Vừa nghe lời này xong, toàn thân Ngô Cảnh Hành lập tức rùng mình một cái.
Từ tận đáy lòng, anh ta vẫn rất dè chừng Hoàng Tử Hiên.
Vào lần trước, dù anh ta đã dẫn theo hàng trăm người, thậm chí còn có các cao thủ rất lợi hại nhưng vẫn không thể giết được anh, bây giờ biết phải gọi bao nhiêu người mới có thể động vào được anh chứ.
“Con mẹ nó, cậu Ngô, nó nghĩ nó là ai chứ.
Dám khinh thường anh như vậy, bây giờ em phải gọi cho mấy anh em nữa tới, hôm nay mà không giết được nó, con mẹ nó em theo họ nó luôn.” Mấy tên du côn rối rít bò dậy khỏi mặt đất, tức giận nói.
“Xin lỗi, các cậu vẫn chưa xứng để theo họ tôi đâu.
Nếu tôi có con trai là các cậu, tôi đã ném nó vào bồn nước tiểu để nó chết chìm rồi.” Hoàng Tử Hiên toét miệng cười, để lộ hai hàng răng trắng sáng.
Phụt…
Giang Y Y bị câu nói đùa của Hoàng Tử Hiên chọc cười, cô ôm bụng cười lên.
Người xung quanh cũng muốn cười nhưng lại không dám cười lớn như Giang Y Y mà chỉ dám che miệng cười trộm.
Dù sao bọn họ cũng đã bị bọn côn đồ này làm khó lâu nay, hiếm khi mới có người khiến bọn chúng tức giận đến vậy, trong lòng họ cũng vui lây.
“Đệt, mày chờ đó đi!” Tên côn đồ giận dữ nói rồi cầm lấy điện thoại chạy đi gọi điện.
Sắc mặt Ngô Cảnh Hành có chút không tốt, thật ra lúc nãy do vẫn còn trong cơn nóng giận nên anh ta mới nói như vậy, bây giờ thì hối hận rồi.
Vậy nhưng đã leo lên lưng cọp thì khó mà xuống được, nếu bây giờ anh ta nhục nhã rời đi chỉ vì sợ Hoàng Tử Hiên thì sau này sao còn có thể ra oai trước đám đàn em được? Vì để không mất danh dự, anh ta chỉ có thể để mặc cho đàn em đi gọi người.
“Này, trước kia anh có thù gì với anh ta thế?” Giang Y Y huých cùi chỏ vào người Hoàng Tử Hiên, thấp giọng hỏi.
Hoàng Tử Hiên nhấc chân lên cho cô xem: “Thù cú đá này đây, trước kia tôi từng đạp cậu ta một cú, cậu ta ghi hận tôi đến giờ.”
Giang Y Y hơi sửng sốt một chút, sau đó hiểu ra cười nói: “Bảo sao lúc nãy anh lại nói cách hoàn trả đơn giản nhất, haha, bây giờ tôi mới thấy anh cũng hài hước đấy.”
“Trêu người ta cũng có rất nhiều ưu điểm, giống như phụ nữ mang thai vậy, qua một thời gian dài rồi mới nhìn ra.” Hoàng Tử Hiên nghiêm trang nói.
Giang Y Y: “...”
“Mặt nạ của cô bị lệch kìa.” Hoàng Tử Hiên thấy cô không nói gì nữa thì cười một tiếng rồi chỉ chỉ vào mặt nạ trên mặt cô.
“Không đeo nữa, chết ngạt mất.” Giang Y Y đưa tay lấy chiếc mặt nạ xốc xếch sắp rơi đến nơi xuống, để lộ gương mặt xinh đẹp của cô ấy.
Mọi người lập tức bị vẻ đẹp của cô hấp dẫn, mặc dù đã sớm đoán ra dưới lớp mặt nạ ấy không phải là một gương mặt tầm thường nhưng cô vẫn đẹp quá sức tưởng tượng.
Nhất là Ngô Cảnh Hành, anh ta nhìn đến mức ngây người.
Anh ta đã gặp qua rất nhiều những mỹ nữ ăn mặc xinh đẹp phù phiếm, thế nhưng trên người những cô gái đó đều thiếu cái khí chất của một cô gái bạo dạn như Giang Y Y.
Truyện Xuyên Nhanh
“Nhìn cái gì, chưa thấy người đẹp bao giờ à, còn nhìn nữa là tôi sẽ móc mắt anh ra rồi đạp nát nó giờ!” Giang Y Y cực kỳ ghét ánh mắt của Ngô Cảnh Hành, cô hung tợn cảnh cáo.
“Mày mẹ nó…”
Đàn em của Ngô Cảnh Hành vừa định nổi giận thay Ngô Cảnh Hành thì đã bị chặn lại.
