Ông già thấy ông nội Yến vẫn không chịu phối hợp thì hổn hển nói: “Yến Kình Thương, không ngờ ông lại ngoan cố không thay đổi như thế. Giữa bí kíp và tính mệnh thà cố sống cố chết để giữ lấy một món đồ chết chứ cũng không cần mạng nữa sao.”
Nhìn dáng vẻ giận dữ của đối phương, ông nội Yến hừ lạnh một tiếng: “Yến Kình Thương tôi quang minh lỗi lạc cả đời, một lời hứa đáng giá ngàn vàng. Tôi đã hứa với người khác sẽ không để bí kíp lộ ra ngoài thì dù có chết cũng không thể làm trái lời hứa. Ông gϊếŧ tôi đi.”
“Ông!” Ông già tức đến mức suýt nữa thổ huyết.
“Sư phụ, cứ cho ông ta nếm thử chút khổ sở trước. Không phải ông ta muốn chết sao? Chúng ta không cho ông ta chết, xem thử trong cảnh sống không bằng chết, ông ta còn có thể cắn chặt răng được không.” Đồ đệ trẻ tuổi đề nghị với ông già.
Sắc mặt ông già hơi mừng, gật đầu tán đồng. Sau đó ông ta móc ra một cái bình sứ nhỏ từ trong ngực, đổ một viên thuốc màu đỏ, nham hiểm cười nói: “Đây là Thiên Thù Vạn Độc đan, sau khi uống nó thì toàn thân tựa như bị hàng ngàn con nhện cắn xé trong người, sẽ làm ông đau đớn đến mức sống không bằng chết.”
Ông nội Yến nghe vậy thì lùi lại phía sau theo bản năng. Ông ấy không sợ chết, nhưng đối phương hành hạ ông ấy như vậy thì quả thật ông ấy hơi sợ hãi.
“Ha ha.” Nhìn thấy ông nội Yến lui lại, ông già tiến lên một bước, nhanh chóng nắm được cổ của ông ấy, bỏ Thiên Thù Vạn Độc đan vào trong miệng ông ấy.
“Dừng tay, các người là ai?” Vừa đúng lúc này, Yến Thiên Hành đã trở về. Cậu ta vẫn chưa vào cửa nhà đã thấy cảnh tượng trong viện, nhìn thấy ông nội bị một người bóp cổ thì bỗng nổi giận gầm lên một tiếng.
Nghe thấy tiếng nói của cháu trai, lại nhìn thấy bóng dáng cháu trai xuất hiện, tim ông nội Yến đập thình thịch. Ông ấy muốn nhắc nhở bảo Yến Thiên Hành chạy mau, nhưng hầu bị đối phương bóp, chỉ có thể phát ra tiếng ặc ặc.
“Thả ông nội tôi ra!” Nhìn thấy dáng vẻ đau đớn của ông nội, Yến Thiên Hành nóng nảy chạy vào.
“Ông nội?” Ông già hơi sửng sốt, chợt phản ứng lại, nói với đồ đệ: “Nhanh bắt cậu ta lại.”
Tên đồ đệ trẻ lập tức chặn đường đi của Yến Thiên Hành rồi giơ tay lên giữ vai cậu ta lại.
“Cút ngay!” Bả vai Yến Thiên Hành chùng xuống, đánh một quyền về phía người này.
Một luồng nội lực mạnh mẽ tức khắc đập vào mặt, sắc mặt tên đồ đệ trẻ đó chợt thay đổi, mà khi anh ta muốn tránh né thì đã muộn, chỉ nghe bịch một tiếng, mình đã bị đánh bay.
Thấy cảnh tượng như vậy, con ngươi ông già co rụt lại, trong lòng hiện lên vẻ kinh sợ. Ông ta vốn thấy thiếu niên này rất gầy yếu liền cho rằng là một tên ma ốm tay trói gà không chặt. Thật không ngờ đối phương không chỉ không kém mà còn có nội lực mãnh liệt như vậy.
Ầm!
Trong tích tắc kinh hãi, bên tai vang một tiếng vang rền, ngay sau đó chợt nghe đồ đệ kêu rên một tiếng.
Ông già lập tức lo lắng nhìn đồ đệ, không biết nội lực của quyền này có tổn thương tới ngũ tạng hay không.
Ông nội Yến nhanh tay lẹ mắt, thừa dịp nháy mắt đối phương thất thần, nhanh chóng bay lên đá một cước về phía đầu gối đối phương.
Vù…
Nội kình ma sát không khí phát ra âm thanh bén nhọn, vành tai ông già khẽ động, đầu còn chưa kịp quay lại đã buông ông nội Yến ra theo phản xạ có điều kiện, đồng thời nhảy ra phía sau.
