Sau khi dành cho mọi người thời gian thưởng thức, người chủ trì buổi đấu giá bắt đầu giới thiệu về món đồ đấu giá đầu tiên này.
Hoàng Tử Hiên không hứng thú với những lời giới thiệu về Long Tiên Hương, nghe nhiều riết quen, anh chỉ để ý đến giá khởi đầu mà thôi.
Rất nhiều năm trước đây, anh cả của anh từng có một khối Long Tiên Hương nặng hơn năm trăm gam, lúc đó phải xài hơn năm trăm vạn.
Vậy thì dựa theo giá cả bây giờ chắc ít nhất cũng phải tăng một phần ba.
“Giá khởi đầu của khối Long Tiên Hương này không cao, chỉ có năm trăm ngàn.
Được rồi, chư vị đây có thể bắt đầu đấu giá.” Sau khi Hoàng Tử Hiên tính toán, người chủ trì buổi đấu giá tuyên bố.
Người chủ trì buổi đấu giá vừa dứt lời, Lê Mỹ Gia đã nhấn nút đấu giá, tăng thêm một trăm ngàn.
Trên màn hình lớn lập tức xuất hiện số của chỗ ngồi bọn họ và cái giá sau khi đã tăng lên.
Có Lê Mỹ Gia dẫn đầu, những vị khách quý có hứng thú với Long Tiên Hương cũng vội vàng tham gia đấu giá.
Chỉ thấy những con số trên màn hình lớn không ngừng biến động, chưa tới năm phút, giá thành đã tăng lên đến hơn ba triệu.
Lê Mỹ Gia có lẽ đã rơi vào tình thế bắt buộc đối với khối Long Tiên Hương này, sau khi giá đã tăng hơn ba triệu, cô vẫn tiếp tục tăng giá, hơn nữa còn là người duy nhất tăng thêm năm trăm ngàn khiến giá cả đã tăng đến bốn triệu.
Mà những người khác có lẽ cũng đã rơi vào tình thế bắt buộc, họ vẫn tiếp tục tăng giá sau cái giá của Lê Mỹ Gia.
Một cuộc cạnh tranh kịch liệt lại tiếp tục bắt đầu, mười phút sau, giá cả của khối Long Tiên Hương này đã vượt qua tám triệu.
Tám trăm vạn đã gần sát với đánh giá ban đầu của Hoàng Tử Hiên, anh thấp giọng nhắc nhở Lê Mỹ Gia: “Trong khoảng mười triệu thì vẫn có giá trị, quá mười triệu thì không đáng giá.”
“Anh thì biết cái gì, có nhiều tiền cũng không khiến cha tôi vui mừng.
Nhà chúng tôi cũng không thiếu một hai chục triệu.” Lê Long Phi liếc Hoàng Tử Hiên rồi nói lớn.
Đối với tên ngốc như Lê Long Phi, Hoàng Tử Hiên chẳng thèm nói một chữ với anh ta.
Tuy nhiên anh biết Lê Mỹ Gia chắc chắn sẽ hiểu ý mình, vượt qua mười triệu thì không đáng giá là một chuyện, quan trọng hơn chính là buổi đấu giá này mang tính chất chính phủ.
Cầm bao nhiêu tiền để biếu chính phủ, chuyện này cũng rất quan trọng.
Nếu dựa theo ý của Lê Long Phi, dù cho có bao nhiêu tiền cũng nhất quyết chi ra thì nhất định sẽ khiến chính phủ nghĩ tập đoàn Thịnh Thế có rất nhiều tiền, một khi suy nghĩ này đã tạo thành thì sau này sẽ rất phiền phức.
Mỗi năm, nếu không chi ra số tiền tương ứng thì sẽ dễ khiến chính phủ bất mãn.
Hơn nữa lại càng không thể đắc tội chính phủ, đúng là mất nhiều hơn được.
Huống chi sau khi mua khối Long Tiên Hương này, Lê Mỹ Gia còn phải mua Cẩu Bảo giúp cho vợ chồng Hồ Ngôn Thương.
Tuy tiền là do Hồ Ngôn Thương chi nhưng trên mặt nổi thì vẫn do Thịnh Thế chi, cứ như vậy, vô hình trung đã gia tăng áp lực tài lực của Thịnh Thế.
Cho nên, Lê Mỹ Gia phải chia tiền ra để đấu giá, không thể dốc toàn bộ vào một món bảo vật được.
Ngay khi Hoàng Tử Hiên nhắc nhở Lê Mỹ Gia, buổi đấu giá vẫn tiếp tục diễn ra, giá cả bị ép tới gần chín triệu.
