Tôi Và Khách Trọ Nữ 23 Tuổi

Chương 240



Hoàng Tử Hiên ạn lời, không chỉ có da mặt dày hơn, mà lời nói cũng sắc bén hơn. Lẽ nào cái này cũng có thể truyền nhiễm sao? Cô có học được cái gì tốt không hả?

Hoàng Tử Hiên cảm thấy rất phiền muộn, vì sao lúc còn trẻ ba anh ở chung với bốn người đẹp khác, có thể gặp được một hội các bác gái hiền lành biết nấu cơm. Mà mẹ kế của anh tuy không biết nấu nhưng cũng nỗ lực tiến lên, sau này bà ấy nấu cơm rất ngon. Còn mẹ anh tuy không hay nấu cơm, nhưng cơm bà ấy nấu cũng không chê được.

Nhưng bây giờ nhìn ba người đẹp đang trọ ở nhà mình, không hề thua kém gì những người trước kia của ba. Thế mà bọn họ lại không biết nấu cơm, cũng không chịu học, có tinh thần học tập như mẹ kế của anh cũng được mà. Đến cả một người như mẹ kế của anh còn học được, làm gì có chuyện ba người bọn họ không học được. Nhưng người ta lại không có ý định học, không thèm học luôn.

Ôi, đúng là mỗi người mỗi số, so sánh với ba anh, anh sống không tốt bằng. Quen ba bà cô này, anh chẳng khác gì bảo mẫu.

Lê Mỹ Gia và Hạ Mạt hoàn toàn không có bưu kiện cần gửi hay cuộc gọi quan trọng nào, các cô chỉ không muốn hỗ trợ trong phòng bếp thôi. Bọn họ về phòng làm chút việc linh tinh gϊếŧ thời gian, khoảng chừng một tiếng sau, hai người tính toán có lẽ cơm đã xong xuôi, đều ăn ý đi xuống nhà.

Từng mùi hương mê người chui vào khoang mũi các cô, đẩy các cô vào phòng bếp, trên bàn cơm đã dọn sẵn đồ ăn, Lê Mỹ Gia và Hạ Mạt không cần được nhắc đã nhanh chóng chạy vào rửa tay, vô cùng vui vẻ ngồi xuống ăn chờ ăn cơm.

Hoàng Tử Hiên và Trương Tiểu Lệ tự bưng bát cơm của mình lên bắt đầu ăn, Trương Tiểu Lệ đưa đũa cho hai người kia, nói: “Đây, chết đói tới nơi rồi, ăn cơm thôi.”

Lê Mỹ Gia và Hạ Mạt không hề rụt rè, cầm đũa lên bắt đầu ăn.

Nhìn ba cô gái ăn như bị bỏ đói, Hoàng Tử Hiên kinh ngạc nói: “Các cô không để ý hình tượng thục nữ một chút sao? Dù gì cũng có đàn ông đang nhìn mà?”

“Anh cũng không phải đàn ông lạ, có gì phải để ý.” Trương Tiểu Lệ vừa nhai thịt đông vừa nói.

Lê Mỹ Gia và Hạ Mạt gật đầu tán đồng, cũng ăn rất sung.

Hoàng Tử Hiên đập bàn tức giận: “Tôi khác mấy người đàn ông kia chỗ nào? Các cô có vẻ đoan trang thục nữ trước mặt người khác, rụt rè như tiểu thư khuê các, ở trước mặt tôi chẳng khác gì mấy người đàn bà lực điền. Các cô có thể tôn trọng người đàn ông duy nhất trong nhà này không? Dù gì tôi cũng là chủ nhà, tôi còn chưa động đũa mà các cô đã ăn rồi?”

Ba cô gái nghe thế thì đề ngừng lại, sau đó đồng loạt nhìn về phái Hoàng Tử Hiên.

Thấy lời mình nói hấp dẫn sự chú ý của các cô gái, Hoàng Tử Hiên tỏ vẻ hài lòng, ho nhẹ một tiếng, định nhân cơ hội này dạy cho các cô một bài học, chế tạo chút uy nghiêm của chủ nhà cho mình.

“Các cô thế này…”

“Không phải anh ăn rồi sao?” Hoàng Tử Hiên vừa định nói thì ba cô gái cùng lên tiếng cắt lời anh.

“…” Hoàng Tử Hiên bị cắt ngang suýt nữa đã tức chết.

Ba cô gái không thèm để ý Hoàng Tử Hiên, lại bắt đầu ăn như chết đói.

Hoàng Tử Hiên cạn lời, cảm thấy trái tim như bị đâm mấy nhát dao. Anh muốn về nhà, anh nhớ mẹ, phụ nữ ở đây ai cũng xấu, chỉ có mẹ tốt thôi.

