Tôi Và Khách Trọ Nữ 23 Tuổi

Chương 268



Hít…

Nhìn thấy người này đột nhiên rút dao ra uy hiếp, mọi người đều bị dọa sợ.

Đám phóng viên sáng mắt lên, nhắm vào người đàn ông này ấn nút chụp ảnh lách tách. Tất cả ống kính cũng đều hướng về ông ta, không ít đài đã đang trực tiếp tin tức này.

Hoàng Tử Hiên chau mày, rút một đồng tiền xu từ trong túi ra, định đánh dao cắt hoa quả của ông ta xuống, suy cho cùng nếu thật sự chết thật thì Lê Mỹ Gia cũng chịu phiền phức.

Thế mà đúng lúc anh đang định ra tay, Lê Mỹ Gia khẽ ho một tiếng, sau đó lắc lắc đầu với anh, ra hiệu trước tiên anh đừng ra tay vội. Tuy Hoàng Tử Hiên không biết cô định giải quyết thế nào, có điều vẫn bỏ tay xuống.

Lúc này Lê Mỹ Gia mới nhìn người đàn ông đó, cười lạnh một tiếng: “Muốn chết đúng không, được, ông thử xem. Để xem tôi sẽ thu hồi quyết định đóng cửa xưởng chế tạo vì cái chết của ông, hay là tiết kiệm được thêm phần tiền đáng nhẽ sẽ bồi thường cho ông.”

“Lê Mỹ Gia, cô quá máu lạnh rồi. Cô nhất định phải hại chết ông ấy mới cam lòng đúng không, nếu như ông ấy chết rồi, cô cũng không trốn được trách nhiệm đâu.” Một nữ công nhân tức giận mắng.

“Ha ha, đầu tiên, là ông ta tự sát. Thứ hai, tôi còn chưa động vào ông ta. Nhiều con mắt đang nhìn như thế này, không hề liên quan một chút nào đến tôi cả.” Lê Mỹ Gia đứng yên nói.

“Cô!” Một đám công nhân bị Lê Mỹ Gia chọc giận đến nỗi không nói được câu nào.

Ngay cả công nhân dẫn đầu cũng trợn tròn mắt, ông ta vốn tưởng rằng chỉ cần mình cầm dao ra uy hiếp Lê Mỹ Gia, Lê Mỹ Gia nhất định sẽ nhượng bộ. Nhưng không ngờ ông ta lại tính sai rồi, Lê Mỹ Gia căn bản không trúng chiêu này.

Nhìn thấy người đàn ông kề dao trên cổ, tự sát cũng không phải, không tự sát cũng không phải. Hoàng Tử Hiên không nhịn được bật cười, chiêu này của Lê Mỹ Gia cũng quá lợi hại rồi. Xem ra là đoán chắc được người này chỉ nói ngoài miệng thôi, căn bản không dám lấy mạng của mình ra để cược. Kỹ thuật thao túng con người này, Lê Mỹ Gia phải gọi là thông thạo không ai bằng.

“Trời ạ, sao mệnh chúng ta lại khổ như vậy chứ. Cô là một bà chủ xấu xa, cô đuổi cùng gϊếŧ tận bọn tôi, cô sẽ không được báo đáp đâu, cô sẽ bị sét đánh, a…” Các nữ công nhân thấy lòng dạ Lê Mỹ Gia cứng như đá, từng người một đều ôm đầu khóc lóc kêu khổ, bắt đầu mắng lớn.

Lê Mỹ Gia thờ ờ nhìn bọn họ, cho dù bọn họ có đe dọa hay khóc loạn, Lê Mỹ Gia đều đứng im không động đậy. Giống như đang xem một vở kịch, ngoại trừ cảm thấy buồn cười, tâm trạng căn bản không bị ảnh hưởng một chút nào.

Bíp bo bíp bo bíp bo…

Lúc đám người đang kêu cha gọi mẹ, tiếng còi xe cảnh sát truyền đến từ xa. Không lâu sau một chiếc xe cảnh sát đỗ trước cửa Tập đoàn Thịnh Thế, một đội cảnh sát đi xuống từ trong xe, đội này đi thẳng về phía đám người.

Xuất phát từ sự sợ hãi trời sinh đối với cảnh sát, tiếng khóc của đám công nhân im bặt, vô thức nhường đường cho bọn họ. Đội cảnh sát đi đến phía trước với vẻ mặt nghiêm túc, hỏi: “Ai là Lê Mỹ Gia?”

“Là tôi.” Lê Mỹ Gia đáp.

“Cô báo cảnh sát có người tụ tập gây loạn trước cửa công ty cô, chính là đám người này sao?” Tiểu đội trưởng chỉ chỉ vào đám công nhân hỏi.

Lê Mỹ Gia gật đầu nói: “Chính là bọn họ, bây giờ còn có người muốn tự sát.”

