Bốn người uống một chén trà, ông Trương bưng hai món ăn cuối cùng tiến vào, miệng kêu có thể ăn cơm rồi.
Trương Tiểu Lệ hoan hô một tiếng rồi tích cực chạy đi cầm chén đũa. Sau đó năm người ngồi lên bàn, ông Trương gọi Hoàng Tử Hiên và nói: “Bữa cơm bình đạm, mong cậu Hoàng chớ trách.”
“Bác Trương khách sáo rồi, cháu với Tiểu Lệ và Hạ Mạt là bạn bè, bác cứ gọi Hoàng Tử Hiên là được.” Hoàng Tử Hiên cười nói.
“Hả? Hạ Mạt cũng quen biết cậu ư?” Ông Trương bất ngờ nhìn về phía Hạ Mạt.
Hạ Mạt vâng một tiếng rồi nói: “Đúng vậy ba, con quen biết Hoàng Tử Hiên từ lâu rồi.”
“Thì ra ba đứa đã quen nhau từ trước rồi.” Ông Trương cười ha ha một tiếng: “Tốt lắm, vậy bác sẽ gọi thẳng tên.”
Hoàng Tử Hiên gật đầu, quả thật anh không quen người khác gọi mình là tiên sinh tiên sinh.
“Ăn thôi ăn thôi, lấp đầy cái bụng trước đã, đợi lát nữa chúng ta uống hai chén.” Ông Trương lại hô.
Vừa nghe được ăn cơm, Trương Tiểu Lệ chẳng còn quan tâm đến người khác nữa, vội vàng lấy đũa gắp. Những người khác cũng thong thả ăn cơm, chỉ chốc lát sau ông Trương liền sai Hạ Mạt đi lấy rượu, uống với Hoàng Tử Hiên và ba đồ đệ của mình.
“Hoàng Tử Hiên à, bác phải cảm ơn cháu. Nếu không phải nhờ có cháu chỉ điểm thì chẳng biết chừng nào võ công của Tiểu Lệ mới có thể tiến bộ. Nào, một chén này bác kính cháu.” Ông Trương cảm kích bưng ly rượu lên.
“Bác quan trọng quá rồi, chủ yếu vẫn là Tiểu Lệ có thiên phú.” Hoàng Tử Hiên khách sáo nói.
Trương Tiểu Lệ nghe thế thì hừ một tiếng: “Anh biết tôi có thiên phú là được.”
“Người ta khách sáo mà cô cũng tưởng là thật, cô là trẻ con lên ba à mà không phân rõ lời thật lời giả thế?” Hạ Mạt ở bên cạnh nhẹ nhàng tiếp một câu.
“Cô đang hâm mộ đố kị, bây giờ tu vi của tôi ngang ngửa cô rồi, trong lòng cô không thoải mái đúng không?” Trương Tiểu Lệ trợn mắt liếc Hạ Mạt một cái.
Hạ Mạt ngắt lời: “Tu vi ngang nhau không có nghĩa là cô đã đánh thắng được tôi.”
“Cô đừng có mà tự đại, hay là ngay bây giờ đánh thử một trận, xem tôi có thể đánh thắng cô không.” Trương Tiểu Lệ thở phì phò nói.
“Cơm còn chưa ăn no, nào có sức lực đánh lộn? Con người của tôi ấy à, nếu như bụng chưa được lấp đầy thì thích nói lung tung, bình thường không cẩn thận sẽ nói bí mật của người khác ra ngoài…”
“Ăn ăn ăn, nào, ăn thịt viên đi, món cô thích nhất đấy. Tôi chỉ tùy tiện nói thế thôi, sao cô lại cho là thật chứ?” Trương Tiểu Lệ vừa nghe Hạ Mạt uy hiếp mình thì vội vàng thay đổi sắc mặt, ân cần gắp cho cô ta một miếng thịt viên bỏ vào trong bát.
Hạ Mạt vô cùng hưởng thụ sự ân cần của Trương Tiểu Lệ, chỉ chỉ vào tôm hùm, nói: “Hôm nay tôi muốn ăn tôm hùm.”
“Vậy cô ăn đi, đây, cho cô con lớn nhất.” Trương Tiểu Lệ vội vàng gắp cho cô ta một con tôm hùm thật to.
“Nhưng mà tôi không muốn bóc vỏ, đêm qua không cẩn thận bị thương ở ngón tay, không tiện bóc thì phải làm sao?” Hạ Mạt mỉm cười với Trương Tiểu Lệ, mang vẻ uy hiếp.
“Cô!” Trương Tiểu Lệ bỗng muốn hất bàn nhưng lại không thể không nhịn xuống, gắng gượng ép cơn tức lại, cắn răng nghiến lợi nói: “Được, tôi bóc cho cô.”
Hạ Mạt tươi cười như hoa: “Cảm ơn em, chị biết ngay là em thương chị nhất mà.”
