Chỉ thấy lúc ông Trương lướt qua bả vai Nam Cung Nghiêu, Nam Cung Nghiêu nhanh chóng quay người ngửa ra, đùi phải cường tráng mạnh mẽ gào thét đá ra, đá theo ông Trương.
Tốc độ của cú đá này nhanh như chớp, người ông Trương đang lơ lửng trên không, hoàn toàn không có chỗ nào để tránh, mà Nam Cung Nghiêu cũng hoàn toàn không cho ông cơ hội né tránh. Chợt nghe bịch một tiếng, chân Nam Cung Nghiêu đá thật mạnh vào đầu gối ông Trương.
Phịch!
Gần như cùng lúc đó, ngay trong nháy mắt ông Trương bị đá trúng liền rơi xuống từ trên không trung, cái chân bị đá đó quỳ xuống làm nứt cả nền đất, chỉ nghe một tiếng răng rắc vang lên, toàn bộ đầu gối của ông Trương lún xuống dưới.
Hoàng Tử Hiên nhìn thấy sắc mặt ông Trương đỏ lên, rõ ràng đã nghẹn một ngụm máu ở trong miệng.
“Ba!” Trương Tiểu Lệ và Hạ Mạt đồng thời chạy tới, hai cô một trái một phải kéo ông Trương lên, sốt ruột hỏi tình hình hiện tại của ông.
Ông Trương không dám mở miệng, chỉ có thể lắc đầu ý bảo các cô không cần lo lắng.
“Ha ha ha… Tôi cho rằng dù gì chủ quán Trương cũng là người đứng đầu một quán, ít nhiều cũng có thể đánh được mười mấy hai mươi chiêu. Không ngờ hoàn toàn không đánh được chiêu nào.” Ông Trương vừa bị thua, đệ tử của đạo quán nhà họ Vũ lập tức bỏ đá xuống giếng, cười giễu cợt.
“Các người không được yêu cầu quá cao với chủ quán Trương, người ta có thể lấy tu vi Càn Khôn kỳ nhất phẩm đấu được năm chiêu với đại sư huynh của chúng ta đã mạnh hơn đồ đệ ông ta nhiều rồi.” Một đệ tử khác của đạo quán nhà họ Vũ nói càng châm biếm hơn.
“Ha ha ha…” Vừa dứt lời, những người khác đua nhau cười to.
“Đủ rồi, đạo quán nhà họ Trương còn chưa tới phiên các người dương oai.” Cho dù Hạ Mạt có bình tĩnh đến đâu đi nữa, lần này cũng bị trần cười nhạo này của các đệ tử trong đạo quán nhà họ Vũ chọc giận.
“Ôi chao, xem thử ai đang nổi giận kìa. Đây không phải là đường chủ Hạ tiếng tăm lẫy lừng của Cửu Long Thập Bát Hội đấy ư? Có phải đường chủ Hạ đi nhầm cửa rồi không, cô không mang theo bọn thuộc hạ đi đoạt địa bàn, sao cũng chạy tới đạo quán này xem trò vui thế?” Vừa nghe thấy Hạ Mạt tức giận, một đệ tử của đạo quán nhà họ Vũ cười nói.
Sao Hạ Mạt lại không nghe ra ý giễu cợt của bọn họ, nhưng từ lúc cô quyết định gia nhập vào Cửu Long Thập Bát Hội thì đã không để ý đến ánh mắt của người khác nữa, nghe vậy chỉ trầm giọng nói: “Nếu đã biết thân phận của tôi, còn dám ở chỗ này làm càn? Các người cảm thấy với thế lực của đạo quán nhà họ Vũ cũng có thể đối chọi với Cửu Long Thập Bát Hội sao?”
Các đệ tử của đạo quán nhà họ Vũ nghe Hạ Mạt lấy Cửu Long Thập Bát Hội ra chèn ép họ thì đều sầm mặt lại nhưng giận cũng không dám nói gì. Dù sao Cửu Long Thập Bát Hội cũng là hoàng đế ngầm của Long Thành, đắc tội bang phái này sẽ rất phiền phức.
“Hạ Mạt, đây là việc giữa đạo quán bọn tôi với đạo quán, nhưng cô lại lấy Cửu Long Thập Bát Hội ra chèn ép, không khỏi quá mất mặt rồi.” Vũ Đại tức giận nói.
