“Vậy cũng chưa chắc, ba tôi nói phụ nữ đều là động vật giảo hoạt, càng xinh đẹp càng giảo hoạt. Người xinh đẹp giống như cô, nhất định phải cỡ cáo chín đuôi.” Kim Kỵ Dung nói với vẻ tôi không dễ bị lừa gạt đâu.
Khóe miệng Hạ Mạt giật giật, nhức đầu đỡ trán. Đúng là vật họp theo loài, tay Kim Kỵ Dung này còn khó dây hơn cả Hoàng Tử Hiên nữa.
“Chiêu Đệ, chuyển khoản cho anh ta đi.” Hạ Mạt ném thẻ cho Chiêu Đệ.
Chiêu Đệ vâng một tiếng rồi lấy điện thoại ra chuẩn bị chuyển khoản.
“Không cần chuyển.” Đúng lúc này, Hoàng Tử Hiên mở mắt ra nói với Chiêu Đệ.
Chiêu Đệ sửng sốt, lập tức nhìn về phía anh.
“Trước tiên đỡ anh ta nằm xuống đã.” Hoàng Tử Hiên ra hiệu, nói.
Chiêu Đệ liền vội vàng cất điện thoại đi rồi thận trọng đỡ Sài Tuấn nằm xuống, hỏi: “Thương thế của cậu ta thế nào rồi?”
“Nằm trên giường nghỉ ngơi vài ngày, uống mấy thang thuốc Đông y, kết hợp với một viên Bồi Nguyên Đan thì chưa đầy một tuần là có thể khỏi hẳn.” Hoàng Tử Hiên xuống giường nói.
Chiêu Đệ nghe vậy, anh mắt kích động sáng ngời, luôn miệng nói cảm ơn: “Cảm ơn anh đã bằng lòng tiêu hao nội lực chữa thương cho cậu ta.”
Hoàng Tử Hiên lắc đầu, lại đưa tay về phía Kim Kỵ Dung: “Đưa đan dược ra đây.”
Kim Kỵ Dung oán hận cắn răng, bất đắc dĩ đưa cái bình nhỏ cho Hoàng Tử Hiên.
Hoàng Tử Hiên không quan tâm tới sự oán giận của anh ta, giao bình sứ cho Chiêu Đệ và dặn dò: “Chờ sau khi anh ta tỉnh lại, cô hãy đút hai viên thuốc trong này cho anh ta.”
Chiêu Đệ vội vàng nhận lấy hết sức cẩn thận trân quý, nói cảm ơn một lần nữa.
Sau đó Hoàng Tử Hiên lại để lại một phương thuốc, dặn Chiêu Đệ ngày mai đến tiệm thuốc bắc bốc thuốc, cầm về sắc cho Sài Tuấn uống. Sau đó không còn chuyện gì nữa, ba người Hoàng Tử Hiên, Hạ Mạt cùng với Kim Kỵ Dung liền đi.
Kim Kỵ Dung vừa ra khỏi phòng bệnh đã oán trách Hoàng Tử Hiên chặn đường tiền tài của mình, nói đến tận bãi đỗ xe, Hoàng Tử Hiên nghe mãi không nhịn được nói: “Cậu không thấy phiền à? Cậu có thiếu chút tiền này đâu.”
“Tôi không thiếu chút tiền này thật, nhưng tôi muốn tự mình kiếm tiền mà. Gần đây tôi đã nghiêm túc suy nghĩ rồi, tôi phải kiếm thật nhiều tiền, nếu không người ta sẽ luôn nói rằng, anh nhìn người kia đi, ngoại trừ đẹp ra thì chẳng được cái nước dưa gì.” Kim Kỵ Dung khổ não nói.
Mặt Hoàng Tử Hiên sầm xuống, giơ tay lên chỉ vào xe của anh ta: “Cậu cút đi, đừng để tôi đánh cậu.”
“Cậu chỉ biết ghen ghét với vẻ đẹp của tôi!” Kim Kỵ Dung hừ một tiếng, nói xong thì vắt chân lên cổ mà chạy, chỉ sợ chạy chậm một chút sẽ bị đánh.
Hạ Mạt thấy Kim Kỵ Dung chạy trối chết, không nhịn được bật cười khanh khách: “Anh ta là tên ngốc do Quan m Bồ Tát phái tới sao?”
Hoàng Tử Hiên ôi một tiếng, bất đắc dĩ lắc đầu lên xe. Đợi Hạ Mạt cũng lên xe thì lái xe về nhà.
…
Cùng lúc đó, ở một bệnh viện khác. Thiệu Phi Bằng vừa được y tá đẩy ra từ trong phòng phẫu thuật, Kinh Hoan đã vội vàng đứng lên hỏi tình hình của sư đệ mình.