Trương Tiểu Lệ rất muốn làm một câu thương ông nội nhà cô ấy, nhưng nghĩ chắc chắn sẽ bị ông Trương đánh, lại đành phải ngừng lại.
Nhìn Trương Tiểu Lệ bị Hạ Mạt chỉnh đốn cho ngoan ngoãn vâng lời, Hoàng Tử Hiên suýt chút nữa phun rượu ra. Chỉ với chút IQ ấy của Trương Tiểu Lệ, nếu Hạ Mạt thật sự muốn bắt nạt cô thì mỗi ngày đều có thể bắt nạt đến mức khiến Trương Tiểu Lệ phải bật khóc.
"Hai đứa các con cãi nhau từ nhỏ đến lớn mà chẳng ngại phiền gì cả.” Giọng điệu của ông Trương mang vẻ bó tay với họ, quay lại ngượng ngùng nói với Hoàng Tử Hiên: “Khiến cháu chê cười rồi.”
“Ha ha, không sao, cháu cũng đã quen rồi.” Hoàng Tử Hiên cười khoát khoát tay.
Trương Tiểu Lệ thở phì phò trừng mắt liếc Hoàng Tử Hiên, dường như muốn trút hết giận dữ lên người Hoàng Tử Hiên.
“Cô đừng có nhìn tôi, nếu không tôi cũng muốn ăn tôm hùm đấy.” Hoàng Tử Hiên nhếch miệng cười, học theo cách của Hạ Mạt để xử lý Trương Tiểu Lệ.
“…” Trương Tiểu Lệ suýt chút nữa bật khóc, đều là người xấu cả, đều bắt nạt cô. Trương Tiểu Lệ oán hận vặn gãy đầu một con tôm hùm, dường như đã coi con tôm hùm này trở thành Hạ Mạt và Hoàng Tử Hiên.
Hạ Mạt thấy Hoàng Tử Hiên học từ mình, không khỏi đưa mắt về phía anh tỏ vẻ hợp tác vui vẻ.
Hoàng Tử Hiên hiểu ý, cũng khẽ nháy mắt với cô ta.
Hai người bọn họ nháy mắt mờ ám với nhau không tránh được đôi mắt của Tôn Khải Kiệt. Nhìn thấy người con gái mình thích liếc mắt đưa tình với người đàn ông khác, nội tâm Tôn Khải Kiệt dấy lên một ngọn lửa.
Có điều anh ta không hề biểu hiện ra ngoài mà che giấu thật kĩ, cười nói với Hoàng Tử Hiên: “Nghe Hạ Mạt nói, cậu Hoàng đã là người tu võ nội gia rồi. Tuổi còn trẻ đã có thể đi vào nội gia, nhất định có thầy hay chỉ lối. Chẳng biết có được thỉnh giáo đại danh của tôn sư chăng?”
Nghe đồ đệ hỏi chuyện này, ông Trương cũng tò mò nhìn lại. Mới vừa rồi ông cũng muốn hỏi nhưng cảm thấy không phù hợp lắm nên mới không mở miệng. Giờ Tôn Khải Kiệt hỏi rồi, ông cũng không ngại nghe thử.
Trương Tiểu Lệ và Hạ Mạt cũng dựng lỗ tai lên. Tuy họ đã quen biết Hoàng Tử Hiên một khoảng thời gian nhưng vẫn chưa từng nghe Hoàng Tử Hiên nhắc đến chuyện về thầy của mình.
“Ha ha, sư phụ tôi chỉ là một người dạy Thái cực quyền ở một địa phương nhỏ, không đáng nhắc tới. Hơn nữa tiên sư đã qua đời, xin thứ cho tôi không muốn nhắc lại chuyện đau lòng ấy.” Hoàng Tử Hiên uyển chuyển từ chối.
Nghe xong lời này, ông Trương vội bảo: “Là đồ đệ của bác hỏi lỗ mãng.”
"Xin lỗi cậu Tần.” Tôn Khải Kiệt cũng chỉ đành áy náy nói theo.
Hoàng Tử Hiên khoát khoát tay: “Không sao.”
Dường như bầu không khí tốt đẹp bị câu hỏi này của Tôn Khải Kiệt làm trầm xuống. Trương Tiểu Lệ thấy vậy liền ném tôm hùm đã bóc vỏ xong vào trong bát của Hạ Mạt rồi nói: “Không bóc cho cô nữa, tôi còn phải ăn cơm đây. Ngoại trừ Hoàng Tử Hiên ra thì đồ cha nấu là ngon nhất, tôi phải ăn nhiều mới được.”
“Hả? Cháu cũng biết nấu ăn à?” Ông Trương nghe vậy thì đón lấy đề tài này, có vẻ hơi bất ngờ.
“Biết mấy món đơn giản thôi ạ, không thể so với tài nấu nướng của bác Trương được.” Hoàng Tử Hiên khiêm tốn nói.
