“Noãn Noãn nói đúng, tôi cũng không phải người khác.” Hoàng Tử Hiên bày tỏ mình và Noãn Noãn chung một chiến tuyến.
Noãn Noãn nhìn về phía Bạch Phi Nhi làm biểu tình thắng lợi.
Bạch Phi Nhi lắc đầu: “Anh đừng có nuông chiều con bé quá, nếu không thì con bé không biết sợ là gì đâu.”
“Không sao đâu, con bé là để nuông chiều mà.” Hoàng Tử Hiên chỉ hận không thể cưng chiều Noãn Noãn lên đến tận trời, mặc dù không phải ruột thịt nhưng mỗi lần nhìn thấy Noãn Noãn lại cảm nhận được cảm giác vô cùng thân thiết.
Bây giờ cuối cùng anh cũng hiểu được tại sao ba anh lại nuông chiều chị gái mình như vậy rồi.
Bạch Phi Nhi bày ra vẻ mặt không biết phải làm sao, đã có thể đoán được, cuộc sống sau này càng ngày càng khó có thể mang theo Noãn Noãn được rồi.
Lê Mỹ Gia đang nói chuyện thì điện thoại reo, cô vội vàng nói tiếng xin lỗi rồi mới lôi điện thoại ra nhận.
Trong điện thoại là Trương Tiểu Lệ gọi đến, hỏi cô và Hoàng Tử Hiên đi đằng nào rồi, Hạ Mạt vừa tới, đang đợi bọn họ.
Sau khi cúp điện thoại, Lê Mỹ Gia nhìn về phía Hoàng Tử Hiên, tin là Hoàng Tử Hiên nghe cô nói chuyện cũng có thế đoán được là ai gọi đến.
“Hoàng Tử Hiên, Lê tiểu thư, có phải hai người có chuyện gì hay không? Nếu có chuyện thì mau đi đi.” Bạch Phi Nhi còn chưa đợi Hoàng Tử Hiên lên tiếng, vội vàng nói: “Noãn Noãn, nghe lời, đừng quấn lấy Hoàng Tử Hiên nữa.”
Noãn Noãn nghe thấy thế lập tức muốn khóc, ôm chặt Hoàng Tử Hiên không chịu buông tay: “Ba Hoàng Tử Hiên, ba có thể không đi không? Noãn Noãn muốn ở bên cạnh ba cơ.”
Hoàng Tử Hiên có chút khó xử, tối nay vốn dĩ đã hẹn mọi người cùng nhau ăn cơm, chúc mừng những chuyện tốt liên tục xảy ra mất ngày hôm nay.
Nếu như mà không đi, thất hứa, Trương Tiểu Lệ khẳng định sẽ nổ tung, với tính cách của cô ấy, nhất định anh sẽ bị thương cho mà coi.
“Noãn Noãn, con không nghe lời mẹ, muốn mẹ đánh đòn có phải không?” Bạch Phi Nhi cảnh cáo Noãn Noãn không được phép làm loạn.
Noãn Noãn cắn môi, vẫn ôm chặt không buông như cũ nhưng không dám nói gì nữa.
Lê Mỹ Gia cũng có chút không đành lòng, suty nghĩ một chút, nói: “Hoàng Tử Hiên, nếu không chúng ta đưa Noãn Noãn đi cùng, đợi ăn uống xong xuôi thì lại đưa con bé về.”
Ánh mắt Hoàng Tử Hiên sáng lên, lập tức gật đầu: “Được đó.” Vừa nói vừa nhìn về phía Bạch Phi Nhi, nói: “Cô cũng đi cùng đi, tránh cho Noãn Noãn không nhìn thấy cô lại khóc đòi mẹ.”
“Tôi với Noãn Noãn không quấy rầy mọi người nữa, đợi lần sau anh có thời gian rảnh rỗi lại tới thăm con bé là được rồi.” Bạch Phi Nhi vội vàng lắc đầu nói.
“Không có gì là quấy rầy hết, cũng chỉ là bữa cơm của mấy người bạn mà thôi.
Giang Y Y đâu, nếu cô ấy rảnh thì bảo cô ấy đi cùng luôn đi.” Hoàng Tử Hiên khoát tay nói.
Noãn Noãn cực kì vui vẻ vỗ tay: “Được đó được đó, Noãn Noãn muốn đi ăn cơm cùng với ba Hoàng Tử Hiên, còn có mẹ và mẹ Y Y nữa, còn có cả dì Mỹ Gia nữa.”