Hiếm khi mới thấy Ngô Cảnh Hành tốt tính không nổi giận với Giang Y Y, hơn nữa còn ngoan ngoãn thu hồi tầm mắt lại.
Giang Y Y thầm mắng một câu ‘đồ điên’ rồi không thèm để ý tới Ngô Cảnh Hành nữa.
Chốc lát sau, đàn em của Ngô Cảnh Hành đã gọi người đến giúp, người còn chưa tới, động tĩnh xung quanh đã quá ồn ào.
Bởi vì quá nhiều người đến nên đã đụng ngã không ít gian hàng trong lúc băng qua khu chợ đêm.
Vậy nhưng bọn chúng cũng chẳng thèm quan tâm xem mình đã đụng ngã cái gì mà chỉ xông ngang đánh thẳng đi tới như một chiếc xe mất khống chế.
Đám người vây xem lập tức bị mấy người này đẩy ra ngoài rìa, trên người những tên này mang đầy vẻ du côn giang hồ, chúng vây Hoàng Tử Hiên và Giang Y Y lại đến mức nước chảy không lọt.
Giang Y Y chưa từng trông thấy trận thế nào lớn đến như vậy nên sắc mặt không khỏi thay đổi.
Cô nhìn Hoàng Tử Hiên theo bản năng, phát hiện vẻ mặt của đối phương vẫn lạnh nhạt như cũ giống như anh đang nhìn một đám kiến bé nhỏ chứ không phải đang nhìn một đám người.
Không biết vì sao, vừa nhìn thấy vẻ bình tĩnh trên người Hoàng Tử Hiên, Giang Y Y cũng không cảm thấy căng thẳng nữa, trong lòng dần dần bình thản lại.
Cô cũng học theo dáng vẻ của Hoàng Tử Hiên, nhìn những tên du côn này bằng ánh mặt lạnh lùng sao cũng được.
“Cậu Ngô, anh xem nhiêu đây người đã đủ để giết nó chưa?” Một tên đàn em của Ngô Cảnh Hành tiến lên giành công hỏi.
Trong lòng Ngô Cảnh Hành mắng một câu ‘ngu ngốc’, trong đầu thì nghĩ rằng đừng nói mấy chục người, dù có đến gấp ba thì cũng không đủ để nhét kẽ răng Hoàng Tử Hiên.
Chẳng qua, anh ta lại không thể kể chuyện mình từng bị Hoàng Tử Hiên làm xấu mặt cho đàn em được nên chỉ có thể nuốt sự hối hận vào trong bụng, nhắm mắt nói: “Tạm được.”
Đàn em của Ngô Cảnh Hành vô cùng tự tin nói: “Cậu Ngô, anh đứng sang một bên đi, coi chừng máu bắn lên người anh.
Anh cứ đứng đó xem chúng em giết chết con hàng không có mắt này như thế nào.”
Ngô Cảnh Hành định nói gì đó, anh ta mở miệng ra nhưng cuối cùng chỉ thở dài một tiếng, sau khi vỗ vai đàn em một cái coi như khích lệ, anh ta đi sang bên cạnh.
Thật ra, trong lòng anh ta cũng biết rõ rằng đây chỉ là một trận trả thù vô nghĩa, bởi vì kết quả nhất định sẽ là Hoàng Tử Hiên chiến thắng.
Chỉ có thể nói là do bát nước đã hắt ra ngoài, gương vỡ khó lành thôi.
“Các anh em, lên, hôm nay ai giết được nó, cậu Ngô sẽ thưởng lớn.” Đàn em của Ngô Cảnh Hành lập tức vung tay hét lớn, đám côn đồ sau lưng hắn rối rít giơ gậy chùy như muốn xông lên.
“Này, mọi người đang làm gì thế? Đóng phim Người trong giang hồ hả.
Còn thiếu diễn viên quần chúng không? Tôi đang đói, diễn xong cho tôi một hộp cơm là được.” Trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, một giọng nói rất không hợp thời bỗng vang lên.
Đám côn đồ dừng chân lại theo phản xạ có điều kiện, nghiêng đầu nhìn về hướng phát ra giọng nói.
Chỉ thấy một người đàn ông hơn ba mươi chưa tới bốn mươi đang cười ha hả đi về phía bọn họ, trông như thể xem náo nhiệt không sợ chuyện lớn.
“Tại sao lại là ông ta?” Sau khi nhìn thấy người đàn ông ấy, Hoàng Tử Hiên không khỏi cau mày.
“Anh quen à? Bạn anh hả?” Giang Y Y nghe vậy thì thấp giọng hỏi.
Hoàng Tử Hiên lắc đầu: “Ngược lại thì đúng hơn.”
“Lại thêm một kẻ thù.” Giang Y Y khẽ hô.
Hoàng Tử Hiên đau khổ ‘ừ’ một tiếng, đối với việc Kinh Hoan xuất hiện vào đúng lúc này, Hoàng Tử Hiên thật ra có chút nhức đầu.