Nghe thấy có người muốn tự sát, cảnh sát đều nhìn về phía công nhân dẫn đầu kia, lúc này không biết có phải ông ta đã bị dọa cho ngốc rồi không, dao gọt hoa quả vẫn còn kề trên cổ.

Tiểu đội trưởng chau mày, thầm liếc mắt ra hiệu cho một viên cảnh sát.

Viên cảnh sát này hiểu ý, nhanh chóng xuất kích, dùng một tay chế trụ cổ tay của người công nhân dẫn đầu, bẻ ngược tay lại tóm lấy ông ta, giữ chặt dưới người.

Chỉ nghe thấy cạch một tiếng, dao gọt hoa quả rơi xuống đất. Công nhân dẫn đầu sợ đến nỗi hét lên: “Đừng bắt tôi, đừng bắt tôi, tôi không có phạm pháp, tôi thật sự không có phạm pháp.”

“Mấy người tụ tập gây loạn ở đây, đã tính là gây trở ngại những người khác sinh hoạt bình thường rồi. Bây giờ còn cầm vũ khí nguy hiểm, là muốn hành hung sao.” Tiểu đội trưởng lạnh giọng trách mắng.

“Không có không có, oan uổng quá, tôi không muốn hành hung gϊếŧ người.” Công nhân dẫn đầu vội vàng kêu oan.

“Có hay không đợi chúng tôi điều tra rõ rồi nói sau, đưa ông ta về trước đã. Còn có những người này, tụ tập gây loạn, mưu đồ quấy rối, toàn bộ đều đưa về tiếp nhận điều tra.” Tiểu đội trưởng ra lệnh với những người khác.

Những cảnh sát còn lại nhận lệnh, lùa đám công nhân lên xe cảnh sát.

“Lê Mỹ Gia, cô là đồ tiện nhân. Tôi sẽ không tha cho cô đâu, cô cứ đợi đấy.” Người công nhân dẫn đầu bị cảnh sát cưỡng chế đưa đi phẫn nộ chửi bới.

Bịch!

Lúc này Nghiêm Thái Dung đứng ở đối diện quan sát tất cả, sau khi nhìn thấy đám công nhân đó bị cảnh sát đưa đi thì tức giận đóng cửa sổ xe lại. Hưng hăng nghiến răng: “Đúng là đám vô dụng.”

“Mẹ, mẹ đừng tức giận. Tuy rằng không tạo ra được phiền phức lớn cho Lê Mỹ Gia, nhưng có thể làm cho cô ta ghê tởm một chút là đã không tồi rồi.” Lê Long Phi vội vàng an ủi.

Nghiêm Thái Dung sao có thể nguôi giận được, trừng mắt nhìn anh ta nói: “Suy cho cùng vẫn là con vô dụng, chuyện không thành, ngược lại chỉ có hỏng chuyện. Chỉ cần con bằng một nửa Lê Mỹ Gia thì mẹ cũng không đến nỗi bị nó ép chết như vậy.”

“Mẹ, con tốt xấu gì cũng là con trai ruột của mẹ, sao mẹ có thể làm tổn thương con như vậy.” Lê Long Phi vô cùng tủi thân, việc này căn bản không phải là do anh ta vô dụng, mà là Lê Mỹ Gia quá lợi hại mới đúng.

“Con còn tủi thân đúng không.” Nghiêm Thái Dung lại trừng mắt nhìn anh ta, không hiểu tại sao bản thân lại đẻ ra đứa con vô dụng như thế này, đều là hạt giống nhà họ Lê, hai chị em sao có thể khác nhau nhiều thế.

Lê Long Phi không dám oán giận nữa, nghĩ một lúc, sáng mắt lên nói: “Mẹ, con có ý này. Đám phóng viên chúng ta tìm đến kia không phải là đã phát trực tiếp hiện trường vụ việc sao, bây giờ chắc chắn người cả Long Thành đều nhìn thấy tin tức ấy rồi. Sao chúng ta không làm lớn chuyện này lên, thuê thủy quân bôi đen Lê Mỹ Gia ở trên mạng. Cứ như vậy, con không tin không tạo ra áp lực gì cho cô ta.”

Nghiêm Thái Dung nghe vậy thì sáng mắt ra, một tay vỗ đùi nói: “Được đấy con trai, việc này mà con cũng nghĩ ra, xem ra mắng con, cái đầu con mới sáng lên được.”

Lê Long Phi dở khóc dở cười nói: “Mẹ, việc này có liên quan gì đến mắng hay không mắng đâu.”

“Ha ha, đừng ba hoa nữa. Mau đi sắp xếp chuyện này, rèn sắt nhân lúc còn nóng, nhất định phải xào ngay lập tức mới có hiệu quả.” Nghiêm Thái Dung dành cho Lê Long Phi một ánh mắt tán thưởng, nói.