Lê Mỹ Gia sờ đầu con bé một cái, nói: “Ngoan.”
Vì vậy dưới sự kiên trì của Hoàng Tử Hiên, cuối cùng Bạch Phi Nhi vẫn gọi điện thoại cho Giang Y Y nói chuyện này, hỏi cô có đi hay không.
Trong điện thoại Giang Y Y đồng ý đi, bảo Bạch Phi Nhi gửi địa chi cho mình, mình đi thẳng từ công ty qua là được.
Bạch Phi Nhi hỏi Hoàng Tử Hiên địa chỉ, sau đó lại nói với cô.
Sau khi cúp điện thoại, Bạch Phi Nhi khoác cho Noãn Noãn một cái áo khoác thật dày, mọi người cùng nhau đi xuống lầu.
Địa điểm được hẹn ban đầu cách nơi này không không xa, chưa đến mười phút đã đến.
Hoàng Tử Hiên bế Noãn Noãn, phía sau là là Lê Mỹ Gia và Bạch Phi Nhi, đi vào phòng bao mà Trương Tiểu Lệ đã đặt.
Trương Tiểu Lệ và Hạ Mạt đang ngồi một chỗ cực kỳ nhàm chán, rủ nhau cùng đánh bài tiến lên.
Vừa đánh được mấy ván Hoàng Tử Hiên đã đến, còn bế theo một đứa bé.
Trương Tiểu Lệ bày ra vẻ mặt kinh ngạc, hết nhìn Noãn Noãn lại nhìn Hoàng Tử Hiên: “Con riêng của anh à?”
“Cái gì mà con riêng?” Hoàng Tử Hiên nhíu mày, liếc cô một cái, nói: “Trân trọng giới thiệu với mọi người, đât là Noãn Noãn, con gái nuôi của tôi.”
“Hóa ra là vậy, làm tôi giật cả mình.
Tôi đang nghĩ sao anh có thể có đứa con gái riêng lớn thế cơ chứ.” Trương Tiểu Lệ thở phào nhẹ nhõm, cười cười trò chuyện cùng Noãn Noãn: “Cô bé xinh đẹp, xin chào nha, em là Trương Tiểu Lệ, em kêu chị là chị Tiểu Lệ là được rồi.”
“Hôm nay cô ra khỏi cửa không đem não à.” Hạ Mạt im lặng liếc cô một cái, rồi nói: “Cô bé mới có ba tuổi, cô kêu con bé gọi cô bằng chị, cô muốn gọi Hoàng Tử Hiên bằng chú à?”
“Ặc...” Trương Tiểu Lệ lúc này mới giật mình vỗ trán một cái, có chút nuối tiếc, vội vàng sửa lại lời nói: “Kêu dì, không được kêu chị.
Dì không thể thấp vai vế hơn Hoàng Tử Hiên được.”
“Không có sao, tôi chịu thiệt một chút, nhận đứa cháu gái lớn này cũng được.” Hoàng Tử Hiên toét miệng cười một tiếng.
“Anh đi chết đi.” Trương Cảnh Lam liếc anh, chìa tay nói: “Để tôi ôm con gái nuôi anh chút, trời ơi sao có thể đáng yêu đến như vậy nè.”
Hoàng Tử Hiên không yên lòng lắm đưa Noãn Noãn cho cô, nói: “Cô cần thận một chút, đừng lây ngu cho con gái tôi.”
Trương Tiểu Lệ tức giận đạp một cước đến, Hoàng Tử Hiên nhẹ nhàng tránh được.
Lê Mỹ Gia và Hạ Mạt cười đến không dứt ra được, Bạch Phi Nhi ở bên cạnh chẳng qua chỉ nở một nụ cười nhàn nhạt, chào hỏi Hạ Mạt: “Hạ tổng.”
“Trường hợp riêng thế này gọi tôi là Hạ Mạt là được rồi.
Bạch tiểu thư ngồi đi.” Hạ Mạt khoát tay nói.
Bạch Phi Nhi cười cười ngồi xuống: “Vậy mọi người cũng gọi tôi là Phi Nhi là được rồi.”
Hạ Mạt cúi đầu gật một cái.