Dù sao thân thủ của Kinh Hoan cũng rất cao siêu, lần trước anh đã giao đấu với ông ta một lần, nếu Kinh Hoan tung hết toàn bộ sức lực thì có lẽ tu vi của ông ta cũng ít nhất phải là Càn Khôn Kỳ nhất phẩm.
Nếu còn che giấu gì đó thì e là sẽ càng cao hơn nữa.
Nghĩ đến việc bây giờ anh không thể sử dụng nội lực nên tu vi cao nhất có thể bùng nổ đến cũng chỉ có Càn Khôn Kỳ tam phẩm, chỉ đối phó với đám côn đồ ở đây thì không nói làm gì nhưng nếu tính thêm cả Kinh Hoan vào thì sẽ rất khó.
Dù thế nào cũng sẽ trở thành một trận ác chiến, mà bây giờ anh lại đang trong thời gian tĩnh dưỡng, nếu có thể tránh khỏi những trận chiến thế này thì nên cố gắng tránh, không thì sẽ ảnh hưởng đến việc khôi phục nội thương.
“Sao anh có nhiều kẻ thù thế, có phải bọn họ đã thương lượng trước với nhau rồi không, Long Thành lớn như vậy, sao có thể gặp nhau một cách trùng hợp như vậy được?” Giang Y Y cảm thấy vận may của Hoàng Tử Hiên đã đủ để đi mua vé số.
“Bọn họ xấu như thế, chắc là ghen tị với vẻ đẹp của tôi.” Hoàng Tử Hiên nói ra suy đoán của mình một cách vô cùng nghiêm túc.
“Đừng có nói đùa nữa được không.” Giang Y Y liếc anh một cái, nói: “Người này không đơn giản đâu, anh nhìn xem, ông ta chỉ vừa xuất hiện mà khí thế đã đủ để áp đảo tất cả côn đồ ở đây rồi.
Hơn nữa nhìn từ bước chân của ông ta thì có lẽ ông ta cũng là một người luyện võ, nhìn là biết lợi hại hơn tôi.”
“Không lợi hại hơn cô…” Dưới ánh mắt kinh ngạc của Giang Y Y, Hoàng Tử Hiên dừng nửa giây rồi mới bổ sung thêm: “Lợi hại hơn cô thật, tu vi của ông ta chắc chắn cao hơn người đã đến nhà cô để quấy rồi nhiều.”
Giang Y Y hít nửa ngụm khí, vội vàng hỏi thêm: “Thế so với anh thì sao?”
“Chắc chắn là không bằng tôi rồi.” Hoàng Tử Hiên không hề do dự nói.
“Anh đúng là không biết khiêm tốn.” Giang Y Y im lặng liếc anh, sau đó nói: “Vậy người đó giao cho anh, đám côn đồ kia giao cho tôi, thấy sao hả?”
“Cô có làm được không? Nhiều người lắm đấy.” Hoàng Tử Hiên không tin tưởng Giang Y Y lắm, dù sao cô cũng chỉ biết võ mèo cào, đổi lại là Trương Tiểu Lệ và Hạ Mạt thì Hoàng Tử Hiên sẽ không do dự như vậy.
Giang Y Y trợn mắt nhìn anh: “Bớt xem thường người khác lại mà tự lo cho chính mình đi.”
Vừa nói, Giang Y Y vừa đổi vị trí với Hoàng Tử Hiên, cô đứng sau lưng anh, đối mặt với đám côn đồ, bày tư thế có thể khai chiến bất cứ lúc nào.
Giống với Hoàng Tử Hiên và Giang Y Y, những tên côn đồ kia cũng thấy vô cùng kỳ lạ trước sự xuất hiện của Kinh Hoan.
Dù sao Kinh Hoan cũng là đại ca của cả vùng Bắc Thành, là kẻ thù không đội trời chung với Cửu Long Thập Bát hội bọn họ.
Bây giờ lại bỗng nhiên xuất hiện thế này thì cũng không hẳn là sẽ giúp đối phương đúng không? Ai cũng biết Kinh Hoan thân thủ bất phàm, ông ta đúng là một kình địch.
“Sao mấy người đều nhìn tôi hết vậy?” Kinh Hoan vẫn vô cùng vô tư không cảm giác hỏi: “Trên mặt tôi dính lọ à?”
“Kinh Hoan, ông giả bộ như vậy là có ý gì? Ai chẳng biết ông là anh Hoan của Bắc Thành.
Tôi biết ông có va chạm với Cửu Long Thập Bát hội chúng tôi nhưng đó là ân oán riêng giữa chúng ta, hy vọng ông có thể phân rõ trường hợp, đừng tùy tiện nhúng tay vào lúc này.” Đàn em của Ngô Cảnh Hành lạnh giọng cảnh cáo..