Nội dung của tin tức này tương ứng với tiêu đề, giới thiệu chi tiết những gì đã xảy ra. Nói là nữ sinh lớp 12 trường trung học thị trấn nào đó với biệt danh là Tiết Tuyết. Trong thời gian học ở trường nhiều lần quyến rũ giáo viên chính trị của mình, biệt danh là Đổng Chính. Đổng Chính bị cám dỗ nhiều lần không thể bảo vệ điểm mấu chốt đạo đức, thế là đã xảy ra quan hệ bất chính với cô.
Sau đó chuyện của hai người bị cha mẹ Tiết Tuyết phát hiện, Tiết Tuyết lại cắn ngược Đổng Chính một cái, nói do thầy giáo cưỡng bức bản thân. Cha mẹ Tiết ầm ĩ đến trường, yêu cầu nhà trường đưa Đổng Chính đến cục cảnh sát, xử lý theo quy định của pháp luật.
Nhưng đến cục cảnh sát, bởi vì khẩu cung của Đổng Chính và Tiết Tuyết không giống nhau. Việc này cuối cùng ầm ĩ đến tận tòa án, cuối cùng dưới sự chứng thực của tòa án, phán định sự thật khớp với những gì Đổng Chính đã khai, hoàn toàn không tồn tại chuyện cưỡng ép Tiết Tuyết. Việc này cũng không giải quyết được, dù sao tòa án cũng không có biện pháp xử phạt Đổng Chính tội gì.
Cuối cùng phóng viên còn đứng ở góc độ người ngoài đưa ra kết luận, nói cái gì hy vọng cha mẹ lấy đó làm gương, cố gắng xây dựng đạo đức của con trẻ, đừng để con trẻ làm ra chuyện như Tiết Tuyết.
Chu Tử sau khi xem xong lòng lập tức lạnh buốt, tuy rằng là biệt danh, nhưng họ này thật sự làm cho người ta rất khó không liên tưởng đến mẫu thân ruột của Lê Mỹ Gia, Tiết Tiếu Nhu. Hơn nữa Bà Hùng nếu đưa tờ báo này cho Lê Mỹ Gia xem vậy cũng đủ để nói rõ, Tiết Tuyết này chính là Tiết Tiếu Nhu.
Chu Tử lo lắng nhìn Lê Mỹ Gia, phát hiện hai tay cô gắt gao nắm lấy tờ báo, móng tay sắp xuyên thấu tờ báo. Cô vội vàng mạnh mẽ bẻ tay Lê Mỹ Gia ra, chậm thêm tý nữa thì cô ấy có thể làm gãy móng tay.
“Xem xong đi. Với trí thông minh của cô hẳn là đoán được Tiết Tuyết trên báo cáo chính là mẹ cô nhỉ.” Trên mặt bà Hùng lại nổi lên ý cười. Nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của Lê Mỹ Gia, khoái cảm trong lòng bà ta rất mãnh liệt.
“Không thể nào!” Lê Mỹ Gia cắn môi, gằn từng chữ nói: “Mẹ tôi sẽ không làm ra những chuyện này, bà ấy bị oan, bà ấy nhất định bị oan.”
“Bà cho rằng tùy tiện lấy được một tờ báo trước kia là có thể lừa gạt chúng tôi sao. Tiết Tuyết trên báo cáo chỉ là biệt danh, ai biết tên thật là ai. Khó bảo đảm việc bà sẽ không lợi dụng sự trùng hợp của biệt danh này để đánh lừa Mỹ Gia.” Chu Tử lý trí phân tích.
Lê Mỹ Gia bị những lời này của Chu Tử đánh thức, lập tức mạnh mẽ đè nén sóng biển cuộn trào mãnh liệt trong lòng, sau đó cô gật đầu nói: “Đây cũng không phải chứng cứ mang tính chính xác gì, chỉ có khi bà có thể đưa ra chứng cớ xác thực hơn nữa, thì tôi mới có thể tin lời bà nói.”
“Có tin hay không là chuyện của cô, sự việc đã qua mấy chục năm, ai cũng không lấy ra được chứng cứ xác thực. Có điều chuyện kia ầm ĩ đến độ tất cả mọi người đều biết, bản thân cô có thể đi điều tra thử xem, chắc hẳn vẫn có mấy người bề trên nhớ rõ.” Bà Hùng không quá bận tâm nói.
“Có phải thật hay không tất nhiên tôi sẽ đi điều tra. Chỉ là tôi nói cho bà biết một câu, không có bằng chứng trước thì tất cả mọi việc đều là phỉ báng.” Lê Mỹ Gia lạnh lùng nói, thuận tiện cảnh cáo Hùng phu nhân không nên nói ra chuyện này, phá hỏng thanh danh của mẹ cô.
