Vào lúc này, hầu như toàn bộ giới kinh doanh đều để ý đến buổi họp báo này. Đương nhiên, ngay khi nội dung của buổi họp báo được phát trực tiếp ra ngoài, nỗi oan khó nói của Nghiêm Thải Dung cũng được rửa sạch.
Cùng lúc đó, cổ phiếu của tập đoàn Thịnh Thế bắt đầu lên lại, tốc độ cực nhanh vượt quá dự kiến. Nhìn số liệu trên sàn chứng khoán đang không ngừng tăng lên, toàn bộ nhân viên của tập đoàn Thịnh Thế đều thở dài một hơi. Dù sao thì hai ngày trước, cổ phiếu hạ xuống thấp đến mức đóng băng dưới đáy, thật sự khiến mọi người lo lắng cho tương lai của Thịnh Thế.
Có người vui có người buồn, người chưa vội vàng bán tháo cổ phiếu đi bây giờ như khổ tận cam lai, sau cơn mưa thấy trời lại sáng. Còn những người đã vội vàng bán cổ phiếu đi giờ chỉ có thể ngồi một chỗ mà khóc, hai ngày ngắn ngủi thôi mà bọn họ đã lỗ một khoản lớn.
Trong số những người đang phát sầu cả ra ấy có Tôn Nhất Hoa. Lúc này Tôn Nhất Hoa đang ngồi trong phòng làm việc của mình, vừa xem truyền hình trực tiếp cuộc họp báo đang diễn ra, vừa nhìn chằm chằm vào thị trường chứng khoán trên màn hình. Nhìn cổ phiếu của Thịnh Thế đang không ngừng tăng lên, anh ta tức giận đến mức gần như bóp gãy cây bút.
“Giám đốc Tôn, sao tôi cảm thấy việc này hơi kì lạ.” Trợ lý của Tôn Nhất Hoa xem xong thì hoài nghi hỏi.
Tôn Nhất Hoa giật mình sửng sốt: “Nói nghe xem?”
Trợ lý suy nghĩ trong chốc lát, tổ chức lại ngôn ngữ của mình xong bèn đáp: “Chuyện này xảy ra một cách kì lạ, cách giải quyết cũng lạ. Nhất là cái người tên Lê Mỹ Gia giải quyết việc này còn lạ hơn nữa. Lê Mỹ Gia và Nghiêm Thải Dung là nước lửa không hòa hợp được với nhau, cô ta không lợi dụng cơ hội này để đánh đuổi Nghiêm Thải Dung đi, trái lại còn giúp bà ta, quá kì lạ.”
“Điều này có thể hiểu được, dù sao chuyện này cũng đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến thị trường chứng khoán của Thịnh Thế. Mặc dù Lê Mỹ Gia không thích Nghiêm Thải Dung, nhưng cô ta quan tâm đến Thịnh Thế. Giữa hai lựa chọn, cô ta chọn bảo vệ Thịnh Thế, thả cho Nghiêm Thải Dung một con đường sống cũng là hợp tình hợp lý.” Tôn Nhất Hoa có thể hiểu được.
Trợ lý gật đầu: “Giám đốc Tôn nói cũng đúng, chẳng qua việc này sẽ do ai phơi bày ra đây?”
“Cái này tôi cũng rất muốn biết.” Tôn Nhất Hoa suy nghĩ một chút, đột nhiên nghi ngờ hỏi: “Có phải là Nghiêm Tùng không? Không phải là ông ta bị Thịnh Thế khai trừ rồi sao? Ông ta vì Nghiêm Thải Dung mà đắc tội với Lê Mỹ Gia, có lẽ lúc bị mất việc ông ta đã đòi Nghiêm Thải Dung bồi thường, nhưng Nghiêm Thải Dung không đồng ý, ông ta sinh lòng oán hận quyết định trả thù bà ta.”
“Giám đốc Tôn, anh hồ đồ rồi. Cho dù Nghiêm Tùng muốn trả thù Nghiêm Thải Dung, nhưng cũng không cần phá hoại danh tiếng của mình như thế.”
Tôn Nhất Hoa bừng tỉnh gật đầu: “Đúng là như vậy.”
“Hơn nữa giám đốc Tôn thật sự cảm thấy Nghiêm Tùng có bản lĩnh lớn như vậy sao? Không cần phải nói, kỹ thuật ghép ảnh như thế này, người bình thường cũng có thể làm được đấy. Nghiêm Tùng trước kia là đội trưởng đội cảnh sát, sao có thể biết được người này?” Trợ lý lại đưa ra một chỗ sơ hở.
“Vậy nên anh cảm thấy Nghiêm Tùng nhất định không phải là kẻ chủ mưu?” Tôn Nhất Hoa đưa ra kết luận.
“Chủ mưu là một người khác hoàn toàn.” Trợ lý khẳng định.
