“Ha ha, quyết định quan trọng như vậy, tôi phải suy nghĩ thật kỹ.” Uông Tuyền cũng chỉ liếc mắt nhìn Hoàng Tử Hiên một cái rồi thu hồi tầm mắt, cười vang nói.
Lê Mỹ Gia vâng một tiếng rồi nói: “Giám đốc Uông có thể từ từ suy nghĩ, suy nghĩ kỹ rồi chúng ta lại bàn tiếp.”
“Không cần lâu như vậy. Thế này đi, hai người cứ uống cà phê trước. Tôi đi vệ sinh, tiện thể suy nghĩ về điều kiện của Mỹ Gia.” Uông Tuyền vừa cười vừa nói.
Lê Mỹ Gia gật đầu, tỏ ý sẵn lòng chờ một lúc.
Vì vậy Uông Tuyền liền đi ra ngoài, thư kí của ông ta thì ở lại trong phòng bao, gọi họ uống cà phê.
Sau khi đi ra Uông Tuyền không hề tới nhà vệ sinh, đây chẳng qua là cái cớ mà ông ta tìm. Sau khi ra khỏi phòng bao, ông ta đi thẳng xuống lầu, rời quán cà phê rồi tìm một chỗ khuất lấy điện thoại di động ra, bấm một dãy số.
Sau một lát, bên kia đã có người tiếp điện thoại.
“Ngài Chu, có chuyện tôi không quyết định chắc chắn được, cần ngài cho ý kiến.” Uông Tuyền vừa nghe điện thoại được nối máy đã vội vàng nói một cách cung kính.
“Chuyện gì?” Đầu bên kia truyền đến một giọng nói của đàn ông trung niên.
“Là như thế này…” Uông Tuyền kể lại tỉ mỉ về hạng mục căn cứ nghiên cứu khoa học của Lê Mỹ Gia và điều kiện của Lê Mỹ Gia cho đối phương nghe. Sau cùng ông ta nói: “Hạng mục này là một hạng mục tốt, chỉ là dù sao thì phương diện này vẫn là điểm yếu của tập đoàn Thịnh Thế, không biết một con nhóc như Lê Mỹ Gia có thể hoàn thành nó không, vì vậy tôi mới có do dự.”
Đối phương nghe xong những lời này thì cũng trầm tư một hồi, sau đó hỏi: “CEO mới nhậm chức của tập đoàn Thịnh Thế này có quan hệ thế nào với Hoàng Tử Hiên?”
“Cụ thể tôi cũng không rõ ràng lắm, hình như có hơi mập mờ không rõ. Đây cũng là nguyên nhân tôi do dự, dù sao tôi cũng không biết rõ quan hệ của bọn họ.” Uông Tuyền nhức đầu nói.
Nghe vậy đối phương suy nghĩ một lúc rồi bảo: “Vậy anh chờ một lát, chốc nữa tôi lại gọi điện thoại cho anh.”
Uông Tuyền ôi một tiếng rồi cúp điện thoại kiên nhẫn chờ đợi.
Khoảng chừng chưa đầy mấy phút, đối phương đã gọi điện thoại lại. Uông Tuyền vội vàng nhận điện rồi hỏi: “Thế nào rồi ạ?”
“Tôi đã hỏi ý của bên trên, ý của ngài ấy là nếu đã muốn chiếm cổ phần của công ty thì dã tâm phải lớn vào…” Đối phương truyền đạt chỉ lệnh tối cao cho Uông Tuyền qua điện thoại.
Sau khi nghe xong, Uông Tuyền liên tục gật đầu: “Vâng, tôi biết nên làm như thế nào rồi ạ.”
“Ừ, chuyện tiền bạc thì anh cứ việc yên tâm, tổng bộ sẽ cấp tiền cho anh.” Đối phương nói xong liền cúp điện thoại.
Uông Tuyền cất điện thoại di động đi rồi trở về quán cà phê với chỉ lệnh tối cao của tổng bộ.
Từ lúc ông ta đi ra ngoài đến khi lại trở lại phòng bao chỉ mất tầm bảy tám phút, ba người Lê Mỹ Gia còn chưa uống xong một tách cà phê.
“Thật ngại quá, để mọi người đợi lâu rồi.” Uông Tuyền ngồi xuống rồi nói với vẻ mặt áy náy.
Lê Mỹ Gia cười tỏ vẻ không để bụng: “Giám đốc Uông suy tính như thế nào?”
“Tôi nghĩ rồi, đầu tư vào hạng mục căn cứ nghiên cứu khoa học này của cô rất mạo hiểm. Nhưng con người tôi lại thích mạo hiểm, bất luận thành công nào cũng đều xây dựng trên mạo hiểm cả, tôi biết rõ đạo lý này. Cho nên như vậy đi, vòng đầu tư đầu tiên tôi bỏ thêm hai trăm triệu nữa, hứa hẹn mỗi vòng đầu tư của giai đoạn sau đều không dưới sáu trăm triệu, nhưng tôi muốn mười lăm phần trăm cổ phần công ty.” Uông Tuyền thu vẻ tươi cười lại, nghiêm nghị nói.
