“Anh Hoan, ngươi cảm thấy liệu có phải là anh Lâm thấy bên phía chúng ta vẫn chưa đắc thủ liền tìm Cửu Long Thập Bát Hội không?” Từ Mậu Sơn cũng thấy không thích hợp, suy nghĩ một chút sau đó nói.
Kinh Hoan vừa được nhắc nhở, cũng thấy có khả năng này. Mình đã nhận tiền đặt cọc lại không hoàn thành công việc, người ta tìm những người khác mua thêm một món bảo hiểm nữa cũng bình thường, Kinh Hoan không còn gì để nói. Nhưng càng như vậy, ông ta càng không thể nhượng bộ. Nếu để cho Cửu Long Thập Bát Hội hoàn thành thì mình càng mất mặt. Chút chuyện nhỏ này cũng làm không xong, vậy sau này mặt mũi của anh Hoan để vào đâu. Huống chi đối phương còn là Cửu Long Thập Bát Hội không hợp với ông ta thì càng không thể nhượng bộ.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Kinh Hoan trầm xuống, nói: “Cửu Long Thập Bát Hội thì đã sao, Kinh Hoan tôi nhìn thấy lũ chó này trước. Thứ tôi nhìn trúng, dù là ông trời cũng không thể tranh với tôi.”
“Thì ra là anh Hoan cửa Bắc, thảo nào khẩu khí lớn như vậy.” Sài Tuấn cười ha ha nói: “Tôi không có ý đối địch với anh Hoan, hy vọng anh Hoan nhường cho một con đường, đừng làm khó dễ tôi.”
“Tôi cứ làm khó cậu thì đã sao? Có bản lĩnh thì đừng nói nhảm, nếu như cậu có thể đánh bại người của tôi thì tôi không nói hai lời, tất cả lũ chó này đều là của cậu.” Kinh Hoan không nhượng bộ nói.
Sài Tuấn nhướng mày, trên con đường võ thuật, Kinh Hoan nổi tiếng xa gần. Thuộc hạ của ông ta cũng đều là đả thủ nổi danh, người mình mang theo tối nay lại toàn là thuộc hạ thông thường, không có ai giỏi đánh đấm. Nếu như đánh thật thì chỉ có mình lên được thôi. Nhưng e là tay võ thuật gà mờ như mình cũng rất khó đánh thắng.
Nhìn thấy Sài Tuấn do dự, Kinh Hoan không gấp, sư đệ của ông ta là Thiệu Phi Bằng lại không kiềm được trước, hừ một tiếng đứng lên trước: “Sao, không dám à? Vừa rồi không phải cậu rất khoác lác sao? Thì ra Cửu Long Thập Bát Hội chỉ là một đám nhát chết.”
“Ngậm cái mồm thối của mày lại, anh Tuấn, để em tẩn cho nó một trận trước. Chẳng biết bản lĩnh cỡ nào mà dám ăn nói ngông cuồng như thế.” Một tên thuộc hạ mà Sài Tuấn mang tới nói rồi xông lên.
“Quay lại!” Sài Tuấn giơ tay lên muốn lôi anh ta nhưng lại chậm một giây, người này đã xông về phía Thiệu Phi Bằng.
Sài Tuấn thầm kêu một tiếng không xong.
Âm thanh trong lòng vừa dứt, tầm mắt chỉ thấy thuộc hạ vừa xông lên bị một quyền của Kinh Hoan đánh bay, phịch một tiếng ngã trên mặt đất.
Những người khác kinh hãi, chỉ vừa đối mặt đã bị đánh bay, đối phương phải mạnh mẽ tới cỡ nào chứ. Ai nấy đều sửng sốt một hồi mới phản ứng lại, vội vàng kiểm tra thương thế chó người vừa bị đánh.
“Người của Cửu Long Thập Bát Hội quả nhiên toàn lũ bỏ đi.” Thiệu Phi Bằng khinh thường cười lạnh một tiếng.
Lời nói của Thiệu Phi Bằng đã chọc giận những người khác, từng tên thuộc hạ khác đều đỏ mặt tới mang tai, cứng cổ muốn xông lên.
“Tất cả lùi lại!” Sài Tuấn không muốn có người bị thương nữa, lập tức mắng.
“Anh Tuấn…”
“Lùi lại!” Sài Tuấn lườm bọn họ một cái: “Các người đều không phải là đối thủ của anh ta.”
Những người khác không dám làm trái lệnh của Sài Tuấn, không cam lòng lùi ra phía sau Sài Tuấn nhưng vẫn tức giận nhìn Thiệu Phi Bằng.
Thiệu Phi Bằng giễu cợt nói: “Không có bản lĩnh thì đừng mạnh miệng, ngoan ngoãn cụp đuôi cút đi, đừng lằng nhằng ở chỗ này nữa.” Nói rồi quay đầu bảo Kinh Hoan: “Sư huynh, các anh tiếp tục làm chuyện của các anh, đám oắt con này cứ để một mình em xử là đủ rồi.”
