Sau khi Lê Mỹ Gia nói xong, vô số khách mời bên trong bữa tiệc lập tức thấp giọng nghị luận. Trong số những người này cũng có vài người biết hôm nay là ngày giỗ của mẹ ruột Lê Mỹ Gia nhưng phần lớn đều không biết gì về chuyện này. Dù sao cũng đã qua mười bốn năm, ngày mẹ ruột Lê Mỹ Gia chết đã bị quên lãng từ lâu.
Lúc này khi Lê Mỹ Gia nói chuyện này ra đã khiến không ít người nghiêng về phía cô về mặt tình cảm hơn. Tổ chức một tiệc sinh nhật thật lớn vào ngày giỗ của mẹ ruột người ta, thế này cũng không quá phúc đức rồi. Bọn họ cũng thấy rất không hài lòng về hành động tuyệt tình chỉ nghe người mới cười, không nghe người cũ khóc của Hoàng Hùng Vĩ.
Rất nhiều cô gái ở đây đã nghiêng về mặt tình cảm cho Lê Mỹ Gia, các cô nhìn quần áo màu đen vô cùng nặng nề trên người Lê Mỹ Gia và bó hoa giấy màu trắng trong ngực cô, bấy giờ đã không còn thấy cô bất hiếu nữa.
Tiếng nghị luận nho nhỏ của mọi người dần rơi vào tai Nghiêm Thái Dung, bà ta uất hận nhìn Lê Mỹ Gia: “Tôi vẫn luôn đối đãi với cô như con ruột của mình, thế mà cô lại báo đáp tôi như vậy?”
“Haha.” Lê Mỹ Gia khẽ cười hai tiếng rồi không nói gì nữa mà chỉ đưa hoa cho bà ta: “Bó hoa này là do chính tay tôi gấp đó, bà có chắc là không muốn nhận không? Trừ bó hoa này ra, tôi chẳng còn chuẩn bị món quà gì khác đâu.”
Nỗi tức giận của Nghiêm Thái Dung đã bùng nổ đến mức cao nhất, bà ta vội vàng nhào vào ngực Hoàng Hùng Vĩ như một cô đào hát kép, gào khóc: “Hùng Vĩ, ông phải làm chủ cho tôi đó. Từ sau khi gả cho ông, tôi vẫn luôn chăm sóc Mỹ Gia thật cẩn thận như đi trên lớp băng mỏng, chỉ sợ người khác nói tôi làm mẹ kế không tốt. Bây giờ ông nhìn nó xem, nhìn nó báo đáp tôi thế nào kìa.”
Lửa giận của Hoàng Hùng Vĩ cũng đã bị Lê Mỹ Gia châm lên, sắc mặt của ông ta âm trầm hơn bất cứ ai nhưng nỗi tức giận trong lòng vẫn chưa biểu đạt thành lời, cuối cùng chỉ nổi giận gầm một tiếng với Lê Mỹ Gia: “Mày cút cho tao.”
“Đừng vội, tôi còn một phần quà lớn chưa tặng đây này.” Hoàng Tử Hiên ôm eo Lê Mỹ Gia, chắn giữa cô và Hoàng Hùng Vĩ để tránh ông ta có làm gì Lê Mỹ Gia trong lúc tức giận.
“Hoàng Tử Hiên, ở đây không đến lượt anh nhúng tay vào, anh nên hiểu rõ thân phận của mình đi.” Lê Long Phi có dự cảm xấu, Hoàng Tử Hiên chưa kịp lấy phần đại lễ ra, anh ta đã trầm giọng cảnh cáo anh.
Lê Mỹ Gia thì lại ngược lại với Lê Long Phi, cô rất mong chờ được thấy phần đại lễ do Hoàng Tử Hiên chuẩn bị cho Nghiêm Thái Dung. Từ đầu đến cuối, Hoàng Tử Hiên vẫn luôn giấu cô, mà cô cũng không có hỏi, bởi vì cô biết, Hoàng Tử Hiên nhất định sẽ cho cô một kinh hỉ.
Đồng thời, những vị khách mời ở đây cũng cảm thấy như Lê Mỹ Gia, trong lòng nảy sinh cảm giác mong đợi. Từ sau khi Lê Mỹ Gia xuất hiện ở bữa tiệc sinh nhật này, nó đã dần dần trở thành một trò cười, mà thích xem trò hề lại là thiên tính bẩm sinh của con người.
“Nhóc con, tao khuyên mày đừng có chọc chết tao. Trước kia vì nể tình Mỹ Gia nên tao mới không đụng vào mày!” Trong lòng Hoàng Hùng Vĩ cũng rất sợ Hoàng Tử Hiên sẽ đẩy trò cười này đến xa hơn, tối nay ông ta đã mất mặt lắm rồi.
