“Mấy cái này là gì vậy? Cần rửa như thế nào? Tôi không biết, anh dạy tôi đi.” Lê Mỹ Gia dứt khoát bỏ qua câu hỏi khiến bản thân thấy xấu hổ này.
Cô không giận thì Hoàng Tử Hiên liền “a di đà phật”, nào dám phiền tới cô ra tay, bèn vội vã xua tay bảo: “Không cần không cần đâu, tôi tự làm được rồi. Không phải cô đang trong kỳ à, vẫn không nên chạm vào nước lạnh thì hơn.”
“Tôi có thể dùng nước ấm.” Lê Mỹ Gia kiên trì muốn giúp, cầm một cây măng tây lên hỏi: “Đây là gì?”
Hoàng Tử Hiên thấy vậy cũng mặc cô chơi, trả lời: “Măng tây.”
“Thì ra đây là măng tây chưa lột vỏ, cắt khúc à?” Lê Mỹ Gia cầm nó nhìn thật tỉ mỉ, đoạn lại cầm một loại rau khác tương tự lên hỏi: “Cái này thì sao?”
“Cọng hoa tỏi non.”
“Còn cái này?”
“Nấm đông cô.”
…
Lê Mỹ Gia cũng không chỉ hỏi rồi thôi, còn cẩn thận quan sát một lát, chắc chắn nhớ kỹ rồi mới hỏi sang loại khác.
Sau khi hỏi như vậy một vòng, cuối cùng Hoàng Tử Hiên cũng hiểu vì sao người này muốn vào bếp giúp đỡ, hẳn là vì muốn tìm hiểu những loại rau củ hao hao nhau này.
“Được rồi, tôi nhớ kỹ hết rồi. Bây giờ anh chỉ tôi cách sơ chế đi.” Lê Mỹ Gia chỉ tay vào đám rau củ mình vừa bỏ vào nước, bảo.
“Được rồi, hiếm lắm mới thấy cô cả đây tự hạ mình làm việc như vậy.” Dựa theo việc mình đã được dạy, Hoàng Tử Hiên “truyền lại” cách sơ chế, rửa sạch những loại rau củ này cho Lê Mỹ Gia, từng loại một.
Tuy đây là lần đầu Lê Mỹ Gia rửa thức ăn, nhưng cô thắng ở bộ não nhanh nhạy, trí nhớ cũng không tồi, Hoàng Tử Hiên chỉ nói một lần là cô đã nhớ kỹ, mở nước ấm ra bắt đầu rửa sạch mọi thứ đâu vào đấy.
Hoàng Tử Hiên thấy cô không cần mình đứng bên cạnh nhắc lại lần nữa bèn bận rộn với việc của riêng mình. Anh bỏ xương heo vào trong nồi ninh trước, đoạn bắt đầu rửa và sơ chế cá.
Lê Mỹ Gia thấy anh rửa cá vội nhắc nhở: “Đừng giữ trứng cá lại, tôi không ăn được.”
“Tôi ăn, trứng cá tôi làm cũng khác lắm, chắc chắn cô sẽ thích ăn!” Hoàng Tử Hiên buộc miệng bảo.
“Không được.” Lê Mỹ Gia vội vã bảo: “Không được để lại chút trứng cá nào.”
“Không phải là tôi ghét, mà là không ăn được. Tôi…” Lê Mỹ Gia hơi ngừng lại, vành tai thoáng đỏ lên: “Tôi bị dị ứng nặng với trứng cá.”
“Dị ứng trứng cá?” Hoàng Tử Hiên vừa ngạc nhiên vừa buồn cười, hỏi: “Sao lại có kiểu dị ứng này nhỉ? Đây là lần đầu tôi nghe có người bị dị ứng trứng cá đấy!”
“Dị ứng chính là dị ứng, dù sao cũng không được giữ lại, ném hết đi!” Lê Mỹ Gia nhìn chằm vào tay Hoàng Tử Hiên, dáng vẻ nếu anh dám giữ trứng cá lại, cô sẽ chặt tay anh.
Hoàng Tử Hiên bị dọa rụt cả cổ, vội vã ném đống trứng cá vào thùng rác dưới sự giám sát của Lê Mỹ Gia.
“Vẫn còn một con nữa.” Lê Mỹ Gia chỉ vào một con cá chưa được moi bụng rửa sạch.