Noãn Noãn nghe được còn một người dì nữa, không đợi Hạ Mạt giới thiệu đã hô lên đầy ngọt ngào: “Dì Hạ Mạt.”
“Ngoan.
Con thích ăn dì, dì gọi giúp con.” Hạ Mạt sờ đầu con bé, nói.
Tất cả mọi người đều rất ăn ý không hỏi đến mắt của con bé, thấy Noãn Noãn đeo chụp mắt biết chắc chắn có chút vấn đề, chỉ là không muốn hỏi trước mặt Noãn Noãn, sợ là sẽ khiến cho con bé buồn.
“Con muốn ăn cá, mẹ con muốn ăn thịt sườn, mẹ Y Y muốn ăn thịt trâu…” Noãn Noãn nói với Hạ Mạt giống như đã thuộc làu trong lòng bàn tay.
“Con đúng là không biết khách sáo gì mà.” Bạch Phi Nhi bị những lời con gái nói đánh gục.
Noãn Noãn đáng yêu le lưỡi, trọc cho mọi người bật cười.
Hạ Mạt dựa theo những gì Noãn Noãn nói, gọi mấy món mọi người thích ăn, sau lại gọi thêm mấy món mà cô, Trương Tiểu Lệ và Lê Mỹ Gia thích ăn, còn Hoàng Tử Hiên, không chọn, mọi người ăn gì anh ăn nấy là được.
Trương Tiểu Lệ hỏi Hoàng Tử Hiên còn một người nữa là ai, Hoàng Tử Hiên trả lời là mẹ nuôi của Noãn Noãn, đợi tý nữa sẽ đến.
Trên thực tế Giang Y Y vẫn đến trễ, lúc tới đến nơi thức ăn đã lên một lượt.
Cô vừa đến vừa lật đật cúi đầu với mọi người, mặt ngập tràn vẻ hối lỗi.
“Không sao, không sao.
Mau ngồi đi.
Giới thiệu với mọi người một chút…” Hoàng Tử Hiên vừa nói vừa giới thiệu Giang Y Y với Trương Tiểu Lệ và Lê Mỹ Gia, Hạ Mạt cũng đã biết Giang Y Y từ ban đầu, không cần giới thiếu nữa.
Ba người phụ nữ chào hỏi nhau coi như làm quen, sau đó bắt đầu ăn cơm.
Tất cả mọi người ngồi trên bàn không hẹn mà cùng chọc đũa vào đĩa cá, sau đó lại không hẹn mà cùng gắp cá thả vào bát của Noãn Noãn.
Noãn Noãn cực kì vui vẻ, cảm giác như mình có thêm mấy người nữa yêu thương mình vậy.
Có câu nói ba người đàn bà là một vở kịch, trên bàn này có thận năm người đàn bà và một đứa con nít, về cơ bản có thể dựng lên một bộ phim rồi.
Hoàng Tử Hiên cũng là lần đầu tiên chứng kiến đến tình hữu nghị của những người phụ nữ không thể tưởng tượng nổi, rõ ràng là lần đầu tiên gặp nhau, nhưng lại có thể vì cùng thích một màu son, cùng thích một món ăn nào đó mà nhanh chóng biến thành bạn tốt.
Trương Tiểu Lệ với Giang Y Y còn có chung một ít đề tài, hai người trò chuyện một chút Trương Tiểu Lệ lập tức nhận ra Giang Y Y là nữ chính đóng trong quảng cáo của thông trang Phong Ba, mọi người ngay lập tức mới biết được Giang Y Y lăn lộn trong vòng giải trí.
“Kỹ năng diễn xuất của cô rất tốt, nhất định có thể nổi tiếng.” Lê Mỹ Gia cũng từng xem qua quảng cáo đó, lời này là thật lòng khen ngợi.
Trương Tiểu Lệ cũng gập đầu: “Đúng vậy đúng vậy, hơn nữa nhan sắc của cô là đẹp tự nhiên, không giống mấy ngôi sao mới nổi kia, đều qua phẫu thuật trông giả trân.
Nhưng hết lần này đến lần khác đám đàn ông ngoài kia lại như mắt mù vậy, nhìn không ra đấy.”
Lúc nói mấy lời này Trương Tiểu Lệ còn cố ý liếc nhìn Hoàng Tử Hiên, thật giống như Hoàng Tử Hiên chính là đại diện cho lũ đàn ông ngoài kia vậy.