Cách duy nhất để giải tỏa lo lắng là ăn!

Hoàng Tử Hiên buồn bực xong, quyết định hóa tức giận thành sức ăn. Anh muốn ăn hết sạch đống thịt đông của ba cô gái kia, ăn hết tất cả đồ ăn của bọn họ.

Kết quả là anh thu hồi sự tức giận, cầm lấy đôi đũa. Nhưng khi anh cầm đũa giơ lên trước mâm, thì đột nhiên trợn tròn mắt, thịt đông đâu? Thịt nướng đâu? Thịt viên đâu? Thịt bò đâu? Anh chỉ không để ý một chút thôi mà đã hết sạch rồi.

“Các cô đúng là ba con sói đói!” Hoàng Tử Hiên để đũa xuống, phẫn nộ nói.

“Ợ…”

Đáp lại anh là tiếng ợ hơi của ba cô gái.

“Tôi ăn no rồi, còn mấy cái mail chưa gửi phải đi gửi nốt đây, tôi lên phòng trước nhé.” Lê Mỹ Gia thấy Hoàng Tử Hiên tức giận, lòng bàn chân như được bôi dầu, lập tức bỏ chạy.

“Hình như Chiêu Đệ tìm tôi có việc, tôi gọi điện cho cô ấy đã.” Hạ Mạt cũng chạy luôn.

Trương Tiểu Lệ phản ứng chậm, lần thứ hai bị vứt bỏ. Cô cũng muốn viện cớ để chạy trốn khỏi lửa giận của Hoàng Tử Hiên, chỉ là cô có định nói gì thì có lẽ sau này cũng không được ăn cơm mà Hoàng Tử Hiên nấu nữa rồi.

Lo cho lợi ích sau này của mình, Trương Tiểu Lệ từ bỏ suy nghĩ chạy trốn, rất thận trọng nói: “Anh còn ăn nữa không? Nếu không tôi nấu mì cho anh nhé? Tôi không nấu cơm được nhưng mà phía dưới vẫn cho anh ăn được.”

“Cho tôi ăn phía dưới á?” Hoàng Tử Hiên sáng mắt, nở nụ cười mờ ám.

Trương Tiểu Lệ rất chân thành gật đầu: “Ừ, tôi cho anh ăn.”

Hoàng Tử Hiên nhếch miệng cười, kéo tay Trương Tiểu Lệ đứng lên: “Đi thôi, cho tôi ăn phía dưới, tôi tạm chấp nhận đi.”

Trương Tiểu Lệ a lên: “Vậy vào phòng bếp đi.”

“Cô thích phòng bếp à? Thế không hay lắm đâu, lỡ như bị Lê Mỹ Gia và Hạ Mạt nhìn thấy thì sao, không phải cô sẽ rất xấu hổ sao?” Hoàng Tử Hiên cười mờ ám.

“Tôi cho anh ăn phía dưới thì có gì phải xấu hổ?” Trương Tiểu Lệ khó hiểu hỏi.

Hoàng Tử Hiên cười ha ha: “Ôi, cô không xấu hổ là được. Tôi thì không có vấn đề gì, ở chỗ nào cũng được. Cô có muốn đi tắm trước không?”

“Sao tôi phải đi tắm? Rốt cuộc là anh nói cái gì thế? Càng nghe càng không hiểu.” Trương Tiểu Lệ mờ mịt hỏi.

“Không phải cô cho tôi ăn phía dưới sao?” Hoàng Tử Hiên nhìn về phía Trương Tiểu Lệ, ánh mắt không có ý tốt.

Trương Tiểu Lệ cúi đầu nhìn theo ánh mắt của Hoàng Tử Hiên, sau đó mới phản ứng lại, vội vàng tránh xa Hoàng Tử Hiên: “Cái đồ lưu manh, bị đói là đáng.”

Nói xong cô ấy bỏ chạy lên lầu, bước chân rất vội vàng, giống như chỉ chậm một chút thôi cũng sẽ bị Hoàng Tử Hiên bắt lại để “ăn mì”.

“Ha ha ha…” Thấy Trương Tiểu Lệ chạy trối chết, Trương Tiểu Lệ cao giọng cười.

Trêu đùa Trương Tiểu Lệ một lát, Hoàng Tử Hiên cũng không buồn bực nữa. Nhìn đống bừa bộn trên bàn, tâm trạng anh cũng không tệ lắm, nhanh nhẹn thu dọn xong. Lúc trở về phòng, đứng trong nhà tắm nhìn vòi hoa sen, anh thấy vòi hoa sen để lâu cũng hơi rỉ rồi, bèn đi lấy đầu vòi mới để thay.

