Tôi Và Khách Trọ Nữ 23 Tuổi

Chương 285



Tuy rằng Lê Mỹ Gia xấu hổ nóng lòng muốn rời khỏi nhà hàng này, nhưng không quên thanh toán. Thế nhưng lúc đi thanh toán lại được thông báo, bài hát vừa nãy mà Hoàng Tử Hiên hát không nghi ngờ gì nữa là màn biểu diễn tốt nhất trong các vị khách lên sân khấu tối hôm nay, dựa theo quy tắc tất cả đều được miễn phí.

Vừa nghe thấy không cần trả tiền, Lê Mỹ Gia cũng không dừng lại nữa, vội vàng kéo Hoàng Tử Hiên chạy khỏi nhà hàng. Sau khi ra ngoài cô còn cúi gằm đầu đi về phía trước, giống như rất sợ bị người ta nhận ra, bản thân chính là người phụ nữ ôm ấp yêu thương ở trong nhà hàng vậy.

Hoàng Tử Hiên buồn cười hỏi: “Dũng khí ôm anh trước bao nhiêu người như vậy lúc vừa nãy đi đâu hết rồi?”

“Anh còn nói!” Lê Mỹ Gia thẹn quá hóa giận lườm anh.

“Ha ha.” Hoàng Tử Hiên càng nhìn Lê Mỹ Gia xấu hổ càng cảm thấy buồn cười.

“Còn cười, đều tại anh.” Lê Mỹ Gia tức giận vung tay anh ra, tự mình bước nhanh về phía trước mấy bước.

Hoàng Tử Hiên thấy Lê Mỹ Gia giận tái đi thì vội vàng đuổi theo kéo bàn tay nhỏ của cô nói: “Được được được, đều tại anh, anh nhận sai đã được chưa. Thời gian còn sớm, không phải em muốn đi xem phim sao? Chúng ta đi xem phim đi.”

Lê Mỹ Gia hừ một tiếng, tuy rằng không nói gì, nhưng cũng không hất tay Hoàng Tử Hiên ra. Hai người tay nắm tay, sau đi trầm lặng đi được mấy bước, Lê Mỹ Gia vẫn không nhịn được tò mò hỏi: “Tại sao anh có thể hát Tiêu Dao Du được hay như vậy? Không phân cao thấp với bản gốc, nếu như không phải biết anh từ sớm, em nhất định sẽ tưởng rằng anh chính là người hát chính trong ban nhạc Vô Miện rồi.”

“Anh thật sự hát hay như vậy sao? Còn có thể ngang sức ngang tài với người hát chính của ban nhạc Vô Miện nữa.” Hoàng Tử Hiên khẽ mỉm cười nói.

Lê Mỹ Gia nghiêm túc gật đầu: “Ừm, vô cùng hay. Cho dù là giọng nói hay tiếng hát, cảm giác rất giống.”

“Giống như vậy sao, có thể cách hiểu của anh tự do giống như ban nhạc Vô Miện. Anh có thể hiểu được linh hồn của Tiêu Dao Du, vậy nên có thể hoàn toàn biểu đạt được linh hồn ấy ra.” Hoàng Tử Hiên nghe vậy thì giải thích.

Lê Mỹ Gia nghĩ một lúc, sau đó hiểu ra nói: "Có lẽ là vậy đi, bây giờ em hiểu ý tứ trước đây anh nói rồi. Trước khi anh chưa hát, người đó hát quả thật không tồi. Nhưng so với anh thì lập tức có thể phân được cao thấp. Anh ta chỉ có thể nói là nắm được thuần thục kỹ xảo cách hát của Tiêu Dao Du, so với linh hồn mà anh biểu đạt ra được còn kém nhiều lắm.”

Lúc này Hoàng Tử Hiên chỉ cười không nói.

Sau khi hai người trở về xe, Hoàng Tử Hiên rút điện thoại ra nói muốn mở chỉ đường, Lê Mỹ Gia lại ngăn lại: “Không cần, đi lên trước một đoạn không xa nữa có trung tâm thương mại, trong đó có một rạp phim.”

Hoàng Tử Hiên ồ một tiếng, thuận tay cất điện thoại về, sau đó khởi động xe rời khỏi đường Thự Quang, lái xe về phía Lê Mỹ Gia chỉ.

“Em đặt vé xem phim trên điện thoại trước.” Lê Mỹ Gia chờ xe khởi động xong thì lấy điện thoại ra.

“Đến đó rồi hẵng mua đi.” Hoàng Tử Hiên nói.