“Anh nghi ngờ người nào?”
“Tôi không có đối tượng nghi ngờ.” Trợ lý lắc đầu, nói tiếp: “Nhưng chúng ta có thể từ miệng Lê Long Phi moi ra một số từ.”
“Anh ta có thể biết sao?” Tôn Nhất Hoa không hề cảm thấy Lê Long Phi này không thể đoán ra được ai.
“Thử xem sẽ biết.” Trợ lý cười nói.
Tôn Nhất Hoa gật đầu, suy nghĩ một chút cầm lấy điện thoại gọi cho Lê Long Phi.
“Long Phi, tôi vừa thấy tin tức. Mẹ cậu ổn đó chứ?” Sau khi điện thoại được kết nối, Tôn Nhất Hoa “quan tâm” hỏi.
“Chân tướng được phơi bày rồi, bà ấy tự nhiên cũng không có chuyện gì nữa, cảm ơn anh Tôn đã quan tâm.”
“Hai chúng ta là anh em cần gì mà phải khách khí, hiện tại có rảnh không, đi uống vài chén rượu.” Tôn Nhất Hoa cười gửi đến lời mời.
Lê Long Phi hai ngày này bị cấm chân trong nhà, đã sớm nhịn không nổi, này được Tôn Nhất Hoa mời, anh ta đương nhiên là bằng lòng vừa ý mà đi ra ngoài, ngày lập tức liền đồng ý.
Sau khi cúp điện thoại, Tôn Nhất Hoa không có tiếp tục ở lại phòng làm việc, mang theo trợ lý đến chỗ hẹn với Lê Long Phi.
Ban ngày không có nơi nào tốt để uống rượu, hai người liền hẹn nhau ở một nhà hàng hạng sang, đúng lúc cũng sắp đến giờ cơm trưa, có thể vừa ăn cơm vừa uống rượu nói chuyện phiếm.
Lúc Lê Long Phi đến, Tôn Nhất Hoa đã ở trong phòng bao chờ rồi, hơn nữa cũng là thời điểm tốt để gọi đồ ăn, mở rượu.
“Long Phi, trên mặt cậu là bị làm sao đấy?” Lê Long Phi vừa tiến lên, Tôn Nhất Hoa liền thấy được vết sẹo trên mặt anh ta, nhanh chóng “ân cần” mà hỏi han.
“Đừng nói nữa.” Lê Long Phi vẫy tay ngồi xuống, phiền muộn mà nói: “Mấy ngày hôm trước thiếu chút nữa bị cha tôi đánh chết.”
Tôn Nhất Hoa “a” lên một tiếng, thở dài mà nói: “Không nghĩ tới ông Hoàng lại nóng nảy như vậy.”
“Ôi, cũng không thể trách ông ấy. Người đàn ông nào thì cũng sẽ có lúc nóng nảy. Được rồi không nói chuyện này nữa, đều đã qua rồi. Đây uống rượu với tôi, mấy ngày nay tôi kìm nén đến chết rồi.” Lê Long Phi xua tay nói.
“Ha ha, vậy thì uống đủ với cậu.” Tôn Nhất Hoa cười bưng rượu lên, tạm dừng cái chủ đề này.
Rượu qua ba lần, Tôn Nhất Hoa cũng Lê Long Phi nói chuyện phiếm rất nhiều. Tôn Nhất Hoa chuyển đề tài câu chuyện hỏi: “Long Phi, các cậu đang tìm bác gái sao? Tôi có một chút quan hệ với cảnh sát, có thể hỗ trợ tìm kiếm.”
“Đáng để tìm sao, là Lê Mỹ Gia làm đó.” Lê Long Phi uống cũng nhiều rượu, nói chuyện cũng không còn giấu diếm nữa.
Tôn Nhất Hoa trừng mắt khiếp sợ: “Cậu nói là người nào? Mỹ Gia sao? Điều đó là không thể nào.
“Như thế nào lại không thể? Tôi nói cho anh biết, Lê Mỹ Gia là một người vô cùng nguy hiểm. Chị ta chẳng những hãm hại mẹ tôi, còn đổ tội lên đầu anh.” Lê Long Phi nói.
“Đâu có chuyện gì liên quan tới tôi, Long Phi, quan hệ của chúng ta cậu cũng biết đấy, tôi làm sao có thể hãm hại mẹ cậu.” Tôn Nhất Hoa kinh ngạc.
“Cho nên mới nói cô ta là người rất là tâm cơ, mẹ con chúng tôi đều là do một tay cô ta làm nên.” Lê Long Phi tức giận nói.
Tôn Nhất Hoa ngược lại hít một hơi, sốt ruột mà nói: “Long Phi, đến cùng là chuyện gì xảy ra, cậu nhanh nói cho tôi biết một chút. Tôi đây cũng không hiểu rõ được chuyện như thế nào vẫn bị dính vào đấy hả.”