Bác sĩ tiếc nuối lắc đầu nói: “Sợ rằng không đủ ba, bốn tháng thì xương cốt không thể nào lành được. Sau khi lành cần phải tiến hành trị liệu hồi phục một thời gian thì cánh tay này của cậu ta mới có thể khôi phục sức lực được. Nhưng mọi người phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, hành động không thể thuận tiện giống như trước kia đâu.”
Kinh Hoan nghe vậy thì chân lảo đảo, Từ Mậu Sơn mau chóng tới trước một bước đỡ lấy ông ta: “Anh Hoan, chính anh cũng bị thương, giữ gìn sức khỏe quan trọng hơn. Bây giờ y học phát triển, chúng ta cứ để anh Bằng dưỡng lành trước đã, chuyện hồi phục khác thì để nói sau.”
Kinh Hoan thở dài nặng nề: “Chỉ có thể tạm thời như vậy thôi. Cậu phái vài người thân thủ tốt gác đêm ở đây đi. Tôi mệt rồi, đi về trước đây.”
“Em đưa anh Hoan về.” Từ Mậu Sơn lập tức dặn dò chuyện gác đêm, sau đó liền đi theo Kinh Hoan.
Sau khi lên xe, Kinh Hoan yếu ớt tựa trên ghế xe bọc da nhắm mắt dưỡng thần. Từ Mậu Sơn không dám quấy rầy ông ta, cố gắng lái cho xe chạy thật êm.
“Mậu Sơn, sáng mai cậu đi điều tra thân phận của tên thanh niên đó đi.” Trong lúc im lặng, Kinh Hoan đột nhiên mở mắt ra dặn dò.
Từ Mậu Sơn nghe vậy, suy nghĩ một chút rồi nói: “Anh Hoan, sợ là không dễ điều tra đâu. Chúng ta hoàn toàn không biết gì về cậu ta cả, thậm chí ngay cả tên cũng không biết, điều tra từ đâu được chứ?”
“Tôi nhớ hình như nữ cảnh sát kia gọi cậu ta là Tần gì đó, hơn nữa hình như trước đây Phi Bằng từng có va chạm với cậu ra. Ngày mai cậu đi hỏi Phi Bằng thử xem, nó có thể cung cấp chút tin tức nào không.” Kinh Hoan nhắc nhở.
Từ Mậu Sơn liên tục gật đầu rồi hỏi: “Sau khi điều tra được rồi thì anh Hoan có tính toán gì ạ? Công phu của người này rất cao, ngay cả anh Hoan cũng không phải là đối thủ, chúng ta muốn báo thù sợ là rất khó.”
“Sau khi điều tra được lại nói sau.” Kinh Hoan thở dài bảo: “Võ công của cậu ra cao hơn tôi nhiều lắm, thông thường chỉ có đệ tử của môn phái tu võ mới có thể có cao thủ như vậy. Nếu quả thật là một đệ tử của môn phái tu võ nào đó thì chúng ta chỉ có thể nhận thua thôi.”
Từ Mậu Sơn nghe trong giọng điệu của ông ta lộ ra vẻ đành chịu, bèn tò mò hỏi: “Anh Hoan, môn phái tu võ thực sự kinh khủng như vậy ư?”
Kinh Hoan gật đầu, nghiêm túc dặn dò: “Mậu Sơn, môn phái tu võ vĩnh viễn không phải thứ mà những bang phái ở thế giới phàm tục như chúng ta có thể so sánh được đâu. Cậu nhất định phải ghi nhớ, ngày sau nếu như đụng tới người tu võ, có thể nhường đường thì cố hết sức mà nhường đường, tuyệt đối đừng gây xung đột không cần thiết. Họ muốn gϊếŧ các cậu quả thực dễ như trở bàn tay.”
Nghe giọng điệu nghiêm túc và vẻ mặt còn nghiêm túc hơn của Kinh Hoan, Từ Mậu Sơn cũng lập tức nghiêm túc đáp: “Em biết rồi, anh Hoan cứ yên tâm.”
Kinh Hoan ừ một tiếng, lúc này mới lại nhắm mắt dưỡng thần.
…
Ngày hôm sau, Giang Y Y khuyên can mãi mới tuyết phục được Bạch Phi Nhi mang Noãn Noãn đến gặp một lần. Cô ấy cố ý chọn một bệnh viện lớn có uy tín, đi lấy số hôm nay từ một ngày trước. Sáng sớm đã bảo Bạch Phi Nhi và Noãn Noãn đến rồi dẫn hai mẹ con họ tới bệnh viện.
Họ lấy số của chuyên gia khoa mắt, bắt đầu xếp hàng từ tám giờ sáng mà phải xếp hàng đến hơn mười giờ mới đến lượt họ. Chuyên gia khám cho Noãn Noãn một lần sau đó lại hỏi thăm về bệnh án. Cuối cùng viết đơn, bảo họ đi làm kiểm tra trước, lấy báo cáo rồi đưa tới cho anh ta chẩn đoán bệnh.