“Sáu trăm triệu!” Lê Mỹ Gia hơi kinh ngạc: “Giám đốc Uông, ngài chắc chắn là sáu trăm triệu?”
Uông Tuyền gật đầu khẳng định: “Không sai, sáu trăm triệu, mười lăm phần trăm cổ phần công ty.”
Sau khi có được sự khẳng định của Uông Tuyền, Lê Mỹ Gia hơi há cái miệng nhỏ nhắn. Đây không phải là một con số nhỏ, cho dù là tập đoàn Thịnh Thế, muốn lấy ra sáu trăm triệu vốn lưu động trong một lần cũng không phải chuyện dễ dàng. Nhưng Uông Tuyền lại dám đầu tư sáu trăm triệu mà chẳng chớp mắt lấy một cái, mà đây còn chỉ là đầu tư vòng đầu tiên. Đến khi xây dựng căn cứ xong rồi, lúc bắt đầu nghiên cứu hạng mục lại đầu tư ít nhất sáu trăm triệu nữa.
Tập đoàn Long Thiên ở Long Thành mà Uông Tuyền nắm trong tay quả thực không tính là nhỏ, tiền vốn cũng rất hùng hậu. Nhưng Lê Mỹ Gia thật không ngờ lại hùng hậu đến vậy, xem ra là vì bình thường ông ta quá khiêm tốn nên mới cho người ta một loại cảm giác không có tiếng tăm gì, khiến rất nhiều người đều không để mắt đến thực lực thật sự của tập đoàn Long Thiên.
“Sáu trăm triệu vòng đầu đổi lất mười lăm phần trăm cổ phần công ty. Mỹ Gia, cô không thiệt chút nào đâu.” Uông Tuyền thấy Lê Mỹ Gia không nói lời nào, bèn nói đùa.
Lê Mỹ Gia vội vàng lắc đầu đáp: “Tôi không có ý này, chỉ là hơi bất ngờ với hành động của giám đốc Uông thôi,”
“Ha ha, đầu tư càng mạo hiểm thì thành công càng lớn. Tôi tin tưởng cô sẽ không để tôi bị thua lỗ.” Uông Tuyền cười nói.
“Đương nhiên rồi, chút tự tin ấy thì tôi vẫn có.” Lê Mỹ Gia tự tin cười nói.
Uông Tuyền cao giọng cười: “Vậy là cô đồng ý rồi?”
Lê Mỹ Gia không do dự quá nhiều, có thể lấy được tám trăm triệu đầu tư vòng đầu hấp dẫn, đối với cô mà nói là trăm lợi mà không có một hại. Như vậy tiền tiết kiệm được còn có thể đi đầu tư những hạng mục khác, không thể thả tất cả trứng gà vào trong cùng một giỏ được. Thời gian nửa năm rất ngắn, cô còn gánh áp lực lợi nhuận tăng gấp bội trên lưng nữa.
Nghĩ đến đây, Lê Mỹ Gia gật đầu đáp: “Được, tôi đồng ý đưa ngài mười lăm phần trăm cổ phần. Như thế cũng tốt, bản thân tôi cũng không hy vọng có quá nhiều người đầu tư vào hạng mục này.”
Uông Tuyền nghe Lê Mỹ Gia bằng lòng thì âm thầm thở phào nhẹ nhõm, ông ta còn sợ Lê Mỹ Gia từ chối đấy, như vậy thì không thực hiện được chỉ thị mà tổng bộ truyền xuống rồi.
Sau khi quyết định việc này, Uông Tuyền còn sợ đêm dài lắm mộng, lúc này bèn đề xuất ký hợp đồng ngay lập tức. Lê Mỹ Gia cũng không phản đối, bảo Chu Tử đi làm hợp đồng.
Trong máy tính của Chu Tử đã có bản sao hợp đồng, chỉ cần sửa chữa số tiền và con số phía trên là được, khá đơn giản. Cô ấy tìm nhân viên phục vụ mượn một cái máy in tới rồi nhanh chóng in hợp đồng ra.
Hợp đồng có hai phần, Chu Tử đưa cả hai phần cho Uông Tuyền, để ông ta xem trước. Uông Tuyền tự xem một phần rồi đưa một phần khác cho thư kí của mình. Hai người xem từ đầu đến cuối xong thì so sánh với nhau không thấy gì lạ, sau đó bèn ký tên lên.
Lê Mỹ Gia không cần xem hợp đồng, cô đã đọc làu làu nội dung của chỗ hợp đồng này từ lâu rồi. Sau khi Uông Tuyền đưa hợp đồng qua, cô lật tới trang cuối cùng, soàn soạt ký tên của mình xuống.
Giấy trắng mực đen, sự việc cứ như vậy được quyết định. Chỉ đợi ngày mai sáu trăm triệu tiền vốn vào sổ kế toàn là hợp đồng sẽ chính thức có hiệu lực.