Hoàng Tử Hiên oan ức nói: “Cô nhìn tôi làm gì, tiêu chuẩn thẩm mỹ của tôi trước giờ cực kì cao nhé, ngoại trừ mấy cô tôi đều cảm thấy những người khác đều là chỉnh sửa hết, quá xấu.
Nếu mà đi so với mọi người thì chắc chắn không phải cùng một cấp bậc.”
Năm người phụ nữ đồng loạt vứt cho anh một ánh mắt dối trá.
Chỉ có Noãn Noãn ngây thơ đáng yêu ngẩng đầu lên, đồng tình với anh mà nói: “Ba Hoàng Tử Hiên nói đúng.”
“Đúng cái gì mà đúng, quỷ nhỏ nịnh bợ.” Giang Y Y gõ đầu con bé nói.
Noãn Noãn le lưỡi, mặt đầy lấy lòng.
Trương Tiểu Lệ nhìn biểu tình này của Noãn Noãn, bỗng nhiên nói: “Tôi phát hiện vẻ ngoài của Noãn Noãn với Hoàng Tử Hiên thật giống nhau.”
Lời này vừa nói ra, Hạ Mạt với Lê Mỹ Gia bỗng nhiên nhìn về phía hai người bọn họ.
Có điều Noãn Noãn đã đổi một vẻ mặt khác, vẻ mặt Trương Tiểu Lệ vừa nhìn thấy trong nháy mắt đã biến mất, mọi người cũng không nhìn ra khác nhau gì mấy.
Người nói vô tình, người nghe cố ý.
Bạch Phi Nhi nghe vậy trong lòng lẽ rơi bộp cái.
“Con không muốn giống ba Hoàng Tử Hiên, con muốn giống như mẹ, mẹ Giang Y Y với các dì, lớn lên như vậy mới xinh đẹp.” Noãn Noãn thật không tiếc sức mà vỗ mông ngựa.
Hoàng Tử Hiên nhất thời tức giận, nói: “Con quỷ nhỏ này, sao con biết giống như ba không đẹp? Ba nói cho con nghe, ba Hoàng Tử Hiên của con là một loại đẹp trai không biên giới đó.”
“Anh đừng có mà không biết xấu hổ, anh không phải đẹp trai không biên giới, mà là mặt dày không biên giới đó.” Trương Tiểu Lệ ở bên cạnh bật cười nói.
“Anh ấy có lúc nào không mặt dày đâu.” Hạ Mạt ở bên cạnh gật đầu bổ sung.
“+1” Lê Mỹ Gia giơ tay.
“+2” Giang Y Y cũng giơ tay.
Bốn người nói xong quay đầu nhìn về phía Bạch Phi Nhi, Bạch Phi Nhi hắng giọng nói: “Tôi đi vào nhà vệ sinh chút.”
“Đi với, tôi cũng đi.” Giang Y Y thả tay xuống, cùng Bạch Phi Nhi đi ra ngoài.
Hoàng Tử Hiên vô cùng khó hiểu nói: “Từ nhỏ đến lớn tôi đều có một nghi ngờ, tại sao phụ nữ các người mỗi lần đi phòng rửa tay đều thích đi cùng người khác vậy?”
Lê Mỹ Gia, Trương Tiểu Lệ, Hạ Mạt: “…”
Câu này đúng thật là một vấn đề mà hầu hết phụ nữ cũng không tìm ra được vấn đề, dù sao mọi người cũng không hiểu tại sao, nhưng chỉ cảm thấy hai người cùng nhau đi nhà vệ sinh mới có thể chứng minh được tình cảm thân thiết.
“Con biết.” Noãn Noãn giơ tay cướp lời, nói: “Bời vì sợ nếu đi một người mà bị rơi vào bồn cầu thì những người khác sẽ không biết.”
“Ha ha ha ha…” Nghe được câu trả lời đầy hài hước, Hoàng Tử Hiên và ba người đều cười nghiêng cười ngả.
Chỉ có Noãn Noãn là đầu óc mơ hồ, bé cả thấy những gì bé nói đều là sự thật mà, mỗi lần bé đi vệ sinh mẹ đều phải đi cùng.
Dù lần nào bé cũng cảm thấy mình có thể đi một mình được, nhưng lần nào mẹ cũng nói sợ bé sẽ rơi vào trong bồn cầu..