“A Ngũ!” Giọng Kinh Hoan trầm xuống, lại âm thầm cảnh cáo gã không được đắc tội với Hoàng Tử Hiên.
A Ngũ tuy không có phục, nhưng cũng không dám nói gì, chỉ là chop mũi hừ một tiếng, hiển nhiên vẫn không chịu tin tưởng Hoàng Tử Hiên sẽ có lòng tốt như vậy.
Hoàng Tử Hiên cũng không rảnh so đo cùng với gã, anh cũng chỉ là thuận tay nối xương giúp A Ngũ mà thôi.
A Ngũ nhìn Hoàng Tử Hiên đang đi về phía mình, lại nghĩ đến thời điểm anh đánh gãy xương đùi mình, trong lòng không hiểu tại sao sinh ra một cỗ cảm xúc sợ hãi đối với Hoàng Tử Hiên, chân cũng phá lệ mà cảm giác được nỗi đau.
Hoàng Tử Hiên đi đến trước giường bệnh, không nói hai lời lập tức dỡ thạch cao trên đùi A Ngũ xuống, vẫn như cách cũ giúp gã ta nối lại xương đùi.
A Ngũ không ngoài dự đoán là cũng kêu lên một tiếng thảm thiết.
Lần này không đợi cho Hoàng Tử Hiên phải nhắc nhở, Kinh Hoan lập tức chạy đến đỡ gã xuống giường, đi hai bước.
A Ngũ đau đến mức trán đổ mồ hôi, chỉ dám dùng cái chân hoàn hảo không chút tổn hại gì kia chạm đất, đợi đến khi nỗi đau này biến mất, gã mới dám thả chân xuống, thử dùng sức bước đi.
“Thế nào? Không đau đúng không? Có thể dùng sức thoải mái đúng không?”
Hai mắt A Ngũ sáng lên, ngạc nhiên nhìn về phía Hoàng Tử Hiên, không ngờ đến anh thật sự có lòng tốt nối xương đùi gã trở về như trước.
“Cảm ơn.” A Ngũ nói về phía Hoàng Tử Hiên đang đứng một cách không được tự nhiên.
Hoàng Tử Hiên nhún vai bày tỏ không sao cả, quay đầu nói với Kinh Hoan: “Vậy anh Hoan, tôi đi trước.”
“Để tôi tiễn Hoàng huynh đệ.” Kinh Hoan cảm kích đưa Hoàng Tử Hiên ra khỏi phòng bệnh.
Sau khi đi khỏi khu nội trú, Kinh Hoan đứng trước cửa khu nội trú nói: “Hoàng huynh đệ, ân lớn không thể cảm tạ hết, nếu sau này có cần gì đến Kinh Hoan tôi thì nhất định phải cho tôi một cơ hội báo đáp đấy nhé.”
Hoàng Tử Hiên cười không nói, khoát khoát tay rời đi.
Đứng ở cửa một hồi, Kinh Hoan mới xoay người trở về.
Hoàng Tử Hiên đi thẳng tới bãi đỗ xe, còn chưa đi đến chỗ xe mình, anh đã nghe thấy có người gọi tên anh.
Anh nhìn về hướng gọi mình, trông thấy bà Hồ vừa mới bước từ trên xe xuống.
“Cậu Hoàng, sao cậu lại tới bệnh viện thế? Cơ thể không thoải mái à?” Bà Hồ quan tâm hỏi.
“Không có, tới gặp bạn mà thôi.” Hoàng Tử Hiên lắc đầu một cái rồi hỏi: “Ông chủ Hồ thế nào rồi ạ?”
Sắc mặt bà Hồ chán nản nói: “Không tốt lắm, sau khi được đưa đến bệnh viện vào tối hôm qua, ông ấy vẫn luôn hôn mê bất tỉnh đến bây giờ, ngay cả bác sĩ cũng không phát hiện bệnh tật gì.”.
Nha????h mà khô????g có quả????g cáo, chờ gì tìm ????ga???? ⩶ trumtr u????e????﹒???????? ⩶
“Ồ?” Hoàng Tử Hiên cảm thấy hơi ngoài ý muốn, hôm qua anh đã bắt mạch cho Hồ Ngôn Thương, chắc chắn ông ta sẽ không xảy ra chuyện gì.
Chẳng qua chỉ là Hỏa Công Tâm, nghỉ ngơi một chút là sẽ tỉnh lại, sao có thể hôn mê bất tỉnh mãi như vậy được.
“Cậu Hoàng, cậu có thể đi dạo cùng tôi một chút được không?” Có lẽ do trong lòng phiền muộn, bà Hồ cũng muốn được trò chuyện cùng Hoàng Tử Hiên.
Hoàng Tử Hiên cũng không từ chối, gật đầu đi cùng bà đến vườn hoa trong bệnh viện.
“Cậu đã giải quyết xong những chú chó hôm qua chưa?” Bà Hồ vừa đi vừa hỏi.
“Bây giờ chúng đang trại nuôi dưỡng chung với Tiểu Lệ rồi, chờ thêm hai ngày nữa là sẽ đăng tin tìm chủ, đến lúc đó phải xem xem có chủ nhân nào đến tìm hay không.” Hoàng Tử Hiên nói.