Lê Long Phi gật đầu, rồi đem nhưng gì Lê Mỹ Gia nói trước mặt Hoàng Hùng Vỹ ngày hôm đó. Còn kể lại sắc mặt của Nghiêm Thái khi hãm hại Lê Mỹ Gia thật bại, bị Lê Mỹ Gia làm cho lộ diện, chuyện những bức ảnh chụp kia cũng nói hết cho anh ta.
Những chuyện này vốn đều là bí mật. Tôn Nhất Hoa đương nhiên không thể tin lại biết được từ miệng của Lê Long Phi. Hiện tại đã biết rồi, toàn thân không khỏi có cảm giác đổ mồ hôi lạnh. Anh ta thật sự quá xem thường Lê Mỹ Gia rồi, bản thân còn chưa có bắt đầu động vào cô, cô sớm phòng thủ cho chính mình rồi.
Cái này đúng là bị hỏng kế hoạch, bị Lê Mỹ Gia trước mặt Hoàng Hùng Vỹ hack một vố. Chính mính muốn cưới Lê Mỹ Gia, sợ rất khó có thể qua được cửa của Hoàng Hùng Vỹ.
“Cậu không có giải thích thay tôi sao?” Tôn Nhất Hoa vẻ mặt buồn rười rượi nói.
“Có cái rắm mà giải thích, tình huống đó xảy ram tôi với mẹ tôi nói cái gì cũng là sai.” Lê Long Phi nói ra.
“Ôi, tôi đây cũng thật là oan uổng.” Tôn Nhất Hoa phiền muộn nói.
“Ôi trời, không có oan uổng.” Lê Long Phi cũng tương đối phiền muộn.
Hai cái phiền muộn của hai người đang phiền muộn đụng vào nhau nên phải chén rượu, sau đó riêng mỗi người uống hết chén rượu phiền muộn đó.
“Anh Tôn, anh muốn cưới chị tôi, con đường nhìn hình dáng đã không thấy rồi. Cha tôi mặc dù không có hoàn toàn tin tưởng chị tôi, nhưng khẳng định chắc rằng trong lòng cũng đã có cách rồi.” Lê Long Phi rót vào cái chén đã hết rượu của Tôn Nhất Hoa rồi nói.
Tôn Nhất Hoa đương nhiên biết được điều này, lại như ai oán trong lòng mà thở dài.
“Nhưng cũng không phải là không hoàn toàn có cơ hội.” Lúc Tôn Nhất Hoa thở dài, Lê Long Phi lại cho anh ta hy vọng.
Tôn Nhất Hoa cảm thấy hứng thú mà nói: “Lời này nói vậy là thế nào?”
Lê Long Phi chỉ chỉ bản thân: “Tôi nè, tôi chính là hy vọng của anh Tôn. Chờ tôi kế thừa tập đoàn Thịnh Thế, chuyện thứ nhất chính là đem chị ta đuổi ra khỏi Thịnh Thế, đợi chị ta hai bàn tay trắng rồi, anh cưới chị ta. Chị ta vốn cũng không có sự lựa chọn nào khác, ít nhất gả cho anh không phải lo đến chuyện ăn chuyện mặc.”
“Ha ha, cậu nói quá đúng. Long Phi, tôi thật sự rất thích chị cậu. Đây cũng là nguyên nhân tôi một mực âm thầm giúp đỡ cậu, chỉ có khi nào chị cậu hai bàn tay trắng rồi, tôi mới có thể nhân cơ hội mà vào được.” Tôn Nhất Hoa ngoài miệng thì cười, trong lòng lại hừ lạnh một tiếng. Cái đồ bất tài như cậu, chờ cậu quản lý Thịnh Thế, tôi cưới Lê Mỹ Gia, thứ nhất chính là giúp đỡ Lê Mỹ Gia lấy lại Thịnh Thế, đến lúc đó Thịnh Thế cũng trở thành vật trong tay của Lâm gia.
Lê Long Phi thấy Tôn Nhất Hoa mắc vào bẫy, cười thầm: “Anh Tôn, anh phải tiếp tục giúp tôi mới được, hiện tại tình huống này, tôi đã bị chị tôi ném ra mấy con phố rồi. Nếu tôi không làm chút gì đó, Thịnh Thế sẽ không có phần của tôi.”
“Yên tâm, chỉ cần tôi có thể làm được, nhất định hết sức.” Tôn Nhất Hoa hứa hẹn.
Lê Long Phi vui mừng nói: “Vậy thì tốt quá, anh Tôn, có chuyện này chỉ có anh mới có thể giúp đỡ tôi được.”
“A? Chuyện gì? Xin lắng tai để nghe.” Tôn Nhất Hoa vẻ mặt tò mò.