“Cắt, dối trá. Khả năng của anh mà cũng gọi là đơn giản? Có còn để cho đầu bếp khác kiếm cơm không đây?” Trương Tiểu Lệ khinh thường liếc mắt nhìn anh.
Ông Trương cười ha ha một tiếng, ánh mắt phức tạp nhìn hai người bọn họ, nói: “Xem ra con thường hay ăn cơm Hoàng Tử Hiên nấu.”
“Tất nhiên, ngày nào…” Trương Tiểu Lệ còn chưa dứt lời đã bị Hạ Mạt đá một cú dưới gầm bàn, cô bỗng nhận ra, vội vàng sửa lời, nói: “Cũng không thường xuyên ăn đâu ạ, chỉ thi thoảng mới ăn một bữa thôi.”
Hạ Mạt nghe cô kịp thời sửa lại thì len lén liếc mắt cảnh cáo cô. Nếu không phải mình phản ứng nhanh, Trương Tiểu Lệ nói một câu “ngày nào cũng ăn” ra thì dù có muốn giấu cũng không giấu được nữa. Dù cho có thể giấu được chuyện đồn cảnh sát thì ông Trương cũng sẽ đào bới ra vấn đề trong quan hệ của hai người. Đến lúc đó giải thích thì phiền phức to, quanh đi quẩn lại luôn sẽ có kẽ hở.
Trương Tiểu Lệ nghĩ lại mà sợ, lè lưỡi, vội vàng lùa một miếng cơm tẻ cho bớt sợ.
“Ha ha, Tiểu Lệ nói thế bác cũng muốn nếm thử tài nấu nướng của cháu.” Ông Trương không chú ý tới sự thay đổi của Trương Tiểu Lệ, vừa cười vừa nói.
Hoàng Tử Hiên gật đầu bảo: “Lần sau mời bác Trương đến nhà ngồi chơi.”
Hoàng Tử Hiên nói xong lời này thì lập tức nhận được ánh mắt cảnh cáo của Hạ Mạt và Trương Tiểu Lệ. Hoàng Tử Hiên tỏ vẻ mình rất vô tội, anh chỉ thuận miệng nói thế chứ đâu có ý định mời thật mà lại căng thẳng như vậy.
“Ha ha, được. Nào, tiếp tục ăn cơm uống rượu nào.” Ông Trương lại cao giọng cười, vẫn không chú ý tới sự giao lưu ánh mắt giữa ba người.
Nhưng ánh mắt vi diệu giữa ba người bọn họ lại là lọt vào mắt người có lòng như Tôn Khải Kiệt. Trực giác cho anh ta biết chắc chắn ba người đang cực lực giấu giếm điều gì đó, chỉ là anh ta không đoán được mà thôi.
Một bữa trưa kết thúc trong bầu không khí vui vẻ. Sau khi ăn xong. Hạ Mạt và Trương Tiểu Lệ thu dọn bàn, ông Trương thì mời Hoàng Tử Hiên đến phòng khách uống trà. Buổi chiều Tôn Khải Kiệt phải giảng bài nên không ở cùng, ăn cơm xong là đi chuẩn bị ngay.
Ông Trương và Hoàng Tử Hiên cách nhau không ít tuổi, nhưng lại có thể trò chuyện rất ăn ý. Trong lúc nói chuyện phiếm, ông Trương ngạc nhiên phát hiện, tuy tuổi tác Hoàng Tử Hiên còn nhỏ nhưng kinh nghiệm vô cùng phong phú. Khắp trời nam đất bắc, không gì không biết, còn cực kì thông thạo. Quả thực còn biết nhiều hơn cả kẻ đã sống nửa đời như ông.
Hai người vừa trò chuyện là nói suốt một giờ đồng hồ, Hạ Mạt và Trương Tiểu Lệ không chen lời vào nhưng cũng ở bên hăng hái nghe. Lúc bốn người đang uống trà tán gẫu thì mội người hối hả chạy vào từ bên ngoài, miệng còn kêu: “Sư phụ sư phụ, có người đến phá quán rồi.”
Phá quán!
Cái từ này vừa truyền vào tai bốn người, Trương Tiểu Lệ là người đầu tiên đứng lên: “Ai to gan như vậy, dám đến phá đạo quán nhà họ Trương”.
“Là, là người của đạo quán nhà họ Vũ ạ.” Người đó căng thẳng nói: “Sư tỷ, có không ít người đến. Kẻ đi đầu chính là Nam Cung Nghiêu, còn có Vũ Đại.”
“Nam Cung Nghiêu!” Chân mày Hạ Mạt nhíu chặt lại: “Anh ta trở về từ lúc nào thế?”
“Không biết ạ, họ hùng hổ lắm, xem chừng đến chẳng có ý tốt. Em lo đại sư huynh không đối phó được nên nhanh chóng tới đây thông báo cho mọi người.” Người đó nói.