“Đó là cá đực, không có trứng.” Hoàng Tử Hiên giải thích.
“Cá cũng chia đực cái à?” Khuôn mặt lạnh lùng của Lê Mỹ Gia nổi lên một vẻ ngạc nhiên.
Hoàng Tử Hiên không kìm được mà liếc cô một cái: “Không có đực cái thì cá con sinh ra thế nào? Cô chủ à, may mà cô không đi hỏi người khác đấy, nếu không người ta sẽ cảm thấy cô ngốc lắm.”
“Này có là gì đâu? Vũ trụ to lớn, chuyện không biết còn nhiều lắm. Tôi cũng không phải bách khoa toàn thư, mắc gì mà cái gì tôi cũng phải biết?” Lê Mỹ Gia tuyệt không cảm thấy câu hỏi này của mình là ngốc nghếch.
Khóe môi Hoàng Tử Hiên hơi nhếch lên, chịu thua: “Được rồi được rồi, cô đẹp như thế này, nói cái gì cũng đúng hết!”
Lê Mỹ Gia đắc ý hừ một tiếng, quay đầu tiếp tục tập trung rửa thức ăn.
Hoàng Tử Hiên lắc đầu, cũng tiếp tục rửa cá.
Phòng bếp trở nên im ắng, chốc lát chỉ còn tiếng đồ ăn được rửa và tiếng nước chảy. Lê Mỹ Gia thỉnh thoảng lại liếc nhìn Hoàng Tử Hiên một cái, bỗng cảm thấy hình ảnh bây giờ thật ấm áp. Hai người bọn họ giống như một đôi vợ chồng trẻ tuổi, tan ca làm về thì đi mua thức ăn chung, sau lại về nhà cùng vào bếp, ngày trôi qua đơn giản mà hạnh phúc.
Lê Mỹ Gia hai mươi bốn tuổi chưa từng quen bạn trai, bây giờ dù là bạn học hay bạn trạc tuổi bên cạnh cô, bọn họ đều có, hoặc từng có bạn trai cả rồi. Đôi khi Lê Mỹ Gia cũng hâm mộ bọn họ lắm, vì họ có thể trao đi thời gian và tình cảm của bản thân mình mà không kiêng nể gì. Không giống như cô, căn bản là cô không có thời gian nói chuyện yêu đương.
Chưa hết, đối với đàn ông, trời sinh khiến cô thấy không tin bọn họ được. Nguyên nhân của việc này cũng là do việc ông ba kia cô từng làm mà ra. Nếu năm đó ba cô không có người ngoài… Vậy có lẽ mẹ của cô cũng sẽ không tự sát vì đau khổ.
Xào!
Một âm thanh vang lên đã kéo suy nghĩ của Lê Mỹ Gia quay về, cô quay đầu sang thấy Hoàng Tử Hiên đang bỏ cá vào chảo. Góc nghiêng của người này rất đẹp, tuy cũng trẻ ngang cô, nhưng anh tạo được cho cô cảm giác an toàn.
Nếu bản thân mà tìm bạn trai, hẳn cũng sẽ tìm người như Hoàng Tử Hiên đi.
Lòng Lê Mỹ Gia nghĩ như vậy đấy, tuy nhiên, suy nghĩ này vừa hiện lên trong đầu, cô đã lập tức bị dọa cho sợ. Vì sao cô lại biến Hoàng Tử Hiên thành tiêu chuẩn chọn bạn trai thế này?
“Lấy cho tôi cái đĩa.” Một tay Hoàng Tử Hiên dùng vá mang cá ra, tay kia lại lập tức bỏ một con khác vào.
Lê Mỹ Gia vội hoàn hồn lại, vội lấy một cái đĩa ra khỏi tủ.
Hoàng Tử Hiên bỏ cá vào rồi bảo: “Đưa rau của cho tôi, tới lúc dùng rồi.”
Lê Mỹ Gia gật đầu, đưa cái rổ chứa rau củ cho anh.
Hoàng Tử Hiên nhận lấy thì bắt đầu thái ra, kỹ thuật rất điêu luyện, có thể thái được từng miếng tròn đều.
“Anh từng học chuyên về nấu ăn rồi à?” Thấy kỹ năng anh thành thục như vậy, Lê Mỹ Gia hỏi.
