“Phải chăm chỉ chứ, không như vậy thì tôi đã sớm ngủ mất rồi.” Trương Tiểu Lệ thấy Hoàng Tử Hiên tới mới bỏ chân xuống khỏi tường, hai cánh tay đều đã đau nhức hết cả.
“Cô trâu bò thật.” Hoàng Tử Hiên dựng thẳng ngón cái với cô, đưa một cái cặp lồng giữ nhiệt cho cô: "Mang cơm sáng cho cô đấy, ăn xong thì cô về ngủ đi, tôi ở chỗ này trông cô ấy cho.”
Quả thật Trương Tiểu Lệ cũng đói bụng rồi, nhận lấy cặp lồng giữ nhiệt liền đi sang một bên ăn cơm.
Hoàng Tử Hiên dời cái ghế ngồi ở trước giường bệnh, nhìn Hạ Mạt đang hôn mê. Mấy ngày nay Hạ Mạt đi sớm về trễ, không biết đang làm gì. Không ngờ lại bận rộn đến mức bị bệnh, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt dến đáng sợ, nhìn rất đau lòng.
“Bác sĩ nói như thế nào?” Hoàng Tử Hiên hỏi.
“Nói là viêm phổi, phải nằm viện một tuần, không thể lao lực. Gần đây nhiều người bị cảm cúm, sức đề kháng không tốt là dễ bị nhiễm.” Trương Tiểu Lệ nói.
Hoàng Tử Hiên nghe vậy thì lấy làm lạ nói: "Đây là lần đầu tiên tôi nghe nói sức đề kháng của người tu võ không tốt.”
“Dù sao thì trong ấn tượng của tôi thì đây cũng là lần đầu tiên Hạ Mạt sinh bệnh, có lẽ là do quá mệt mỏi đấy.” Trương Tiểu Lệ nhớ lại và nói.
Hoàng Tử Hiên gật đầu không nói nữa.
Đợi lúc chai nước thứ hai sắp truyền hết, Hoàng Tử Hiên gọi y tá tới thay. Sau khi thay chai thứ ba, Hoàng Tử Hiên bỏ cánh tay lộ ở bên ngoài chăn của Hạ Mạt vào trong chăn, lại lanh mắt phát hiện khuỷu tay của Hạ Mạt dán băng dán cá nhân, cái băng dán cá nhân này đã hết dính, đã bong ra một nửa rồi.
Nhìn thấy đã không còn tác dụng gì nữa, Hoàng Tử Hiên liền gỡ băng dán cá nhân ra, sau đó liền thấy một lỗ kim rất nhỏ. Điều này làm cho Hoàng Tử Hiên cảm thấy lạ, một cái lỗ kim đáng để dán băng dán cá nhân sao?
“Tôi ăn xong rồi, mệt quá, tôi về đi ngủ một lúc trước đây, buổi chiều sẽ đến thay anh.” Sau khi ăn uống no nê, Trương Tiểu Lệ nói.
“Ừ.” Hoàng Tử Hiên nhanh chóng đắp chăn cho Hạ Mạt, gật đầu nói: "Trên đường cẩn thận.”
Trương Tiểu Lệ gật đầu, ngáp một cái rồi đi mất.
Hoàng Tử Hiên đợi Trương Tiểu Lệ đi rồi lại cố ý vén tay áo Hạ Mạt lên nhìn lỗ kim ở khuỷu tay. Đây là một cái lỗ kim cực kì nhỏ, nếu như không để ý nhìn kĩ thì căn bản không chú ý tới. Huống hồ bây giờ trời lạnh, cũng chỉ mặc áo dài tay nên càng khó bị nhìn thấy. Nhưng mà lỗ kim không dễ dàng bị phát hiện, lại dễ dàng bỏ qua như thế, Hạ Mạt còn cố ý che đi, hiển nhiên không bình thường.
Sự việc lạ thường tất có điều kì quặc!
Ánh mắt Hoàng Tử Hiên thay đổi phức tạp, đầu óc vận chuyển thật nhanh, dường như đang suy tư về chuyện lỗ kim này.
Hạ Mạt hôn mê mơ một giấc mơ rất dài, còn là một cơn ác mộng. Trong mơ cô ta bị một người đàn bà kéo đi, chạy như điên trong đêm đen. Phía sau của họ có rất nhiều kẻ đang đuổi theo, những kẻ đó ai nấy đều mặt xanh nanh vàng, nom như ma quỷ, đáng sợ tột cùng.
Hạ Mạt rất sợ, trán rịn ra một tầng mồ hôi, thân thể mềm mại cũng thỉnh thoảng run rẩy một cái, hai đôi bàn tay trắng như phấn thì nắm chặt lấy nhau theo bản năng.