“Tôi cứ muốn lấy Cửu Long Thập Bát Hội ra làm chống lưng đấy, các người có thể làm gì được tôi?” Hạ Mạt lạnh mặt đi về phía bọn họ, sống lưng thẳng tắp, hất cằm nói: “Có gan thì anh thử đụng tôi một cái thử xem. Hạ Mạt tôi dám thề, ngày hôm nay đầu ngón tay nào của các người đụng vào tôi, ngày mai tôi sẽ có thể băm ngón tay ấy của các người xuống!”
Mấy câu nói vừa trầm vừa lạnh lùng của Hạ Mạt cực kì khí phách, không chỉ có các đệ tử của đạo quán nhà họ Vũ hít vào một hơi khí lạnh, mà ngay cả các đệ tử của đạo quán nhà họ Trương cũng kinh hãi.
Trong đám đệ tử này có không ít người lớn lên từ nhỏ với Hạ Mạt. Từ nhỏ họ đã nhìn ra Hạ Mạt không giống người thường, không giống các cô gái khác. Sau khi lớn lên, đầu tiên là cô ta thi vào trường cảnh sát bằng thành tích xuất sắc, sau đó lại bất ngờ thôi học ở trường cảnh sát, gia nhập Cửu Long Thập Bát Hội.
Cửu Long Thập Bát Hội là nơi nào? Đó là một chỗ cực đoan hoàn toàn khác với trường cảnh sát. Một nơi đại biểu cho chính nghĩa, một nơi đại biểu cho bóng tối. Họ hoàn toàn không nghĩ ra tại sao Hạ Mạt lại đột nhiên làm như vậy, ban đầu ông Trương bệnh nặng một trận vì chuyện này, đau khổ khuyên bảo cũng không thể khiến Hạ Mạt quay đầu.
Việc này còn khiến ông Trương không để ý tới Hạ Mạt trong một thời gian rất dài, cũng không cho Hạ Mạt về đạo quán. Nhưng dù cho như vậy, Hạ Mạt vẫn không chịu quay đầu, còn nhanh chóng lăn lộn đến vị trí đường chủ ở Cửu Long Thập Bát Hội.
Hiện tại, dần dần ông Trương cũng bó tay với Hạ Mạt. Dù sao cũng là con gái nuôi của mình, có tức giận đến đâu đi nữa thì trong lòng vẫn không nỡ. Bây giờ quan hệ giữa hai cha con họ đã hòa hoãn không ít, thi thoảng Hạ Mạt cũng sẽ trở về ăn cơm.
Nhưng có lẽ là sợ làm cho ông Trương không vui nên mỗi lần trở về Hạ Mạt đều chỉ đi một mình, chưa bao giờ mang bất cứ thuộc hạ nào của Cửu Long Thập Bát Hội, lại càng không nhắc đến Cửu Long Thập Bát Hội ở trước mặt ông Trương. Đối với sư huynh sư đệ và các đệ tử trong đạo quán cũng rất hòa thuận, hoàn toàn không làm giá.
Thế là những đệ tử này đều tưởng rằng Hạ Mạt vẫn là Hạ Mạt lúc đầu, không thay đổi vì thân phận thay đổi. Nhưng vào giờ này khắc này, khí phách phóng ra từ khắp người Hạ Mạt đủ để phá vỡ nhận thức lúc trước của bọn họ.
Như vậy ngang ngược Hạ Mạt, họ chưa từng thấy qua.
“Hạ Mạt, cô đừng nóng giận. Là bọn họ không hiểu chuyện, tôi thay họ xin lỗi cô. Ngày hôm nay chỉ là đi ngang qua nơi đây, muốn vào lĩnh giáo mấy chiêu, không có ý gì khác. Cô đừng nóng giận, bây giờ chúng tôi sẽ trở về.” Nam Cung Nghiêu vừa kiêng kỵ Cửu Long Thập Bát Hội, vừa sợ chọc giận Hạ Mạt, thấy Hạ Mạt tức giận thì vội vàng cười làm lành nói.
Hạ Mạt lạnh giọng hừ một cái: “Vậy thì mau cút đi.”
Nam Cung Nghiêu lúng túng cười một cái, phất tay với các đệ tử của đạo quán nhà họ Vũ: “Được rồi, chúng ta cũng nên đi thôi, không nên quấy rầy đạo quán nhà họ Trương hành nghề dạy học.”
Mặc dù những đệ tử khác không cam lòng, nhưng Nam Cung Nghiêu đã lên tiếng rồi, họ không thể không nghe, ai nấy đều không cam lòng xoay người đi ra ngoài đạo quán.
Vũ Đại oán hận cắn răng, cuối cùng vẫn bị Nam Cung Nghiêu lôi đi, mới vừa xoay người, nhưng trong nháy mắt lúc xoay người, đáy mắt lại hiện lên vẻ hiểm độc.