“Ông cứ thử đụng vào tôi đi.” Đối mặt với lời cảnh cáo liên tiếp của hai cha con Hoàng Hùng Vĩ, Hoàng Tử Hiên cười một tiếng sao cũng được rồi giơ hai tay lên, vỗ ba tiếng bộp bộp bộp.
Tiếng vỗ tay vừa kết thúc, giữa một vách tường trong bữa tiệc bỗng mở ra một khe hở, sau đó vách tường tiếp tục bị tách ra, chậm rãi đẩy về hai bên.
Tầm mắt của tất cả các khách mời đều bị động tĩnh này hấp dẫn, ai cũng nhìn chằm chằm vào vách tường đang từ từ mở ra. Khi vách tường đã hoàn toàn mở rộng, bọn họ mới nhìn xem cảnh tượng bên kia vách tường.
Một chữ tế thật to đập vào mắt bọn họ, ở vách tường đối diện được trang trí bằng toàn màu đen và trắng, vải lụa trắng được cuộn lại thành một đóa hoa, điểm trang cho toàn bộ căn phòng không lớn cũng không nhỏ.
Ở vách tường đối diện mọi người còn có một tấm hình đen trắng, người trong hình trông khá giống với Lê Mỹ Gia. Tấm hình ấy khiến tất cả những người đã từng trông thấy Tiết Tiếu Nhu lập tức nhận ra rằng đây là hình sinh thời của mẹ ruột Lê Mỹ Gia.
Ngoài ra, bên cạnh vách tường còn có một chiếc bàn dài, ở giữa bàn là một bài vị, mặc dù không thấy rõ chữ ở trên nhưng không ai có thể ngờ rằng đó chính là linh vị của Tiết Tiếu Nhu. Phía trước linh vị được đặt một cái lư hương, bên trên đã đốt ba nén hương, hai bên linh vị còn bày thêm một ít tế phẩm.
Chậc…
Khi nhìn thấy một căn phòng được người khác bố trí thành thế này ở bên cạnh một bữa tiệc, tất cả mọi người đều hít một ngụm khí lạnh không thể tưởng tượng được.
Không một ai trong số họ dám tin rằng Lê Mỹ Gia lại to gan đến như vậy. Cô công khai làm giỗ cho mẹ ruột của mình ở cách vách tiệc sinh nhật của Nghiêm Thái Dung. Hơn nữa còn ngay trước đông đảo khách mời thế này, không thể nghi ngờ gì nữa, đây chắc chắn là đang vả một bạt tai lên mặt Nghiêm Thái Dung.
Những màu sắc đen trắng ở bên kia tạo nên sự đối lập mãnh liệt với những ánh đèn kết hoa được giăng đầy bên phòng này, tấm hình đen trắng của Tiết Tiếu Nhu lại càng tạo nên sự tương phản rõ rệt hơn với bộ lễ phục đỏ tươi mà Nghiêm Thái Dung đang mặc. Thấy một màn này, tất cả mọi người đều phải trợn tròn mắt.
Trước sự không phản ứng kịp của tất cả mọi người, Hoàng Tử Hiên nắm tay Lê Mỹ Gia đi từng bước qua bữa tiệc giăng đèn kết hoa để đến với căn phòng mật đan xen trắng đen.
Lê Mỹ Gia để mặc cho Hoàng Tử Hiên dẫn cô đi như một người máy, bước chân nặng nề như tạo thành từ máy móc. Trong lòng cô cũng vô cùng rung động như những người khác. Trước đó, cô không hề biết gì về chuyện này cả. Cô đã từng đoán xem Hoàng Tử Hiên sẽ chuẩn bị kinh hỉ thế nào dành cho mình nhưng chưa từng nghĩ rằng, Hoàng Tử Hiên sẽ làm giỗ mẹ cô thay cho cô.
Lê Mỹ Gia khóc, nước mắt lã chã rơi xuống. Cô cảm động vì Hoàng Tử Hiên đã làm tất cả những thứ này vì mình, đồng thời cũng cảm thấy vô cùng khổ sở vì nhìn thấy những thứ này. Dù cho quá khứ đã qua bao nhiêu năm, nỗi nhớ nhung hoài niệm với mẹ của cô cũng chỉ nhiều hơn, mãnh liệt hơn theo thời gian.
Hoàng Tử Hiên dẫn cô đi tới trước bàn tế, Lê Mỹ Gia ngã quỵ xuống đệm cói trước bàn, bó hoa giấy trong ngực rơi xuống đất, cô run rẩy kêu một tiếng: “Mẹ, con rất nhớ mẹ.”
Giọng nói ấy không lớn nhưng vẫn có thể rơi vào tai mỗi người. Tất cả những quý phụ có con, có trách nhiệm như một người mẹ đều vô cùng xúc động, bọn họ không khống chế được, nước mắt cứ thế chảy xuống.