Nhìn thấy dáng vẻ ấy của Hạ Mạt, Hoàng Tử Hiên vội vàng cầm lấy tay cô ta nhẹ giọng gọi: "Hạ Mạt, tỉnh lại đi, Hạ Mạt.”
“Mẹ… Mẹ…” Hạ Mạt vô tri vô giác nói mớ, nước mắt lăn xuống từ khóe mắt, mang biểu cảm đau khổ trên mặt.
“Hạ Mạt, mau tỉnh lại.” Hoàng Tử Hiên biết rõ có lẽ cô ta đã mơ thấy ác mộng, không ngừng lay cô ta, mong khiến cô ta tỉnh lại.
“Mẹ… Đừng, đừng, a…” Hạ Mạt đột nhiên thét lên thành tiếng, hai con mắt nhắm chặt chợt mở ra.
Hoàng Tử Hiên vội vàng vỗ má cô ta và nói: "Hạ Mạt, tỉnh táo lại.”
Đôi mắt vô thần của Hạ Mạt nhìn chằm chằm trần nhà, hình như vẫn đắm chìm trong ác mộng, nước mắt vẫn còn lặng lẽ lăn xuống. Nắm tay bị Hoàng Tử Hiên cầm chặt thì càng không chịu buông ra, ngay cả móng tay cũng cắm vào trong thịt, như thể đang cố hết sức chịu đựng nỗi sợ hãi mà ác ma mang đến cho cô ta.
Hoàng Tử Hiên có phần xót xa dáng vẻ này của Hạ Mạt. Từ lúc bắt đầu quen biết đến bây giờ, Hạ Mạt chưa bao giờ yếu ớt như vậy. Mỗi lần xuất hiện cô ta đều tràn đầy năng lượng, như thể không có chuyện gì có thể đẩy ngã cô ta được.
Bệnh tới như núi sập, quả đúng là như vậy.
“Không sao, chẳng qua chỉ là mơ thôi, đừng sợ.” Hoàng Tử Hiên thay cô ta lau nước mắt trên mặt, dịu dàng gọi cô ta hoàn hồn lại từ trong giấc mộng.
Có lẽ là nhiệt độ trên tay Hoàng Tử Hiên đã sưởi ấm Hạ Mạt, Hạ Mạt đột nhiên lấy lại tinh thần, mờ mịt nhìn Hoàng Tử Hiên, nhìn mình đang ở phòng bệnh.
“Tôi làm sao vậy?” Hạ Mạt vẫn không biết chuyện mình phát sốt hôn mê lúc trước.
“Cô sốt đến mức biến thành viêm phổi, là Tiểu Lệ đưa cô tới bệnh viện.” Hoàng Tử Hiên nhắc nhở.
Hạ Mạt nhíu chân mày lại, nhớ đến chuyện từ tối hôm qua đến hừng đông, từ từ chắp vá kí ức trước khi hôn mê. Sau đó cô ta rút ra khỏi bàn tay Hoàng Tử Hiên theo phản xạ có điều kiện, sờ khuỷu tay của cánh tay còn lại, tiếp đó tim đập thình thịch, cái băng dán cá nhân kia mất rồi.
“Cô đã hôn mê hơn ba giờ rồi, để tôi gọi bác sĩ đến xem.” Hoàng Tử Hiên làm ra vẻ không trông thấy động tác đó của Hạ Mạt, xoay người dự định đi ra ngoài gọi bác sĩ.
“Không cần.” Hạ Mạt kéo anh lại lắc đầu: "Tôi không sao, chỉ là phát sốt mà thôi.”
“Cô không chỉ phát sốt mà còn viêm phổi, cần nằm viện.” Hoàng Tử Hiên đính chính lại.
Hạ Mạt vẫn lắc đầu: "Không cần nằm viện, tôi không nhiều thời gian như vậy.”
Hoàng Tử Hiên nhíu mày lại, xoay người ngồi xuống ghế dựa, nghiêm nghị nói: "Tôi không biết mấy ngày nay cô đang bận rộn cái gì, cũng không có hứng thú tìm hiểu chuyện Cửu Long Thập Bát Hội của các người. Nhưng cô đổ bệnh rồi, phải an tâm dưỡng bệnh. Tôi sẽ không đồng ý để cô lấy thân thể của chính mình ra nói đùa đâu, Tiểu Lệ lại càng không đồng ý.”
“Các người bắt đầu quan tâm tôi từ khi nào thế?” Hạ Mạt cười ha ha: "Tiểu Lệ chỉ mong sao tôi sốt chết luôn cho rồi, đỡ khiến cô ấy ngột ngạt đấy.”