“Mua trên điện thoại tiện hơn mà, đến đó trực tiếp lấy vé là được rồi. Nếu không phải xếp hàng gì đấy, phiền phức lắm.” Lê Mỹ Gia nói với tâm thái muốn tránh phiền toái.

Hoàng Tử Hiên ách một tiếng, gãi gãi đầu nhếch miệng cười: “Đều nói lần đầu tiên con trai xem phim cùng con gái, nhất định phải để con trai mua vé mới được.”

“Tại sao?” Vẻ mặt Lê Mỹ Gia không hiểu.

“Bởi vì như vậy mới thể hiện ra sự phong độ ga lăng.” Hoàng Tử Hiên giải thích.

Lê Mỹ Gia cười ha ha, liếc mắt nhìn anh: “Người đàn ông lúc bình thường vô sỉ như anh cũng muốn phong độ ga lăng ư?”

“Ách…” Hoàng Tử Hiên nghĩ nghĩ, ngượng ngùng cười hì hì: “Hình như đúng là vậy.”

“Không phải là hình như, vốn dĩ là như vậy.” Lê Mỹ Gia hừ một tiếng, lại tự mình bắt đầu chọn phim. Trên đường đến cô đã lướt qua một lượt tất cả những bộ phim được chiếu gần đây, lần này lướt lại vẫn như vậy. Chọn đi chọn lại không có bộ nào đặc biệt muốn xem, vậy nên dứt khoát chọn một bộ có điểm đánh giá cao nhất.

Bộ phim này là phim tình cảm hôm qua mới bắt đầu chiếu, điểm đánh giá đã đạt chín điểm. Vậy nên hôm nay những người nghe danh mà đến vô cùng đông, lúc Lê Mỹ Gia chọn chỗ ngồi mới phát hiện đã không có chỗ để mình tùy ý chọn, chỉ còn lại hàng cuối cùng còn chỗ, cô lập tức chọn hai chỗ ở hàng cuối.

Hoàng Tử Hiên lái xe khoảng năm sáu phút là đến, hai người lần lượt xuống xe, cùng đi vào trung tâm thương mại, đi thang máy lên tầng năm, đến rạp chiếu phim Tinh Quang lấy vé. Trong lúc chờ kiểm vé, Hoàng Tử Hiên đi xếp hàng mua đồ uống và bỏng ngô, anh cũng không biết Lê Mỹ Gia có giống với những cô gái khác không, lúc xem phim thích ăn bỏng ngô uống nước ngọt. Anh chỉ mua trước để dự phòng, nhỡ đâu Lê Mỹ Gia muốn ăn còn có cái mà ăn.

Phim được chiếu lúc bảy rưỡi, lúc bảy giờ hai mươi nhân viên bắt đầu kiểm vé, những người xem bộ phim này lục tục thông qua kiểm vé đi vào rạp chiếu phim. Hoàng Tử Hiên ôm đồ uống và bỏng ngô đi phía trước, Lê Mỹ Gia đi theo sau, hai người đi từ hàng thứ nhất xuyên qua cả rạp phim đến hàng cuối cùng, ngồi xuống ở vị trí giữa.

Lúc này trên màn hình lớn đang chiếu quảng cáo, Hoàng Tử Hiên không chú ý xem là quảng cáo gì đã nghe thấy Lê Mỹ Gia bất ngờ kêu lên một tiếng: “Quảng cáo tuyên truyền của thôn trang Phong Ba đã bắt đầu chiếu rồi sao.”

Hoàng Tử Hiên hơi ngây ra, sau đó lập tức nhìn về phía màn hình lớn, chỉ nhìn thấy đoạn tuyên truyền ngắn được quay chiều ngày hôm đó đang chiếu bên trên. Mấy hôm nay Hoàng Tử Hiên cũng không đi hỏi chuyện này, Đoàn Văn Quang cũng không tìm anh vì chuyện này nữa. Không ngờ động tác của ông ta lại nhanh như vậy, đã bắt đầu truyền bá rồi.

Hai người đều nghiêm túc xem đoạn tuyên truyền này, Lê Mỹ Gia càng xem càng cảm thấy câu chuyện trong đoạn tuyên truyền quá quen thuộc. Trí nhớ của cô vô cùng tốt, chỉ cần hơi nhớ lại thôi đã nghĩ ra tại sao lại quen như vậy. Bởi vì câu chuyện này giống hệt với những gì tối hôm đó Hoàng Tử Hiên nói với mình, đó là câu chuyện của anh và sư tỷ Mạc Phù Dao, chỉ có điều là rút ngắn một đoạn rất dài đi mà thôi.