“Mỹ Gia, đừng khóc, anh tin là mẹ em nhất định sẽ không muốn thấy em khóc vào ngày hôm nay. Em có thấy tấm hình trên tường không? Em nhìn xem bà ấy cười vui vẻ biết bao, em cũng phải giống như bà ấy, phải để bà ấy nhìn thấy nụ cười xinh đẹp nhất của em chứ.” Hoàng Tử Hiên đốt ba nén hương rồi đưa cho Lê Mỹ Gia.
Lê Mỹ Gia vẫn không nhịn được muốn khóc, vậy nhưng khóe miệng của cô đã nở nụ cười. Cô nặng nề gật đầu với Hoàng Tử Hiên, sau đó nhận lấy hương, dập đầu ba cái trước linh vị rồi đứng dậy cắm hương vào trong lư hương.
“Ngoan.” Hoàng Tử Hiên nhìn Lê Mỹ Gia bằng ánh mắt tán thưởng, anh dời chiếc đệm cói sang một bên rồi lấy chậu than dưới bàn ra, sau đó mới nói tiếp: “Mẹ em thích hoa bách hợp, em tự tay gấp một bó bách hợp tặng cho bà, bà ấy nhất định sẽ càng vui hơn.”
Lê Mỹ Gia hơi sững sờ, bấy giờ mới bỗng nhiên nhận ra, lúc xế chiều, Hoàng Tử Hiên cố ý bảo cô gấp bách hợp, mặc dù nói là để chọc giận Nghiêm Thái Dung nhưng trên thực tế là để cô tự tay gấp một bó bách hợp cho mẹ mình. Truyện Lịch Sử
Lúc này, trong lòng Lê Mỹ Gia đã không thể dùng từ cảm động để hình dung. Vì để cô cảm thấy khá hơn trong ngày hôm nay, Hoàng Tử Hiên đã tốn nhiều tâm sức như vậy. Cô nhất định không thể khóc nữa, không thể phụ lòng Hoàng Tử Hiên đã làm những thứ này được.
“Mẹ, con gái tự tay gấp cho mẹ một bó bách hợp, cái này tặng cho mẹ.” Lê Mỹ Gia ôm lấy bó bách hợp nằm trên đất rồi rút từng bông hoa ra, từ từ đốt đi trước linh vị của Tiết Tiếu Nhu.
Trong không khí tràn ngập mùi hương khói khiến bầu không khí bỗng trở nên quỷ dị, sự náo nhiệt trước kia đã lập tức tan thành mây khói. Không biết có phải vì quá rung động hay không mà không một ai nói chuyện, bao gồm cả Hoàng Hùng Vĩ và hai mẹ con Nghiêm Thái Dung cũng đứng sừng sỡ tại chỗ.
Chỉ chốc lát sau, bên ngoài bữa tiệc bỗng xuất hiện một người đàn ông mặc âu phục màu đen, người đàn ông mang theo một vòng hoa thật to, ông ta đi xuyên qua khòng khách giăng đèn kết hoa để bước thẳng tới căn phòng mật.
“Cô Lê, đây là tâm ý của Hạ đường chủ của chúng tôi, cô ấy không tiện ra mặt nên đặc biệt để tôi đưa tới.” Người đàn ông đặt vòng hoa ở vị trí khá nổi bật rồi nói với Lê Mỹ Gia.
“Cảm ơn cô ấy giúp tôi.” Lê Mỹ Gia không ngờ Hạ Mạt cũng biết về chuyện này, sau khi sửng sốt một chút mới khẽ gật đầu.
Người đàn ông hoàn thành nhiệm vụ, sau khi dâng ba nén hương thay cho Hạ Mạt rồi mới rời đi.
Tính cả ra vào đều chưa tới mười phút, nếu không phải do có vòng hoa chói mắt kia, tất cả mọi người đều tưởng rằng mình hoa mắt.
Ngay sau đó, Trương Tiểu Lệ cũng xuất hiện. Toàn thân cô cũng mặc quần áo màu đen, mang theo một vòng hoa thật lớn. Cô đi xuyên qua bữa tiệc hoa lệ rồi cũng đặt vòng hoa ở đó.
“Mỹ Gia, tôi cũng tới dâng hương cho bác gái.” Trương Tiểu Lệ vừa nói vừa thắp ba nén hương rồi xá ba lạy trước linh vị.
Lê Mỹ Gia lại kinh ngạc thêm một lần nữa, cô nhìn Hoàng Tử Hiên, rất muốn biết xem anh còn báo cho ai tới nữa.
Hoàng Tử Hiên khẽ mỉm cười với cô, tỏ ý cô chỉ cần đứng nhìn tiếp là được.