“Không có, cái này còn cần đi học à? Làm nhiều thì quen thôi.” Hoàng Tử Hiên trả lời.
Lê Mỹ Gia lập tức liếc anh một cái: “Tự kỷ!”
Hoàng Tử Hiên bật cười: “Bị cô nhìn ra rồi, ha ha, thật ra là tôi học chỗ ba tôi đấy!”
“Ba anh cũng biết nấu cơm?” Lê Mỹ Gia hơi ngạc nhiên.
“Tất nhiên, tôi chỉ học được một chút từ ba tôi thôi. Ba tôi nói, cần học để chăm sóc mình, nhất là với đàn ông, không học nhiều một chút sau muốn theo đuổi con gái thế nào?” Hoàng Tử Hiên nhếch miệng cười.
Khóe miệng Lê Mỹ Gia cũng méo đi, cảm thấy còn nói chuyện phiếm nữa là Hoàng Tử Hiên sẽ lung tung cả lên. Cô tự động chấm dứt đề tài, xoay người đi ra khỏi nhà bếp.
“Đừng đi chứ, tán gẫu thêm mấy câu nữa đi.” Hoàng Tử Hiên quay đầu bảo.
Lê Mỹ Gia căn bản không trả lời anh, đi ra phòng khách ngồi xuống, thuận tay mở tivi lên, còn cố ý bật loa lên thật to, dùng hành động biểu đạt ý mình không muốn nói chuyện với Hoàng Tử Hiên thêm nữa.
“Không nói chuyện nữa thì không nói chuyện nữa, xù lông thế làm gì.” Hoàng Tử Hiên hừ khẽ một tiếng, tiếp tục nấu cơm.
Chưa đến một tiếng, trên bàn cơm đã dọn đầy bốn mặn một canh. Lê Mỹ Gia điều chỉnh tiếng kênh kinh tế tài chính nhỏ đi, quay lại nhà bếp rửa sạch tay, tiện đường cầm theo hai cái bát tới ngồi xuống.
“Uống chút canh trước đi.” Hoàng Tử Hiên ân cần múc cho Lê Mỹ Gia một bát canh hầm xương.
“Cảm ơn.” Lê Mỹ Gia cầm lấy thìa, cái miệng nhỏ bắt đầu mở ra. Mùi vị còn tuyệt hơn trong tưởng tượng của cô nhiều lắm, đây đúng là món canh xương ngon nhất mà Lê Mỹ Gia từng ăn, không béo không ngấy mà lại vẫn còn nguyên mùi thơm.
Hoàng Tử Hiên nhếch miệng cười, cũng tự múc một chén cho mình, vừa uống vừa nói: “Không cần cảm ơn đâu, tăng thêm chút tiền lương cho tôi được rồi.”
Lê Mỹ Gia lại quay sang liếc anh một cái, không thèm quan tâm mà buông thìa bắt đầu ăn cá.
“Cô chủ à, cô suy nghĩ kĩ chút đi. Một tài xế toàn năng như tôi này, tăng thêm chút lương cũng có thiệt gì đâu.” Hoàng Tử Hiên tranh thủ cơ hội, ân cần lột cho Lê Mỹ Gia một con tôm rồi nói.
Lê Mỹ Gia nhúng con tôm vào trong món nước sốt Hoàng Tử Hiên đã pha, vừa hưởng thụ sự phục vụ của anh vừa hỏi: “Anh có sinh con được không? Nếu anh sinh được cho tôi một đứa con, tôi sẽ tăng tiền lương cho anh!”
Khóe miệng Hoàng Tử Hiên méo đi, yếu ớt hỏi: “Tôi cung cấp **** ***** thôi được không?”
“Anh đoán xem?” Khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng của Lê Mỹ Gia lộ ra một nụ cười “gian thương.”
Vừa thấy cô cười như vậy, biết ngay cô không đùa, Hoàng Tử Hiên bèn đẩy tôm trên bàn ra: “Vậy cô tự đi mà lột đi, lương một tháng năm nghìn không trọn gói cả việc lột tôm cho đâu!”
Lê Mỹ Gia cũng không kìm được mà nở nụ cười, buông đũa ra bảo: “Tự lột thì tự lột!”