Lê Mỹ Gia nhanh chóng đưa ra quyết định, tăng giá lên chín trăm năm mươi vạn.
Quyết định của cô rất đơn giản, mười triệu đã nằm trong phạm vi cô có thể chi trả, nếu tăng thêm chút nữa thì cô sẽ bỏ.
Trên thực tế, không ít người có chung suy nghĩ với Lê Mỹ Gia, bọn họ cũng không muốn để lộ tài lực thật sự của mình trước mặt chính phủ.
Trong buổi đấu giá tối nay, bọn họ đã khống chế phạm vi số tiền mà mình có thể chi trả nên sẽ không vì thích mà tùy tiện tăng giá, vì vậy sau khi giá cả đã đạt đến chín trăm năm mươi vạn, không có ai tăng thêm nữa.
“Chín trăm năm mươi vạn, còn ai có giá cao hơn không?” Người chủ trì lên tiếng hỏi.
Hồi lâu sau vẫn không có ai trả lời, cũng không có ai tăng giá nữa.
Sau khi không thấy ai quan tâm nữa, người chủ trì quyết định kết thúc, cao giọng nói: “Vậy thì chúc mừng tổng giám đốc Lê đã giành được Long Tiên Hương với chín trăm năm mươi vạn.”
Sau khi tuyên bố, ông ta dẫn đầu vô tay, những vị khách quý ở đây cũng vỗ tay chúc mừng theo.
Sau đó, khối Long Tiên Hương này được mang xuống, người chủ trì tuyên bố sẽ nghỉ mười phút rồi mới bắt đầu trận đấu giá thứ hai.
Vì vậy, mọi người ở trong hội trường liền bắt đầu thấp giọng thảo luận.
Bọn họ đều rất mong đợi món đồ đấu giá thứ hai sẽ là cái gì.
Trong lúc nghỉ giải lao, không ít người đã đi ra ngoài, có người hút thuốc, có người đi vệ sinh, còn có người ra ngoài hóng mát một chút.
Hoàng Tử Hiên và Lê Mỹ Gia đều không nhúc nhích, ngồi yên tại chỗ như cũ.
Lê Mỹ Gia ăn quả óc chó mà Hoàng Tử Hiên bóc cho cô, trên mặt nở nụ cười vui sướng, hẳn là cô đang rất vui vì đã có thể mua được Long Tiên Hương.
“Anh đoán món đồ đấu giá tiếp theo sẽ là cái gì?” Lê Mỹ Gia đang ăn thì bỗng nhiên hỏi.
Hoàng Tử Hiên lắc đầu: “Ai mà biết, tốt nhất đừng là Cẩu Bảo.
Không thì việc em giành được cả hai món bảo vật sẽ trở nên khoa trương lắm.”
“Em cũng nghĩ thế.” Lê Mỹ Gia gật đầu, hy vọng như Hoàng Tử Hiên.
Trong lúc hai người nói chuyện với nhau, thời gian mười phút nghỉ giải lao đã hết.
Các vị khách quý lục tục trở lại chỗ ngồi, người chủ trì nhanh chóng mang món đồ đấu giá thứ hai lên.
Món đồ đấu giá thứ hai là sừng tê giác, người chủ trì vẫn cho mọi người có thời gian quan sát thảo luận, sau đó mới giới thiệu: “Đây là sừng tê giác Sumatra, dài 15 cm.
Sừng tê giác rất quý…”
Sau một đoạn giới thiệu dài của người chủ trì, mọi người mới hiểu thêm chút ít về chiếc sừng tê giác này.
Khi biết được độ quý hiếm và giá trị tác dụng của nó, ai cũng đều lộ vẻ vô cùng hứng thú.
“Tôi xin được tuyên bố trận đấu giá sừng tê giác bắt đầu, giá khởi điểm là bảy trăm ngàn.”
Ngay khi người chủ trì dứt lời, các vị khách quý bên trong hội trường bắt đầu tranh đấu kịch liệt.
Lê Mỹ Gia thở phào nhẹ nhõm, may là không phải Cẩu Bảo, vậy thì ít nhất cô cũng có thể nghỉ ngơi một trận, đợi đến khi Cẩu Bảo xuất hiện thì đấu giá tiếp.
Lê Mỹ Gia không hứng thú đấu giá, tẻ nhạt vô vị nhìn những người khác đấu.
Cô phát hiện Hoàng Tử Hiên cũng không hứng thú giống cô bèn hỏi: “Chiếc sừng tê giác này cũng không lọt vào mắt anh à?”
Hoàng Tử Hiên khẽ mỉm cười nói: “Có chút thất vọng, còn tưởng rằng là sẽ có món gì đó chưa thấy bao giờ.”
