái hỏi: “Sao các cô đều rảnh rỗi thế? Mỹ gia, cô xong việc rồi à? Hạ Mạt, cô không đi làm hả?”
“Hôm nay công việc ở công ty đều xong cả rồi.” Lê Mỹ Gia đáp.
“Tôi đâu cần phải ngày nào cũng đến xem bọn họ làm viêc chứ, nếu không tôi nuôi nhiều cấp dưới như vậy để làm gì.” Hạ Mạt đáp.
“Tôi thì tối nào cũng rảnh mà.” Tuy rằng không hỏi Trương Tiểu Lệ, nhưng Trương Tiểu Lệ cũng chủ động nói luôn.
Nghe xong lời ba cô gái nói, Hoàng Tử Hiên thoáng yên tâm, à một tiếng: “Vậy các cô tiếp tục xem ti vi đi, tôi không quấy rầy nữa, về phòng đây.”
“Anh buồn ngủ à?” Trương Tiểu Lệ vội hỏi.
“Không ngủ, không phải cô bảo là vòi sen trong phòng tôi hỏng rồi sao, tôi đi xem nó bị gì rồi mang đồ lên sửa lại.” Hoàng Tử Hiên nói xong bèn đi về phòng.
Trương Tiểu Lệ bật dậy, chạy tới ngăn trước mặt anh.
“Cô làm gì thế?” Hoàng Tử Hiên vội dừng chân, chậm chút nữa là có thể đụng phải cô ấy rồi.
Trương Tiểu Lệ khoanh tay trước ngực, đôi mắt to tròn đầy đáng thương, nhu nhược nói: “Chúng tôi chưa ăn tối.”
“Chưa ăn tối?” Hoàng Tử Hiên nhìn cô ấy một chút rồi liếc Lê Mỹ Gia và Hạ Mạt, hỏi: “Các cô đều đang giảm béo sao?”
“Giảm béo gì? Ba người chúng tôi có ai cần giảm béo chứ?” Trương Tiểu Lệ cạn lời.
“Thế sao các cô không ăn cơm?” Hoàng Tử Hiên kì lạ.
Trương Tiểu Lệ nhìn người đàn ông đang khó hiểu kia, vỗ lên người anh một cái nói: “Vì không có ai làm cả.”
“Gì?” Hoàng Tử Hiên nghe thế thì giật mình, Lê Mỹ Gia không biết nấu cơm thì anh biết, sao Trương Tiểu Lệ và Hạ Mạt cũng không biết vậy?”
“Gì là gì, chúng tôi cũng không làm đâu. Anh còn không về nữa, hôm nay không có ai nấu cơm, cả ba chúng tôi đều phải nhịn đói. Anh không thấy chúng tôi đang phải ăn đồ ăn vặt sao?” Trương Tiểu Lệ bất chấp đổ hết trách nhiệm lên Hoàng Tử Hiên.
“Mẹ nó, còn đợi tôi làm á.” Hoàng Tử Hiên cạn lời: “Các cô không biết gọi cơm ngoài à?”
“Không muốn ăn!”
Cả ba cô gái đồng thanh trả lời Hoàng Tử Hiên.
Nếu như chưa từng ăn cơm do Hoàng Tử Hiên nấu, thì các cô cũng không ngại gọi cơm ngoài. Nhưng bây giờ khẩu vị của bọn họ đã được Hoàng Tử Hiên nuôi tốt lắm rồi, làm gì còn muốn ăn cơm ngoài nữa. Các cô ấy tình nguyện ăn đồ ăn vặt cho no bụng, cũng không muốn ăn mấy thứ đồ như khinh thường dạ dày của mình.