Hạ Mạt thấy cuối cùng cũng dọa cho bọn họ chịu đi rồi thì khẽ thở phào nhẹ nhõm, xoay người định xem thương thế của ông Trương.
“Hạ Mạt cẩn thận.”
Tiếng hét lên kinh hãi của Trương Tiểu Lệ khiến Hạ Mạt cảnh giác, cô ta lập tức cảm thấy nguy hiểm kéo tới từ phía sau.
Cùng lúc đó, chỉ thấy sau lưng cô ta, Vũ Đại đi rồi quay lại, đánh ngay một quyền về phía sau lưng Hạ Mạt.
Tất cả đệ tử nhà họ Trương trông thấy thế đều đổ mồ hôi lạnh thay Hạ Mạt, họ hiểu quá rõ thực lực giữa Hạ Mạt và Vũ Đại khác xa nhau. Một người mới Kim Cương kỳ tam phẩm, một người lại đã là Bài Sơn Kỳ nhị phẩm. Cộng thêm Vũ Đại lại đánh lén, lần này chắc chắn Hạ Mạt sẽ bị đánh đến nội thương.
“Vũ Đại, đồ đê tiện!”
Trương Tiểu Lệ giận dữ một tiếng định xông lên cứu Hạ Mạt, thời khắc mấu chốt, cô cũng không quan tâm đến mâu thuẫn với Hạ Mạt nữa.
Vù!
Lúc này ngay trước khi Trương Tiểu Lệ bước ra một bước, một cái bóng đen chợt lóe lên trước mắt, nhanh như chớp.
Trương Tiểu Lệ nhìn kĩ lại, Hoàng Tử Hiên đã đến phía sau Hạ Mạt, bay lên đá một cước về phía Vũ Đại.
Ầm!
Nắm đấm của Vũ Đại hoàn toàn chưa đụng tới Hạ Mạt, cả người đã bị một sức lực mạnh mẽ đá bay ra ngoài.
Phụt…
Sức lực mạnh mẽ ấy dấy lên sóng triều điên cuồng trong cơ thể anh ta, ép ra khiến Vũ Đại không nén được phun một ngụm máu, lúc bay ngược ra thì đồng thời phun máu, máu tươi vạch ra một đường parabol đỏ tươi ở giữa không trung.
“Sư đệ!” Nam Cung Nghiêu kinh hãi, muốn đi đón Vũ Đại nhưng anh ta mới vừa đưa tay, cơ thể Vũ Đại đã bay ngược qua anh ta cái vèo, bắn về phía tường.
Ầm!
Một giây kế tiếp bên tai đã vang lên tiếng đập vàng tường vừa dầy vừa nặng, chóp mũi còn ngửi thấy mùi bụi sặc sụa. Sau đó trong tầm mắt tràn ngập bụi vôi xám xịt, làm người ta không nhìn rõ bóng dáng Vũ Đại.
“Khụ khụ khụ…” Các đệ tử của đạo quán nhà họ Vũ gần đó bị khói bụi làm cho sặc, không ngừng ho khan.
Ước chừng qua một hồi lâu, mọi người mới có thể thấy rõ chuyện gì đã xảy ra. Mà khi thấy Vũ Đại lúc này bị khảm ở trên vách tường, các đệ tử của đạo quán nhà họ Trương lập tức cười to như sấm.
“Ha ha ha…”
Điều này thật là khôi hài. Vũ Đại xiên xiên xẹo xẹo áp lên trên, giống như một bức bích hoạ. Trên mặt toàn là vôi, giống như một tên hề biểu diễn xiếc, hoàn toàn mất hết vẻ kiêu căng phách lối vữa rồi.
Các đệ tử của đạo quán nhà họ Vũ đương nhiên không cười nổi, họ chẳng những không cười nổi, còn bị chấn động mạnh. Vừa rồi họ trông thấy rõ, chàng trai trẻ tuổi đó chỉ đạp cho Vũ Đại một cước.
Chỉ là một cú đã thôi đã có uy lực lớn như vậy, đạp Vũ Đại bay xa như vậy không nói, còn khảm vào trong vách tường. Phải biết rằng nếu cố ý muốn đục nát bức tường vây chịu lực này mà không có máy đào thì nhân công cũng khó có thể làm được. Dù sao cốt thép trộn xi măng bây giờ đã hoàn toàn không dễ dàng dùng búa đập nát như trước kia.
Các đệ tử của đạo quán nhà họ Vũ hít vào một hơi khí lạnh, thậm chí bị khiếp sợ đến mức quên mất phải kéo Vũ Đại xuống trước.