“Trước đây toàn hợp tác với ba cô, lần này hợp tác với cô, không khỏi cảm khái thời gian trôi qua thật nhanh, chỉ chớp mắt chúng tôi đều đã già rồi.” Uông Tuyền ký hợp đồng xong thì cảm khái vô hạn, nói.
Lê Mỹ Gia cười một tiếng: “Nào có chuyện ấy, giám đốc Uông còn trẻ lắm.”
“Ha ha…” Nghe thấy Lê Mỹ Gia nói như thế, Uông Tuyền cao giọng nở nụ cười, quả thật có cảm càng già càng dẻo dai.
Sau một hồi trò chuyện với nhau, Lê Mỹ Gia bèn xin phép đi trước. Đúng lúc Uông Tuyền cũng phải đi, thế là một nhóm năm người kết bạn xuống lầu rồi mỗi người một ngả ở cửa quán cà phê.
Lúc này đã là giờ tan tầm, Hoàng Tử Hiên vốn có thể lái xe về thẳng nhà. Nhưng bởi vì xe Chu Tử vẫn ở công ty nên chỉ có thể trở Chu Tử về công ty trước, sau đó mới về nhà.
Hiển nhiên tâm trạng của Lê Mỹ Gia rất vui vẻ, lúc ở trên xe đã nói ngày mai cho Chu Tử nghỉ một ngày, để cho cô ấy nghỉ ngơi một ngày, ngày mốt lại đi làm tiếp. Hoàng Tử Hiên nhân cơ hội cũng xin phép cô nghỉ một ngày, nói đến bệnh viện thăm bạn. Lê Mỹ Gia vung tay lên, phê chuẩn luôn.
“Ơ, đó không phải là Tiểu Lệ ư?” Lúc sắp đến cửa công ty, Lê Mỹ Gia đột nhiên nhìn thấy Trương Tiểu Lệ trên đường cái phía đối diện.
Lúc này Trương Tiểu Lệ đang nửa ngồi ở ven đường, cầm trong tay một miếng bánh mì lớn. Trước mặt cô có con chó hoang đang ngồi, con nào con nấy kiễng chân ngóng chờ được cho ăn. Trương Tiểu Lệ tươi cười như hoa véo bánh mì, vừa đút cho chúng vừa chơi đùa với chúng.
“Hình như Tiểu Lệ rất thích chó con.” Sau khi thấy cảnh ấy, Lê Mỹ Gia nói.
Hoàng Tử Hiên gật đầu bảo: “Không phải là cô ấy thích, chỉ là cô ấy có lòng nhân ái. Không đành lòng nhìn đám chó mèo hoang, em chưa từng đến cơ sở nhận nuôi chó hoang do cô ấy mở đấy thôi, có mấy trăm con chó không ai cần đấy.”
“Nhiều thế!” Lê Mỹ Gia kinh ngạc nói: “Làm sao cô ấy nuôi nổi?”
“Nuôi nổi thế nào được, toàn là gắng gượng chống đỡ đấy. Lần trước anh còn góp mấy chục nghìn, nếu không anh có thể nghèo như vậy à?” Hoàng Tử Hiên bất đắc dĩ nói.
“Chắc mấy chục nghìn cũng không đủ chống đỡ được bao lâu đâu. Cô Diệp thật là thiện lương, chắc chắn rất khổ cực.” Chu Tử nghe vậy kính nể nói.
Hoàng Tử Hiên ôi một tiếng: “Tôi cũng đang nghĩ cách giúp cô ấy giải quyết chuyện tiền nong, nhưng vẫn không nghĩ ra cách gì hay.”
“Trừ phi có người thích cho trong xã hội sẵn lòng góp tiền giúp đỡ, thật ra cô Diệp có thể tuyên truyền việc này ra, khiến người yêu chó nhìn thấy, họ sẽ muốn góp tiền đấy.” Chu Tử đề nghị.
Lê Mỹ Gia gật đầu, cũng thấy đây là một ý kiến không tồi. Sức mạnh của một người quá nhỏ bé, sức mạnh của tập thể thì lớn hơn.
“Vô ích thôi, những người quyên tiền rất ít, chỉ như muối bỏ biển. Nhất định phải hấp dẫn một đám người rất có sức ảnh hưởng mới được, ví dụ như một vài người vừa thích cho vừa giàu có. Như vậy mới được nhiều tiền quyên góp hơn, mới có thể giảm bớt áp lực cho Tiểu Lệ.” Hoàng Tử Hiên lắc đầu nói.
“Thế à.” Lê Mỹ Gia nghe vậy thì rơi vào trầm tư, dường như đang suy nghĩ đến tính khả thi của những lời mà Hoàng Tử Hiên nói.
Ba người nói chuyện về Trương Tiểu Lệ thì xe đã đến cửa công ty. Hoàng Tử Hiên dừng xe lại, Chu Tử bèn xuống xe. Sau đó Hoàng Tử Hiên quay đầu, lái về hướng Trương Tiểu Lệ.