“Anh đừng có nổ, lúc nãy anh nói Long Tiên Hương không lạ, bây giờ lại nói sừng tê giác không lạ.
Không biết còn tưởng rằng anh có nhiều tiền lắm ấy.” Lê Long Phi hất cằm, khinh bỉ nhìn Hoàng Tử Hiên.
“Thứ quý hiếm thật sự là thứ dù có tiền cũng không mua được.
Chỉ cần dùng tiền mua được thì món đồ đó cũng chẳng còn hiếm lạ gì nữa.” Hoàng Tử Hiên nói.
Lê Long Phi cắt ngang: “Thế anh nói xem thứ gì không dùng tiền mua được?”
“Mạng của anh!” Ánh mắt Hoàng Tử Hiên trầm xuống, lạnh lùng nói ra ba chữ trả lời.
Lê Long Phi bị ánh mắt và giọng nói của Hoàng Tử Hiên dọa sợ run người, xém chút thì đã đứng lên bỏ chạy theo phản xạ có điều kiện.
Chẳng qua, lúc tay của anh ta đang đè trên ghế thì đã bất cẩn ấn vào nút tăng ba trăm ngàn.
Trên màn hình lớn lập tức xuất hiện số của chỗ ngồi bọn họ.
“Chín trăm sau mươi vạn! Quý ngài này đúng là rộng rãi.” Người chủ trì hài hước nhìn về phía Lê Long Phi.
Lê Long Phi trợn tròn mắt, anh ta sững sờ nhìn tay mình, giây tiếp theo đã vội vàng giơ tay lên.
Con mẹ nó, anh ta bấm nhầm mà, có thể rút lại được không.
Lê Mỹ Gia hung hăng trợn mắt nhìn anh ta, Lê Long Phi sợ hãi vội vàng giải thích: “Chị, không phải do tôi cố ý đâu.
Đều do anh ta, do anh ta dọa sợ tôi cả.”
“Nếu không phải cậu cứ khiêu khích anh ấy thì anh ấy có thể hù dọa cậu sao.” Lê Mỹ Gia lạnh mặt nói.
Lê Long Phi há miệng nhưng lại chẳng thể nói lời nào.
“Còn không mau ngồi xuống!” Lê Mỹ Gia cảm thấy bản thân thật mất mặt, vô tình nhấn phải nút tăng giá thì cũng được đi, bây giờ còn đứng lên nữa, chưa đủ mất mặt hay gì.
Lê Long Phi nào dám nói chuyện, anh ta vội vàng ngoan ngoãn ngồi xuống, nắm tay đặt trong túi rồi cách nút ấn thật xa, sợ là sẽ bất cẩn đè lên nữa.
“Được việc thì ít hỏng việc thì nhiều.” Lê Mỹ Gia nói bằng giọng chỉ có cô và Hoàng Tử Hiên nghe được.
Hoàng Tử Hiên khẽ mỉm cười, vỗ vai Lê Mỹ Gia một cái tỏ ý cô đừng quá giận.
Dù sao sau khi Lê Long Phi tăng giá lên thì cũng đã có người nhanh chóng tăng thêm giá.
Lê Mỹ Gia cũng lười tự dằn vặt bản thân vì sai lầm của Lê Long Phi, cô ừ một tiếng rồi không để ý đến Lê Long Phi nữa.
Chốc lát sau, trận đấu giá thứ hai đã lại ổn định trở lại.
Cuối cùng, Tôn Nhất Hoa giành được sừng tê giác Sumatra bằng một ngàn một trăm vạn.
Cứ như vậy, với tư cách là bên trợ giúp của Thương hội Hoa Thương thì anh ta cũng đã hoàn thành nhiệm vụ.
Sau trận đấu giá thứ hai, mười phút nghỉ giải lao lại bắt đầu.
Lê Long Phi lập tức chạy nhanh ra ngoài để thả lỏng, lúc nãy suýt chút nữa gây họa, anh ta sắp chết cóng vì bản mặt lạnh của Lê Mỹ Gia rồi.
Đang lơ đãng hút thuốc lá thì bỗng gặp được Tôn Nhất Hoa.
Tôn Nhất Hoa cười trêu nói: “Cái tên Lê Long Phi này, cậu cố tình đối nghịch với tôi đúng không.
Lúc nãy nếu không phải do cậu nhúng tay vào thì tôi cũng đã không tốn thêm một triệu nữa rồi.”
“Tôi sơ ý thật mà.” Lê Long Phi đau khổ nói: “Tất cả là do Hoàng Tử Hiên dọa tôi cả.
Anh Tôn, xin lỗi anh, hôm khác tôi nhất định mời anh uống rượu, đền tội cho anh.”.