Bà Hùng cười khanh khách: “Lê Mỹ Gia à Lê Mỹ Gia, cô đúng là bị ba cô giấu kỹ thật. Cũng đúng, sau khi tự sát, ba cô đã nhanh chóng bán căn nhà cũ đi, sau khi cưới Nghiêm Thái Dung rồi lại mua biệt thự. Người hầu trước kia cũng giải tán hết để thay một đám mới. Tất nhiên đám người đó không hề biết về chuyện trước kia rồi. Có điều nghe nói bà vú từ nhỏ đã chăm sóc cô vẫn được giữ lại, thế sao cô không đi hỏi bà ấy chứ? Bà ấy biết nhiều hơn tôi biết.”
Dì Liên!
Trong đầu Lê Mỹ Gia hiện lên dáng vẻ của dì Liên, cùng với việc mỗi lần mình hỏi về nguyên nhân cái chết của mẹ, trông dáng vẻ ấp úng của bà ấy càng làm cho Lê Mỹ Gia dấy lên nỗi niềm nghi ngờ.
“Những chuyện cũ này cụ thể làm sao mà ba cô biết được thì tôi không nghe nói gì cả. Chỉ biết rằng sau khi ba cô biết chuyện này đã trở nên lạnh nhạt với mẹ cô. Thậm chí sau khi Nghiêm Thái Dung sinh con trai, ông ta đã đề nghị ly hôn. Khi đó trạng thái tinh thần của mẹ cô rất không tốt, mệ cô sống chết không đồng ý. Lê Tinh Hà cũng không có cách nào, thế nên vẫn luôn kéo dài.”
“Chuyện sau đó cô cũng biết rồi đấy, mẹ cô đã tự sát vào thời điểm mấu chốt khi Thịnh Thế niêm yết. Sau khi cô ấy chết thì ba cô đã nhanh chóng cưới Nghiêm Thái Dung, mượn tài lực của nhà mẹ đẻ bà ta, vài năm sau lại niêm yết hơn nữa còn thành công. Sau đó tập đoàn nhà mẹ đẻ Nghiêm Thái Dung xuất hiện nguy cơ, cha mẹ bà ta lại lần lượt qua đời, ba cô liền sáp nhập tập đoàn Nghiêm gia, cho Nghiêm Thái Dung cổ phần tương ứng.”
“Theo Thịnh Thế càng ngày càng mạnh mẽ, ba cô càng không muốn để cho người khác biết ông ta đã từng có một người vợ như vậy, cho nên năm nào ông ta cũng không muốn tưởng nhớ mẹ cô. Việc mẹ cô tự sát đối với ông ta mà nói mới là giải thoát. Cuối cùng thì ông ta cũng có thể thoát khỏi nghị luận của người khác, rằng bản thân từng cưới một thiên kim tiểu thư. Đó là tất cả sự thật.” Hùng phu nhân ngay lúc Lê Mỹ Gia trầm tư liền nhanh chóng nói xong mọi chuyện.
Nắm đấm của Lê Mỹ Gia lại nắm chặt lấy nhau, cô cố gắng duy trì bình tĩnh nói: “Những gì bà nói chắc chắn tôi sẽ không dễ dàng tin tưởng. Tôi biết trong lòng bà ghi hận chuyện Hùng Bá bị tôi đánh cho trọng thương, thế nên mới có thể cố ý nói cho tôi biết những chuyện này, muốn tôi đau khổ tột cùng.”
“Lê Mỹ Gia, con trai tôi không phải bị thương mà là tàn tật, cô biết đấy, chân của nó vẫn đang phục hồi chức năng. Các bác sĩ nói rằng nó có thể không đi bộ bình thường được trong vòng hai năm tới. Con tôi còn quá trẻ nhưng bởi vì cô mà đã trở thành một người khuyết tật. Tôi hận cô, ước gì cô còn còn thảm hơn con trai tôi, cho nên ta mới nói cho cô biết những chuyện này. Chỉ khi cô biết sự thật thì cô sẽ đau đớn mà thôi.” Bà Hùng mang theo sự căm ghét đầy thù hận thừa nhận mục đích của mình.
“Loại chân tướng mang theo mục đích trả thù như bà đúng là làm cho người ta hoài nghi liệu được mấy phần là sự thật chứ.” Chu Tử nói.