Mục đích của ông nội Yến chính là khiến ông ta buông mình ra, vừa đạt được tự do thì lập tức kêu: “Thiên Hành đi mau, không cần lo cho ông.”
“Yến Kình Thương, ông muốn chết!” Ông già bị ông nội Yến đánh lén thì nổi giận, một chân rơi xuống đất đồng thời một chân khác thì bay lên, đá về phía ngực ông nội Yến kêu bịch một tiếng.
Ông nội Yến lại lần nữa bay ra ngoài, cả người đập lên trên tường viện bằng rào tre, nháy mắt đập đổ hàng rào tre, miệng lại phun một ngụm máu tụ ra lần nữa.
Cú này đá vào tim của ông ấy, thậm chí ông nội Yến có thể nghe thấy tiếng trái tim vụn vỡ, ông ấy biết hôm nay mình không sống nổi nữa. Lo lắng duy nhất chính là cháu trai, cũng chính vì an nguy của cháu trai đã chống đỡ ông ấy, khiến ông ấy không ngất đi ngay.
“Ông nội!” Yến Thiên Hành lập tức chạy về phía ông nội Yến.
“Hay cho một thằng oắt con, trước hết để tôi xử cậu đã.” Sao ông già lại để cho ông cháu bọn họ gặp nhau, cả người nhanh chóng tiến về hướng Yến Thiên Hành, không nói hai lời đã bắt đầu tấn công.
Con ngươi ông nội Yến co rụt lại, ông ấy chưa từng dạy cháu trai võ công. Sở dĩ nội lực của cháu trai thâm hậu, tất cả là vì mình đã độ nội lực cho nó. Ngoại trừ một thân nội lực ra thì Yến Thiên Hành không hiểu bất cứ kỹ xảo công phu gì. Lần này lại đối mặt với một kẻ địch từng trải qua cả trăm trận chiến, võ công cực cao, chắc chắn sẽ không có bất kỳ cơ hội thắng nào.
Quả thật Yến Thiên Hành dốt đặc cán mai về kĩ xảo công phu, cậu ta thấy ông già đập một chưởng đến thì cũng đập một chưởng ra luôn, muốn cứng đối cứng với đối phương, xem xem nội lực của ai thâm hậu hơn.
Nhìn thấy Yến Thiên Hành ngu ngốc định đối chưởng với mình, thoạt tiên ông già sửng sốt, sau đó chợt như đoán được điều gì. Lúc này nửa đường biến chiêu, xoay cổ tay một cái, chân đổi hướng, vèo một tiếng đi vòng qua bên trái Yến Thiên Hành.
Yến Thiên Hành phản ứng cũng rất nhanh, lập tức định xoay người. Nhưng mà tốc độ xoay người của cậu ta làm sao địch nổi tốc độ xuất chưởng của đối phương, chợt nghe bộp một tiếng, bàn tay của đối phương đã rơi vào vai cậu ta trước một bước.
Rầm!
Yến Thiên Hành bị chưởng này đập cho ngã phệt mông xuống mặt đất, nguyên cả cánh tay đau như gãy, nội lực toàn thân cũng lập tức hỗn loạn, chảy vọt ở khắp thân thể như đang chạy trối chết, như đang tránh né nội lực lớn mạnh hơn.
Yến Thiên Hành đau đến mức kêu lên một tiếng, trong nháy mắt sắc mặt đã đỏ lên. Cậu ta không biết kĩ xảo võ công, cũng không hiểu bất kỳ tâm pháp nội công nào, gặp phải tình huống này thì hoàn toàn không thể vận dụng tâm pháp để áp chế sự chảy vọt của nội lực.
“Thiên Hành!” Ông nội Yến hết sức căng thẳng nhưng hoàn toàn không thể động đậy chút nào.
“Ha ha, tôi còn tưởng Yến đại hiệp dạy dỗ ra một thằng cháu trai võ công cái thế chứ. Thì ra chẳng qua là một tên ăn hại.” Lúc này ông già cười ha hả, chợt động đậy, đưa tay điểm huyệt đạp trên người Yến Thiên Hành.
Yến Thiên Hành chỉ cảm thấy lại có một luồng nội lực lớn mạnh trút vào trong cơ thể, lúc này nội lực tựa như có dị năng đóng băng, khiến nội lực chạy trốn tán loạn trong cơ thể cậu ta dừng lại trong nháy mắt. Mà đồng thời, cậu ta phát hiện mình cũng không thể động đậy nữa.
“Ông làm cái gì với tôi thế hả?” Yến Thiên Hành tức giận hỏi.
Ông già lạnh lùng hừ một cái: “Ngay cả điểm huyệt cũng không biết, xem ra một thân nội lực này của cậu đều là ông nội cậu đưa không cho cậu rồi. Thảo nào tu vi của ông nội cậu lại giảm sút đến tình trạng này.”