Cứ bận rộn như thế hơn nửa tiếng, cuối cùng cũng lắp xong. Hoàng Tử Hiên nhanh chóng cởi đồ đi tắm, tắm thật thoải mái sạch sẽ. Lúc đi ra ngoài, nửa người trên không mặc gì, nửa người dưới chỉ bọc mỗi cái khăn tắm.

Hoàng Tử Hiên hát khẽ một đoạn bài hát, liếc mắt là thấy Hạ Mạt đang ngồi trên giường lớn. Hình như cô ấy cũng vừa tắm xong, chỉ mặc cái áo ngủ, toàn thân ướt nhẹp.

“Mẹ nó, sao cô vào mà không gõ cửa?” Đột nhiên thấy Hạ Mạt ở trong phòng mình, Hoàng Tử Hiên hơi kinh ngạc, vội che nửa người trên như cô vợ nhỏ.

Hạ Mạt liếc nhìn anh một cái, thầm nghĩ che cái quái gì, cô đã thấy anh khỏa thân từ lâu rồi. Chỉ là nhớ lại hình ảnh Hoàng Tử Hiên khỏa thân, tim cô lại đập nhanh hơn chút.

“Khụ khụ.” Cảm thấy tim mình đập rộn lên, Hạ Mạt vội ho hai tiếng để giả vờ không để ý, nói: “Anh mặc đồ vào trước đi, sau đó chúng ta kí hợp đồng.”

Thấy Hạ Mạt đang cầm một tờ giấy A4, Hoàng Tử Hiên à một tiếng, đến trước tủ quần áo cầm lấy chiếc áo ngủ, rồi quay vào phòng tắm để thay. Lúc đi ra, Hạ Mạt lập tức ném hợp đồng cho anh, để anh xem, không có vấn đề gì thì ký.

Lần này Hoàng Tử Hiên đã học được một bài học đau khổ vì bị Lê Mỹ Gia gài bẫy, không lập tức ký tên, mà xem kĩ từ đầu tới cuối, xem từng câu từng chữ. Lúc xác định xong không có điều khoản nào bất lợi cho mình, anh mới yên tâm kí tên.

“Đây là tiền thuê nhà nửa năm, anh có muốn đếm qua không?” Nhận lại hợp đồng đã kí tên xong, Hạ Mạt đặt tiền ở trên giường, một gói tiền ba trăm nghìn tệ được gói kĩ trong giấy báo.

“Cũng không cần đâu, chẳng lẽ Hạ Mạt còn lừa tôi mấy đồng tiền lẻ được sao.” Hoàng Tử Hiên xua tay, hào phóng đáp.

Hạ Mạt mỉm cười: “Ngày mai có  rảnh không?”

“Làm gì?” Hoàng Tử Hiên cảnh giác hỏi.

Hạ Mạt lườm anh: “Có phải anh đã quên chú dì ở trong bệnh viện lâu lắm rồi, đến lúc xuất viện rồi không?”

Ấy…

Hoàng Tử Hiên lúng túng gãi đầu, trí nhớ anh không tốt lắm thôi mà. Bây gờ nghĩ lại, đúng là bọn họ đã nằm viện không ít ngày. Anh vội vàng hỏi: “Chú thế nào rồi? Thân thể tốt hơn chưa?”

“Đều tốt hơn rồi. Bác sĩ nói ngày mai là có thể xuất viện. Bọn họ cứ nhắc anh mãi, nếu mai rảnh thì đi cùng tôi tới đón họ xuất viện đi.” Hạ Mạt nói.

“Được, mai đi.” Hoàng Tử Hiên đồng ý.

“Vậy anh nghỉ ngơi đi.” Nói xong, Hạ Mạt đứng dậy đi ra ngoài.

Hạ Mạt đi rồi, Hoàng Tử Hiên định lên giường đi ngủ, ai biết vừa vén chăn lên thì lại có người gõ cửa.

Hoàng Tử Hiên tưởng Hạ Mạt có việc chưa xong, bèn đi tới mở cửa hỏi: “Còn có chuyện gì?”

“Sao anh biết tôi có việc tìm anh?” Trương Tiểu Lệ đứng ngoài cửa, nghe vậy thì cảm thấy kì lạ hỏi.

“Là cô à.” Thấy không phải Hạ Mạt mà là Trương Tiểu Lệ, Hoàng Tử Hiên à một tiếng hỏi: “Cô tìm tôi có việc gì?”

Trương Tiểu Lệ nghe vậy thì hơi xấu hổ hỏi: “Vừa nãy ai tới tìm anh vậy? Hạ Mạt sao?”