Nhìn thấy câu chuyện của Hoàng Tử Hiên và một người phụ nữ khác được ghi lại trong đoạn tuyên truyền, còn được phát đi rộng rãi, trong lòng Lê Mỹ Gia không khỏi dâng lên cảm giác ghen tuông, giác quan thứ sáu của phụ nữ nói với cô, Hoàng Tử Hiên đối với Mạc Phù Dao tuyệt đối không chỉ có tình cảm sư tỷ sư đệ, chỉ là bọn họ không hề biết mà thôi.

Lê Mỹ Gia khẽ căn môi, cô không có cách nào thay đổi trình tự thời gian, Mạc Phù Dao biết Hoàng Tử Hiên sớm hơn cô rất nhiều năm, còn cắm rễ nảy mầm trong lòng Hoàng Tử Hiên, còn có hôn ước theo lệnh của bố mẹ anh. Thứ duy nhất cô nắm được chỉ có hiện tại, chính là ngay lúc này, thời gian tiếp xúc riêng với Hoàng Tử Hiên.

Nghĩ đến đây, Lê Mỹ Gia vứt hết những suy nghĩ lộn xộn trong đầu đi, nắm lấy tay Hoàng Tử Hiên ở trong bóng tối. Hoàng Tử Hiên không biết ý nghĩ lúc này của Lê Mỹ Gia, chỉ thuận theo cô đan mười ngón tay vào nhau.

Phim điện ảnh rất nhanh đã bắt đầu, Lê Mỹ Gia cố gắng tập trung sự chú ý lên phim, chỉ vài phút sau đã bị nội dung bộ phim thu hút, đắm chìm trong câu chuyện tình yêu ấy.



Nhà họ Mạc, Huy Châu, An Tỉnh.

Đời đời nhà họ Mạc đều sống ở Huy Châu, đã từng là một gia tộc phồn thình một thời của Huy Châu. Chỉ là thời xưa trọng văn khinh võ, trọng văn khinh thương. Mà nhà họ Mạc vừa là Thái Cực thế gia vừa có nhiều thế hệ theo nghề buôn bán, bởi vậy trải qua thời kỳ cuối của vương triều, sau cuộc chiến loạn lạc, nhà họ Mạc dần dần suy tàn.

Nhưng cho dù đã suy tàn, nhưng vẫn lớn hơn một chút so với những gia tộc bình thường. Có điều sau cuộc chiến lửa thì thật sự là đã tàn lụi, bố của Mạc Phù Dao còn có một người anh em, nhưng đến đời Mạc Phù Dao thì có mỗi một người con gái trưởng là cô.

Tộc trưởng gia tộc thế gia nhà họ Mạc đều truyền trưởng không truyền thứ, bởi vậy sau khi bố Mạc qua đời, Mạc Phù Dao kế thừa chức tộc trưởng của nhà họ Mạc. Tuy rằng chỉ là đàn bà con gái, nhưng sau khi bố Mạc qua đời cũng không để nhà họ Mạc tụt dốc, ngược lại sau khi cô quản lý vài năm, nhà họ Mạc càng ngày càng hưng thịnh.

Hôm nay sau khi Mạc Phù Dao bận xong việc to việc nhỏ ở trong nhà thì ngồi trong phòng khách chơi cờ như bình thường. Người chơi cùng cô là “tiên sinh” làm kế toán của cô Lương Thần, ngoài Lương Thần ra, trong phòng khách còn có một cô gái đang pha trà, cô gái này nhỏ hơn Mạc Phù Dao vài tuổi, là hầu nữ bên người từ nhỏ đến giờ của cô, bình thường chủ yếu chăm sóc cuộc sống hàng ngày của cô, nhất là sau khi chân của Mạc Phù Dao đi đứng không tiện thì càng không rời một tấc.

Mỗi tối sau khi Mạc Phù Dao ăn tối xong đều có thói quen chơi cờ một lúc cùng Lương Thần. Bình thường vào lúc này Tố Cẩm đều không nói chuyện, vừa ở bên cạnh lẳng lặng pha trà giúp bọn họ, vừa nhìn bọn họ chơi cờ. Có điều tối nay lại không như vậy, trong lúc thêm trà cho Mạc Phù Dao, cô ấy mấy lần liền muốn nói rồi lại thôi, hình như có gì đó muốn nói với Mạc Phù Dao, nhưng lại không dám nói ra.

“Tố Cẩm, em có chuyện gì muốn nói?” Đôi mắt Mạc Phù Dao nhìn chằm chằm vào bàn cờ, bưng cốc trà Tố Cẩm vừa thêm lên nhấp một ngụm nói: “Hôm nay có tâm sự gì sao? Vị trà pha cũng không đúng.”