Lê Long Phi vội vàng gật đầu, cầm điện thoại lên bắt đầu sắp xếp chuyện này.



Lê Mỹ Gia không hề để chuyện này trong lòng, sau khi vào làm thì triệu ngay cuộc họp buổi sáng, nghe người phụ trách các bộ phận báo cáo công việc. Sau đó lại chọn ra một số người biết làm việc từ trong nội bộ công ty, lập thành một đội chuyên môn, do Lê Mỹ Gia tự mình dẫn dắt, bắt đầu các công việc có liên quan đến căn cứ nghiên cứu khoa học.

Hôm nay La Triết cũng đến, được Lê Mỹ Gia bổ nhiệm làm người phụ trách căn cứ nghiên cứu khoa học, cô giới thiệu anh ta với đoàn đội ban đầu của công ty Khoa học kỹ thuật. Trước khi căn cứ nghiên cứu khoa học chưa được xây dựng xong, La Triết tạm thời sẽ đi làm ở công ty Khoa học kỹ thuật, lãnh đạo đoàn đội nghiên cứu phát minh một số hạng mục nhỏ.

Bận một hồi là mất liền mấy tiếng, đợi đến khi Lê Mỹ Gia quay trở lại phòng làm việc, phát hiện Hoàng Tử Hiên vẫn chưa đi, không khỏi ngây ra: “Không phải anh xin nghỉ có việc sao? Sao vẫn chưa đi?”

“Dù sao cũng chưa đến giờ hẹn, ở lại đây với em thêm một lúc.” Hoàng Tử Hiên mỉm cười nói.

Trong lòng Lê Mỹ Gia cảm thấy ấm áp, sao cô lại không biết Hoàng Tử Hiên đang lo lắng cho mình chứ. Bản thân còn không để ý đến chuyện sáng nay, anh lại lo lắng hơn cả mình, Lê Mỹ Gia thầm cảm thấy cảm động không nói nên lời.

“Hôm nay cả ngày em sẽ không ra ngoài, anh không cần lo lắng, buổi tối tan làm đến đón em là được.” Lê Mỹ Gia không đi đến bàn làm việc mà hướng về phía Hoàng Tử Hiên, ngồi xuống bên cạnh anh nói.

“Được, lúc tan làm anh đến đón em.” Hoàng Tử Hiên đáp ứng.

Thật ra Lê Mỹ Gia vẫn còn rất nhiều công việc phải làm, nhưng lúc này cô đột nhiên không muốn làm gì nữa, chỉ muốn ngồi vai kề vai với Hoàng Tử Hiên giống như bây giờ. Nếu như có thể, cô muốn ngồi mãi đến già, hoặc là thời gian có thể dừng lại ở khoảnh khắc này, đừng chuyển động nữa.

Hoàng Tử Hiên lại không nghĩ đến chuyện nghỉ ngơi vui vẻ, anh đang nghĩ về một vấn đề rất quan trọng. Những nguy hiểm xung quanh Lê Mỹ Gia quá nhiều, bản thân anh cũng không thể ở cạnh cô hai mươi tư giờ, nhất định phải tìm một người bảo vệ cô mới được.

Nhưng tìm ai mới tốt đây, Long Thành không phải là Uy Hải, không có người dùng được tin được. Bây giờ cũng không thể điều người từ Kinh Thiên qua, người duy nhất có thể dùng được là Kim Kỵ Dung lại tạm thời không thể để lộ quan hệ của bọn họ.

Đây đúng là một chuyện nan giải, Hoàng Tử Hiên âm thầm lắc đầu, thầm nghĩ nếu như không phải mẹ anh lên tiếng không cho mượn thế lực của nhà họ Hoàng, bất cứ lúc nào anh cũng có thể điều một đám người từ Kinh Thiên đến bảo vệ cho Lê Mỹ Gia, bây giờ nếu như bị người nhà họ Hoàng biết được mình điều người để bảo vệ một người phụ nữ thì lật trời mất.

Xem ra vẫn phải bồi dưỡng một vài nhân tài không thuộc về nhà họ Hoàng, chỉ thuộc về bản thân mình mới được. Hoàng Tử Hiên suy nghĩ kỹ, đột nhiên nhớ ra Yến Thiên Hành. Đây là một hạt giống đáng để tập trung bồi dưỡng, tự mình nghiêm túc dạy dỗ một thời gian, nhất định sẽ là một trợ thủ đắc lực. Nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng cũng nghĩ ra một người, Hoàng Tử Hiên hưng phấn không thôi. Thật sự hận không thể đi tìm Yến Thiên Hành, dạy cậu ta võ công ngay lập tức.

“Mỹ Gia, không hay rồi.” Đúng lúc Hoàng Tử Hiên đang hưng phấn, Chu Tử đột nhiên xông vào, còn quên mất gõ cửa, giống như đã xảy ra chuyện lớn gì vậy.