Bà Hồ gật đầu nói: “Cô Trương đúng là một người tốt bụng, so sánh với cô ấy, tôi còn cảm thấy mặc cảm.
Lát nữa tôi sẽ bảo thư ký của Ngôn Thương đưa cho cô ấy một tấm chi phiếu, mong cô Trương sẽ không từ chối phần tâm ý của tôi.
Bây giờ Ngôn Thương đang hôn mê bất tỉnh, có lẽ ông trời đang trừng phạt ông ấy.
Tôi muốn làm nhiều việc thiện một chút để tích đức thay ông ấy, hy vọng ông ấy có thể sớm ngày tỉnh lại.”
“Vậy thay mặt Tiểu Lệ, tôi cảm ơn tấm lòng của bà Hồ đây nhiều.” Hoàng Tử Hiên khẽ mỉm cười.
Trên mặt của bà Hồ vẫn lo lắng ừ một tiếng, hẳn là chuyện Hồ Ngôn Thương hôn mê bất tỉnh đã tạo nên đả kích không nhỏ đối với bà ấy.
Vẻ mặt bà hoài niệm nói: “Con người đúng là một loài kỳ lạ.
Nhớ lại lúc chúng tôi còn một nghèo hai trắng, trong lòng vẫn nghĩ rằng chỉ cần có nhà ở Long Thành là đã thỏa mãn.
Vậy mà sau này có nhà rồi nhưng vẫn không cam lòng, muốn kiềm nhiều tiền hơn nữa.
Bây giờ tiền kiếm được không ít nhưng vui vẻ lại càng ngày càng ít.
Từ rất lâu trước kia, tôi đã vô cùng hâm mộ những gia đình một nhà ba người hết mực bình thường, mặc dù bọn họ không có nhiều tiền nhưng người một nhà luôn quây quần bên nhau thật vui vẻ.
Không giống tôi với Ngôn Thương, hai người luôn ở trong một căn phòng lớn trống rỗng, dưới gối cũng không có con cái.
Dù có kiếm được gia sản lớn như vậy nhưng cũng không có người thừa kế.”
Nghe nỗi buồn phiền của bà Hồ, Hoàng Tử Hiên thấy kỳ lạ bèn hỏi: “Bà Hồ, bây giờ y học phát triển như vậy, cho dù bà và ông Hồ không thể thụ thai tự nhiên thì vẫn thể thụ thai bằng ống nghiệm mà, hai người vẫn chưa thử sao?”
“Thử rồi, nhưng mà vẫn thất bại.” Bà Hồ tiếc nuối nói.
Hoàng Tử Hiên nghe xong lập tức hiểu ngay, có lẽ là do tỷ lệ sống sót của t*ng trùng Hồ Ngôn Thương quá thấp nên mới khiến việc thụ tinh ống nghiệm thất bại.
“Thật ra thì tôi đã nhắc đến chuyện này với Ngôn Thương rất nhiều lần rằng tôi muốn nhận nuôi một đứa bé ở cô nhi viện.
Vậy nhưng tư tưởng ông ấy cổ hủ, nhất là với chuyện con cái, dù thế nào ông ấy cũng không muốn.
Tôi khuyên ông ấy không được, không thể làm gì khác hơn là nghe theo ông ấy.
Chắc cậu cũng biết, đối với Ngôn Thương, việc không thể có lấy một hậu duệ của nhà họ Hồ chính là trăn trở cả đời ông ấy.
Nhà họ Hồ đời đời lưu truyền, đến đời ông ấy lại phải tuyệt hậu.
Cho dù có chết đi, vợ chồng chúng tôi cũng chẳng có mặt mũi nào mà đi đối mặt với liệt tổ liệt tông.” Bà Hồ vừa nói liền khóc.
Thấy bà Hồ khóc, Hoàng Tử Hiên luống cuống tay chân, anh vội vàng lấy khăn giấy ra an ủi bà: “Bà Hồ, mọi chuyện đều có thể thay đổi, bà đừng vội tuyệt vọng như vậy.
Bà và ông Hồ đều chỉ mới bốn mươi, cả hai vẫn còn cơ hội có con mà.”
“Cậu Hoàng, cậu đừng an ủi tôi nữa.
Nhiều năm trôi qua, tôi cũng dần nhận ra.
Bây giờ tôi chỉ hy vọng Ngôn Thương có thể mau chóng tỉnh lại, vừa không có con lại vừa không có ông ấy, tôi thật sự không biết nên sống tiếp quãng đời đơn độc này thế nào nữa.” Nước mắt của bà Hồ càng lau càng nhiều.
“Bà Hồ, tôi không có an ủi bà mà tôi đang nói sự thật.
Bệnh của ông Hồ cũng không phải là không có thuốc nào cứu được, dù gì đó cũng không phải là bệnh nan y.” Hoàng Tử Hiên vội vàng giải thích.