“Đê tiện!” Yến Thiên Hành vừa nghe ông ta điểm huyệt mình thì nổi giận mắng.
“Ha ha, vốn dĩ tôi cũng chẳng phải là anh hùng hảo hán gì.” Ông già không hề cảm thấy mình có chỗ nào đê tiện, ông ta đưa mắt nhìn xuống, nhìn thấy trên mặt đất có con dao thái mà ông nội Yến làm rơi bèn khom lưng nhặt lên, sau đó kề lên trên cổ Yến Thiên Hành.
“Đừng! Phụt…” Ông nội Yến thấy ông ta muốn gϊếŧ Yến Thiên Hành thì căng thẳng, lại phun một ngụm máu.
“Đừng căng thẳng, bây giờ tôi vẫn chưa gϊếŧ cậu ta đâu. Nhưng nếu như ông vẫn không chịu nói ra bí kíp ở nơi nào thì tôi sẽ đưa cậu ta xuống địa ngục trước.” Ông già cười lạnh nói, còn cố ý đẩy lưỡi dao về phía cổ Yến Thiên Hành.
“Ưm…” Yến Thiên Hành kêu lên một tiếng đau đớn, nháy mắt trên cổ đã bị lưỡi dao sắc bén cứa ra một cái miệng máu.
Ông già cười ha ha một tiếng: “Cái con dao thái mà ông nội cậu mới mài dùng để cắt cổ đúng là sắc.”
“Dừng tay!” Ông nội Yến cả giận nói: “Thiên Hành vẫn còn là một đứa trẻ, nó không hề có một chút liên quan nào tới việc này.”
“Có liên quan hay không không phải ông nói là được. Yến Kình Thương, tốt nhất là ông thức thời một chút đi, nếu không lần sau tôi không thể bảo đảm ra tay còn có chừng mực đâu.” Ông già không nhịn được cảnh cáo, đồng thời lại lần nữa đẩy lưỡi dao về phía trước.
Yến Thiên Hành đau đến cau mày nhưng vẫn cố nhịn không chịu kêu nữa.
Nhìn cổ cháu trai đã bị cứa ra một vết thương sâu, máu tươi chảy nhỏ giọt ra, tim ông nội Yến đau như dao cắt.
“Tôi hỏi một lần cuối cùng, bí kíp ở đâu?” Ông già nhìn về phía ông nội Yến cảnh cáo hỏi.
“Bí kíp cái gì? Nhà của bọn tôi hoàn toàn không có bí kíp gì cả, ông tìm nhầm người rồi.” Yến Thiên Hành nghe ông ta nhắc đi nhắc lại hai chữ bí kíp thì cố nhịn đau nói.
“Ồ?” Ông già quái dị liếc nhìn Yến Thiên Hành, chợt nở nụ cười: “Thì ra cậu vẫn chưa biết chuyện bí kíp. Cũng khó trách, ngay cả võ thuật ông nội cậu cũng không dạy cho cậu thì khẳng định sẽ không nói cho cậu chuyện bí kíp.”
Yến Thiên Hành nhìn về phía ông nội Yến với vẻ mặt mờ mịt.
Ban đầu ông nội Yến không tính nói cho cậu ta biết để tránh cậu ta cũng bị người ta đuổi gϊếŧ. Nhưng đã đến lúc này thì không còn gì để giấu giếm nữa. Thế là ông ấy bèn nói: "Ông ta không lừa cháu đâu, quả thật nhà họ Yến chúng ta có một quyển bí kíp võ công. Lúc ông nội còn trẻ chỉ dựa vào quyển bí kíp võ công kia đã tu luyện đến Hóa Công Cảnh. Nhưng đó không phải là thứ nhà họ Yến đời đời truyền xuống, mà là ông nội ngẫu nhiên gặp được một vị cao nhân và ngài đã truyền cho ông nội.
Năm đó lúc cao nhân truyền thụ tâm pháp cho ông đã lệnh ông phải thề, không được truyền thụ bộ tâm pháp cho những người khác ngoài trừ con cháu mình. Ông lập lời thề hứa với cao nhân, tuyệt đối không vi phạm lời thề. Mấy chục năm nay, người người trên giang hồ đều mơ tưởng có được bí kíp, vì thế cha mẹ cháu lần lượt bỏ mạng, cũng liên lụy cháu bị hàn độc hành hạ hơn mười năm.
Ông nội biết rõ nổi khổ của kẻ mang báu vật nên chưa từng kể lại sự việc này cho cháu biết, càng không truyền thụ công phu và tâm pháp trên bí kíp cho cháu, sợ cháu bước theo vết xe đổ của ông nội. Thế nhưng trời không chiều lòng người, hôm nay ông nội vẫn làm liên lụy đến cháu."