Kinh Hoan suy nghĩ một chút rồi gật đầu, lại không yên lòng dặn dò: “Chú ý đúng mực, đừng làm chết người.”
Thiệu Phi Bằng vâng một tiếng, hiển nhiên không để lời nói của Kinh Hoan vào trong lòng.
Kinh Hoan vội vã đi giải quyết lũ chó đó nên không chú ý tới vẻ hung tợn trong đáy mắt Thiệu Phi Bằng, xoay người mang thuộc hạ đi tới căn nhà dành cho chó.
“Chờ đã.” Sài Tuấn lập tức ngăn lại, nói: “Anh Hoan một lời nói ra như đinh đóng cột, bây giờ lại định nói không giữ lời sao?”
Kinh Hoan dừng bước chân lại: “Sao tôi lại nói không giữ lời?”
“Vừa rồi anh nói chỉ cần tôi có thể đánh bại người của anh thì anh sẽ nhường những con chó này cho ta. Nhưng bây giờ tôi còn chưa đánh mà anh đã không thể chờ đợi rồi, chẳng phải là nói không giữ lời?” Sài Tuấn nói.
Kinh Hoan nhướng mày, đúng là ông ta đã nói lời này. Nghĩ lại từ trước đến nay mình luôn nhất ngôn cửu đỉnh, không làm chuyện nói không giữ lời, Kinh Hoan đành phải dừng bước lại, gật đầu nói: “Vậy được, vậy thì chờ cậu đánh rồi nói sau. Xem cậu có bản lãnh này đánh thắng này hay không.”
Sài Tuấn không có chút lòng tin nào về bản thân, anh ta chỉ học đánh giáp lá cà và cầm bắt, tuyệt đối không phải là đối thủ của người trước mặt này. Nhưng anh ta lại không thể không kéo dài thời gian, lúc Kinh Hoan xuất hiện anh ta đã gọi điện thoại cho Hạ Mạt, Hạ Mạt nói đang trên đường, chắc rất nhanh sẽ đến, chỉ cần anh ta kéo dài một chút thời gian là đủ rồi.
Nghĩ đến đây, Sài Tuấn hít thở sâu một hơi, cởi nút áo khoác ra, cởϊ áσ khoác rồi ném cho thuộc hạ, chỉ mặc một bộ áo thun đi về phía Thiệu Phi Bằng.
Mặt Thiệu Phi Bằng tỏ vẻ coi thường, không đợi Sài Tuấn chuẩn bị xong đã vặn người mà lên ngay, đánh một quyền về phía ngực Sài Tuấn.
Sài Tuấn chỉ cảm thấy trước mặt có quyền phong gào thét, dường như thứ đối phương đánh tới không phải nắm tay mà là một con dã thú đang giương nanh múa vuốt.
Nhưng Sài Tuấn lại không thể di chuyển, đánh giáp lá cà mà anh ta học là một loại kĩ xảo cận chiến, bây giờ cự li còn hơi xa, nếu như anh ta động đậy thì nhất định sẽ bại trong một chiêu. Vì vậy Sài Tuấn chỉ có thể chờ đợi, đợi thời cơ tấn công.
Nhưng anh ta cứ không nhúc nhích như vậy, những người khác lại rất sốt ruột. Mỗi một người đều sợ Sài Tuấn lại bị một quyền đánh bay, có người còn không nhịn được mà gọi anh Tuấn, hình như sợ anh ta thất thần không phát hiện ra.
Sài Tuấn chẳng hề động đậy, mãi cho đến khi nắm đấm của Thiệu Phi Bằng đến trước mắt anh ta, anh ta mới đột nhiên động. Nhanh chóng xoay người tránh ra, vòng qua bên cạnh Thiệu Phi Bằng, chủ động tấn công.
Một quyền của Thiệu Phi Bằng rơi vào khoảng không, đầu tiên hơi sửng sốt rồi chợt cảm thấy bên cạnh có nguy hiểm, cánh tay dài trực tiếp quét ngang bên cạnh, lại lần nữa đánh một quyền tới.
Sài Tuấn không dám cứng đối cứng với anh ta, lại lần nữa lợi dụng tốc độ để tránh quyền này.
Thiệu Phi Bằng đoán được anh ta sẽ tránh né nhe thế, lại lần nữa quét ngang một quyền đuổi theo.
Cùng lúc đó, Sài Tuấn cũng đoán được bước công kích này của anh ta, lúc đang tránh né đột nhiên ngồi xổm xuống, một chân quét ngang thân dưới Thiệu Phi Bằng.