Bà Hồ lập tức dừng khóc thút thít, bắt lấy cánh tay Hoàng Tử Hiên hỏi: “Cậu Hoàng, có phải cậu có cách gì không? Đúng rồi đúng rồi, cậu có thể nhìn ra bệnh của Ngôn Thương thì chứng tỏ cậu cũng từng bắt gặp những bệnh nhân với trường hợp tương tự trước kia rồi đúng không?”
“Bà Hồ, bà đứng quá kích động, nghe tôi từ từ nói.” Hoàng Tử Hiên nhìn bà bằng ánh mắt bình tĩnh rồi nói.
Lúc này bà Hồ mới nhận ra mình thất thố, bà vội vàng buông tay Hoàng Tử Hiên rồi liên tục nói xin lỗi.
Hoàng Tử Hiên lắc đầu tỏ ý không sao, sau đó lên tiếng: “Thật ra thì bệnh của ông Hồ cũng không khó chữa, chỉ cần bổ sung thêm vài phương thuốc bắc là được, chẳng qua phương thuốc bắc này lại vô cùng quý giá.
Đừng nói là nhiều tiền, dù có hàng trăm hàng vạn thì cũng khó lấy được.”
“Thuốc gì?” Bà Hồ vừa nghe đã có hi vọng, vội vàng hỏi.
“Cẩu Bảo.”
“Cẩu Bảo?” Bà Hồ lắc đầu: “Tôi chưa từng nghe đến bao giờ, là thứ trên người một chú chó sao?”
“Có thể nói như vậy, Cẩu Bảo chính là bướu thịt mọc ra từ dạ dày của chó sau khi nó bị bệnh.
Chứng bệnh này của chó cũng giống như ung thư bao tử ở người, xác suất không lớn lắm.
Có người đã từng làm một thống kê không xác thực cho lắm chỉ ra rằng trong số các loại chó, không quá 10% chó có Cẩu Bảo.
Hơn nữa, chỉ có một ít những con chó già mới có thể mắc phải bệnh này.
Chúng ta đều biết những con chó có thể sống yên ổn đến già đều vô cùng ít, phần lớn đều chỉ sống tới bảy tám năm rồi chết bởi các nguyên nhân ngoài ý muốn.” Hoàng Tử Hiên giải thích.
Đương nhiên là bà Hồ biết rõ những thứ này, bà ấy cũng từng nuôi không ít chó, thật ra thì phần lớn đã chết vì bệnh tật sau khi nuôi, trước mắt chỉ có bốn con chó sống yên ổn đến hai ba tuổi, đây là do bà ấy đã mời người đến quan tâm chăm sóc chúng nó.
Thế nhưng, phần lớn chó lại không được hưởng đãi ngộ như vậy.
“Dựa theo lời cậu nói, Cẩu Bảo là một phương thuốc rất có giá trị.
Nếu đã có giá trị thì chắc chắn sẽ có người cất giữ.
Chỉ cần tôi chịu bỏ ra số tiền lớn thu mua thì có lẽ vẫn sẽ có cơ hội.” Bà Hồ ôm hy vọng hỏi.
Hoàng Tử Hiên gật đầu: “Đương nhiên, nếu có người cất giữ, bà Hồ lại chịu ra giá cao thì ắt sẽ mua được thôi.
Tuy nhiên chỉ khi việc này là thật mà thôi, bởi vì Cẩu Bảo vạn kim khó cầu, không ít người bán đã dùng Cẩu Bảo giả để kiếm lời.
Lúc mua nhất định phải cẩn thận một chút, tránh bị mắc lừa.”
“Tôi sẽ cẩn thận, một khi có tin tức, tôi sẽ nhờ cậu Hoàng giám định trước, nếu là thật thì tôi mới mua.” Bà Hồ gật đầu nói.
Hoàng Tử Hiên ừ một tiếng: “Chuyện Cẩu Bảo không gấp, việc quan trọng trước mắt là phải giúp ông Hồ tỉnh lại đã.”
Nhắc đến chuyện này, sắc mặt của bà Hồ lại trở nên ảm đạm: “Cũng không biết khi nào Ngôn Thương mới có thể tỉnh lại nữa.”
“Tôi đoán bệnh của ông Hồ là tâm bệnh, tâm bệnh thì cần có tâm dược.
Chỉ dựa vào Tây y thôi sẽ không được.” Hoàng Tử Hiên nói.
Ánh mắt bà Hồ sáng lên, vội nói: “Cậu Hoàng nói rõ hơn đi.”
“Có lẽ trong lòng ông Hồ cảm thấy rất có lỗi với bà, dù sao thì bà cũng thích chó như vậy, thế mà ông ấy lại ăn thịt chúng.
Nếu ông ấy cứ bất tỉnh mãi thì ông ấy sẽ không cần phải đối mặt với sự thất vọng và trách cứ của bà.
Một khi tỉnh lại, ông ấy lại không biết phải làm sao để cầu xin bà tha thứ.
Hôm qua bà lại còn nói rằng bà vô cùng thất vọng về ông ấy, thậm chí còn buông lời ly dị khiến nội tâm ông ấy từ chối việc tỉnh lại sẽ phải đối mặt với thực tế tàn khốc.” Hoàng Tử Hiên phân tích..