Giang Y Y dẫn Noãn Noãn đi kiểm tra, kiểm tra lại xếp hàng một hồi, đợi kiểm tra xong còn phải đợi bốn mươi phút mới có kết quả. Noãn Noãn thấy nhàm chán bèn muốn đi ra ngoài chơi một lát. Thế là Bạch Phi Nhi bảo Giang Y Y dẫn Noãn Noãn đi chơi trước, còn mình thì đi mua chút đồ uống cho họ.
Trong bệnh viện có một bãi cỏ rất lớn, không ít bệnh nhân nằm viện phơi nắng nói chuyện phiếm ở đó. Giang Y Y bèn dẫn Noãn Noãn đọc sách trên bãi cỏ, kể chuyện cho con bé. Đang nói thì đột nhiên có cuộc điện thoại gọi tới, bên này tương đối ầm ĩ, cô ấy bảo Noãn Noãn ngoan ngoãn đợi ở đó, còn mình thì đi nhận điện thoại.
Noãn Noãn rất nghe lời, một mình ngồi ghế trên bãi cỏ đợi Giang Y Y. Lúc này đột nhiên một cơn gió thu kéo tới, thổi bay mất cuốn sách trong tay Noãn Noãn. Noãn Noãn vội vã tụt xuống ghế đuổi theo, bởi quá vội nên chưa chạy được mấy bước đã bị giày của mình làm cho vấp ngã.
Noãn Noãn ngã đau bèn bật khóc, trong lòng con bé rất sốt ruột, sách bị gió thổi mất, cũng chẳng thấy Giang Y Y ở đâu. Con bé muốn tự mình đứng lên nhưng đầu gối rất đau, hơn nữa lại sợ hãi, bèn khóc òa lên.
Khóc mãi khóc mãi, Noãn Noãn liền thấy trước mắt mơ hồ có thứ gì chìa tới, có thể thoáng nhìn ra là một bàn tay. Con bé ngẩng khuôn mặt đẫm nước mắt lên, chỉ có thể nhìn thấy một bóng người rất mơ hồ.
“Đừng sợ, chú kéo cháu đứng dậy.” Hoàng Tử Hiên dịu dàng an ủi con bé, khom lưng ôm con bé lên khỏi mặt đất, không ngại dính bụi bẩn trên người con bé, nhẹ giọng hỏi: “Có phải ngã đau rồi không?”
Noãn Noãn khóc lóc gật đầu: “Cảm ơn chú.”
“Không cần khách sáo, mẹ cháu đâu? Sao chỉ có một mình cháu?” Hoàng Tử Hiên sờ sờ đầu của con bé, hỏi.
“Mẹ đi nghe điện thoại rồi ạ.” Noãn Noãn tiện tay chỉ, cũng không biết chỉ ai.
Hoàng Tử Hiên nhìn quanh cũng không thấy có người tìm trẻ con, liền đặt con bé xuống nói: “Lúc đi bộ thì coi chừng nhé, đừng để vấp ngã.”
“Noãn Noãn không cố ý, mắt Noãn Noãn không nhìn thấy. Chú ơi, chú có thấy sách của cháu đâu không?” Noãn Noãn ấm ức hỏi.
Hoàng Tử Hiên sửng sốt, khó tin nhìn đôi mắt to sáng ngời lấp lánh của Noãn Noãn. Một đôi mắt xinh đẹp như vậy mà lại bị mù!
“Chú ơi, chú có thể tìm giúp cháu không?” Noãn Noãn kéo góc áo Hoàng Tử Hiên khẩn cầu.
Hoàng Tử Hiên hoàn hồn, nhìn chung quanh một lát, quả nhiên thấy một quyền sách tranh ở cách đó hơn một mét. Anh dắt tay Noãn Noãn đi tới, giúp con bé nhặt sách lên rồi đưa cho con bé: “Lần này phải cầm cho chắc nhé.”
“Vâng vâng, cảm ơn chú, chú tốt quá.” Noãn Noãn vui vẻ ôm sách tranh vào trong lòng.
Hoàng Tử Hiên cúi đầu nhìn ánh mắt con bé, rất lớn rất đẹp, chỉ tiếc không nhìn thấy trời xanh mây trắng trên đỉnh đầu.
“Noãn Noãn, Noãn Noãn…”
Nghe thấy có người gọi mình, Noãn Noãn quay đầu lại quơ cánh tay nhỏ bé: “Mẹ Y Y, con ở đây.”
Giang Y Y vốn đang nghe điện thoại, chỉ chớp mắt đã không thấy Noãn Noãn đâu, sợ đến mức vội vàng cúp điện thoại đi tìm. Lúc này nghe thấy Noãn Noãn đáp lại mới nhìn thấy con bé, bèn cuống quýt chạy tới.