“Đây chỉ là suy nghĩ của cô thôi, thật ra cô ấy rất quan tâm đến cô. Nếu không sáng nay cô ấy hoàn toàn có thể vứt bỏ cô ở trên đường cái tự sinh tự diệt. Dù sao từ nhỏ các người đã cùng nhau lớn lên, cô ấy thiện lương thế nào mà cô không biết sao?” Hoàng Tử Hiên nói.
Hình như Hạ Mạt không muốn thảo luận sâu xa như vậy về đề tài ấy với Hoàng Tử Hiên, kiên trì nói: "Tôi sẽ không nằm viện, chỉ là viêm phổi thôi, cũng không phải bệnh sẽ chết.”
“Vậy cô nói cho tôi biết cái gì mới là bệnh sắp chết?” Giọng Hoàng Tử Hiên đã có chút bực dọc.
Hạ Mạt nhìn anh sâu xa, thấp giọng hỏi: "Anh rất sợ tôi chết sao?”
Hoàng Tử Hiên gật đầu.
“Vì sao? Tôi không phải bạn gái của anh, tôi chết anh cũng sẽ buồn sao?” Hạ Mạt lại hỏi.
Hoàng Tử Hiên không nói chuyện, qua một hồi lâu mới đứng lên, nói câu “Tôi đi gọi bác sĩ” rồi đi ra ngoài.
Sau khi đi ra Hoàng Tử Hiên không đi gọi bác sĩ trước, mà đi tới một chỗ không người, móc thuốc lá ra châm lửa. Anh không hề nghiện thuốc lá, chỉ là lúc phiền muộn sẽ hút một điếu.
Vừa rồi Hạ Mạt hỏi anh có phải sợ cô ta chết không, Hoàng Tử Hiên đã gật đầu nhưng không trả lời nguyên nhân. Không phải là không muốn trả lời mà là không biết trả lời thế nào. Từ sau khi sư phụ chết trong lòng anh, anh đã trở nên nhạy cảm đối với cái chết. Anh không hy vọng bất cứ bạn bè nào bên cạnh chết, anh coi Hạ Mạt như bạn bè cho nên cũng sẽ sợ cô ta chết.
Hút xong một điếu thuốc trong cơn phiền muộn, sau đó Hoàng Tử Hiên mới đi gọi bác sĩ. Sau đó tự mình trở về phòng bệnh trước, lúc trở lại, Hạ Mạt đã đổi lại quần áo của mình, đang định đi ra ngoài phòng bệnh.
“Cô cứ thích chà đạp thân thể của chính mình thế à!” Hoàng Tử Hiên lôi cánh tay của cô ta, giọng điệu rất tức tối.
“Hình như cơ thể của tôi không liên quan gì tới anh.” Hạ Mạt nói một cách xa cách.
Hoàng Tử Hiên nhíu mày lại, đột nhiên nhếch miệng cười: "Đương nhiên là có liên quan rồi, cô là khách trọ của tôi. Nếu như cô chết thì với tôi mà nói cũng là một chuyện phiền toái, về sau ai còn dám thuê phòng của tôi nữa.”
Hạ Mạt: “…”
Hoàng Tử Hiên không đợi cô ta nói tiếp, khom lưng ôm ngang người cô ta lên.
“Anh làm cái gì thế?” Hạ Mạt kinh ngạc, ôm lấy cổ anh theo phản xạ có điều kiện.
“Yên tâm, tôi không có hứng thú đối với phụ nữ đang bị bệnh.” Hoàng Tử Hiên nói rồi đi ra khỏi phòng bệnh: "Nếu cô đã không muốn nằm viện thì tôi đưa cô về nhà. Nhưng mấy ngày nay cô đừng hòng đi ra ngoài, ngoan ngoãn ở nhà dưỡng bệnh. Với y thuật của tôi, bệnh viêm phổi nho nhỏ không làm khó được tôi đâu.”
“Chân ở trên người tôi, tôi muốn đi ra ngoài anh cản được sao?” Hạ Mạt hừ một tiếng, rất đau đầu đối với hành vi vô lại của Hoàng Tử Hiên.
“Cô có thể thử xem, tôi có thừa biện pháp để cho cô không xuống giường được.” Hoàng Tử Hiên cười tà với cô ta.
Hoàng Tử Hiên không để ý tới cô ta, sải bước ôm cô ta đi vào thang máy, sau đó đi ra khỏi khu nội trú, đặt lên trên xe, sau đó lái ô-tô rời khỏi bệnh viện.
Trên đường hai người không hề nói gì nữa. Tuy Hạ Mạt đã tỉnh nhưng vẫn cực kì mệt nhọc, ngủ trong chiếc xe lắc lư. Hoàng Tử Hiên thấy cô ta ngủ thì cố gắng điều khiển tốc độ xe chậm lại. Nửa đường còn lượn quanh tiệm thuốc bắc, lấy một ít dược liệu trị viêm phổi từ bên trong.