Phản ứng của Thiệu Phi Bằng cực nhanh, trong nháy mắt khi Sài Tuấn ra chân đã nhảy lên khỏi mặt đất, sau một tiếng hừ lạnh thì đá một cước trên không trung về phía ngực Sài Tuấn.
Chuỗi động tác này chỉ diễn ra trong nháy mắt, tốc độ của Thiệu Phi Bằng nhanh hơn so với Sài Tuấn rất nhiều, Sài Tuấn hoàn toàn không kịp tránh né nữa, trong lúc cấp bách đành phải giao hai cánh tay ở trước ngực để bảo vệ chỗ yếu hại trên ngực.
Ầm!
Cũng trong lúc đó, chân Thiệu Phi Bằng đá vào hai cánh tay ở trước ngực Sài Tuấn. Ngay sau đó chợt nghe tiếng va chạm vang lên soàn soạt, Sài Tuấn bị một cước này đá ra xa vài mét. Trên ngực hiện ra cơn đau đớn như bị xé rách, một luồng nội kình mạnh mẽ trút vào trong cơ thể anh ta, khiến cổ họng anh ta trào lên mùi tanh ngọt, mở miệng phun ra một ngụm máu.
“Anh Tuấn!” Nhìn Sài Tuấn thổ huyết, mấy tên thuộc hạ lập tức vọt tới.
Sau khi Sài Tuấn được bọn thuộc hạ đỡ dậy thì cố nén cơn đau dữ dội trên ngực mà lắc đầu, ý bảo bọn họ không đáng ngại.
“Bị tôi đá đến thổ huyết còn đứng lên, coi như cậu lợi hại. Thế nào, còn đánh nữa hay không? Không đánh thì cút ngay. Tôi đã đồng ý với sư huynh không gϊếŧ người rồi, coi như cậu tốt số.” Thiệu Phi Bằng khinh thường hừ một tiếng, nói.
Sài Tuấn thở dài một hơi rồi tỏ ý bảo những người khác buông mình ra. Mọi người anh nhìn tôi một cái, tôi nhìn anh một cái, cuối cùng mới không yên lòng buông tay ra.
Sài Tuấn loạng choạng nhưng không hề ngã. Cố ép máu trong cổ họng xuống, anh ta từ từ đi về phía Thiệu Phi Bằng: “Tôi vẫn chưa ngã, đương nhiên phải tiếp tục.”
“Tốt, có cốt khí, tôi thích. Xem cậu còn có thể chịu được một cú nữa không.” Thiệu Phi Bằng cười âm trầm, cả người nhảy lên một cái, lại đá một cú trên không trung về phía Sài Tuấn.
Mặc dù Sài Tuấn đã bị thương nhưng ở trước nguy hiểm vẫn có phản ứng theo bản năng rất nhanh chóng, hai cánh tay một duỗi một kẹp, bất ngờ kẹp lấy cổ chân Thiệu Phi Bằng.
Thiệu Phi Bằng cũng không ngờ anh ta lại có thể chống đỡ được một cú đá của mình, nhưng đã sao chứ, việc này không có nghĩa là chân của mình không cử động được. Chỉ thấy phần eo của anh ta lắc một cái trên không, nửa người xoay trên không trung, cái chân còn lại nhanh chóng đá về phía bả vai Sài Tuấn.
Ầm!
Một cước mạnh mẽ này đá trúng Sài Tuấn, hai cánh tay Sài Tuấn buông lỏng, bị một luồng nội kình lớn mạnh đá bay ra ngoài. Chỉ nghe xương bả vai răng rắc một tiếng, phát ra tiếng vỡ vụn.
Phịch!
Phụt…
Cùng lúc rơi xuống đất, Sài Tuấn lại lần nữa phun ra một ngụm máu. Cả người nằm trên mặt đất không thể động đậy, không còn sức lực đứng lên nữa.
“Anh Tuấn!” Nhìn thấy Sài Tuấn như vậy, bọn thuộc hạ chen tới như ong vỡ tổ, họ muốn đỡ Sài Tuấn dậy nhưng nhìn thấy Sài Tuấn như vậy lại chẳng ai dám động vào.
“Đã nói là chỉ so bí quyền cước, các người xuống tay như vậy rõ ràng là muốn đánh chết người.” Một tên thuộc hạ của Sài Tuấn tức giận quát lên.
Thiệu Phi Bằng cười lạnh một tiếng: “Tài nghệ không bằng người khác thì có thể trách ai được. Sư huynh, đừng để ý tới bọn chúng nữa, tranh thủ làm việc thôi.”
Bản thân Kinh Hoan đã có thù hận đối với người của Cửu Long Thập Bát Hội, chỉ cần không chết thì ông ta cũng không ngại để sư đệ dạy dỗ những người này. Nghe vậy bèn gật đầu, lại lần nữa nhấc chân bỏ đi.