Bà Hùng tự tin cười nói: “Các người có thể đi điều tra, tờ báo này để lại cho các người làm manh mối điều tra. “
Nói xong bà Hùng liền cầm túi xách đứng dậy tao nhã đi về phía cửa.
Lê Mỹ Gia không hỏi bà ta những thứ khác, cô chỉ suy nghĩ xem liệu ai có thể chứng thực lời của bà Hùng.
“À đúng rồi, cuối cùng lại nhắc nhở cô một chuyện.” Hùng phu nhân đã đi tới cửa đột nhiên quay đầu lại nói: “Hoàng Tử Hiên bên cạnh cô có thân phận rất phức tạp. Ngay cả em rể của tôi ở cơ quan công an cũng chỉ có thể khúm núm quỳ gối với cậu ta, có thể nghĩ bối cảnh nhà bọn họ cường đại cỡ nào.”
“Nhìn ra cậu ta rất thích cô, có lẽ cậu ta đã sớm giúp cô điều tra ra chuyện của mẹ cô rồi, chỉ là chân tướng có chút tàn nhẫn, thế nên cậu ta mới không nói cho cô biết. Đàn ông ấy à, không ai đáng tin cậy thế đấy, ngoài miệng bọn họ nói sẽ không lừa gạt em bất cứ chuyện gì, sau lưng còn không biết nói bao nhiêu lời giả dối, làm bao nhiêu chuyện có lỗi với cô đây.”
Nói xong bà ta cười ha hả một tiếng, kế đó mở cửa phòng riêng bước đi.
Đầu óc Lê Mỹ Gia vốn đã đủ loạn rồi, bây giờ lại vì lời nói cuối cùng của bà Hùng khiến cho tâm trí rối loạn. Không phải cô chưa từng nghi ngờ bối cảnh của Hoàng Tử Hiên, chỉ là cũng không muốn ở dưới tình huống anhkhông muốn nói mà đi hỏi anh những chuyện kia. Hiện tại vừa được bà Hùng nhắc nhở, cô cũng bắt đầu nghi ngờ rằng Hoàng Tử Hiên có điều tra chuyện của mẹ cô sau lưng hay không.
“Mỹ Gia, cậu nhất định đừng trúng kế ly gián của bà ta,” Chu Tử cảm giác tâm trạng Lê Mỹ Gia càng không đúng, thế nên vội vàng nhắc nhở.
Lê Mỹ Gia không nói gì mà trực tiếp đứng lên, cầm lấy chìa khóa xe Chu Tử đặt trên bàn đi ra ngoài.
“Mỹ Gia, cậu muốn đi đâu?” Chu Tử vội vàng cầm lấy túi xách của hai người đuổi theo.
Yến Thiên Hành vẫn luôn ở ngoài cửa tận chức canh giữ, vừa thấy Lê Mỹ Gia đi ra thế là cũng lập tức đuổi theo.
Lê Mỹ Gia sải bước đi tới trước thang máy, chờ cửa thang máy mở ra, cô trực tiếp đi vào, xoay người nói với Yến Thiên Hành và Chu Tử muốn đi theo: “Không ai được đi theo tôi.”
“Mỹ Gia, cậu bình tĩnh chút đi. Cậu muốn đi đâu thì mình sẽ đưa cậu đi, cảm xúc của cậu bây giờ nếu lái xe thật sự quá nguy hiểm.” Chu Tử sốt ruột nói.
Lê Mỹ Gia hiện tại không lo được nguy hiểm hay không nguy hiểm, cô ấn nút thang máy chặn Chu Tử và Yến Thiên Hành ở bên ngoài.
“Chị Chu Tử, chị ấy bị sao vậy? Hai người cãi nhau trong phòng sao?” Yến Thiên Hành được Hoàng Tử Hiên đưa đi theo bảo vệ đối tượng, bây giờ cậu ta so với Chu Tử còn sốt ruột hơn nhiều.
“Một lời khó nói hết, chúng ta nhanh chóng đuổi theo. Cô ấy lái xe như thế này quá nguy hiểm.” Chu Tử cũng không kịp chờ thang máy đến, cô ấy đi giày cao gót chạy về phía cầu thang.
Yến Thiên Hành vội vàng đuổi theo nói: “Chúng ta còn phải gọi điện thoại cho Hoàng đại ca.”
Chu Tử ừ nói: “Tôi biết rồi, trước tiên đuổi theo Mỹ Gia đã, trên đường đi lại gọi.”
Hai người nói xong lập tức chạy xuống lầu, Yến Thiên Hành chạy nhanh, nhưng lúc chạy đến cửa thì Lê Mỹ Gia đã lái xe ra đường lớn.
Bọn họ lại vội vàng chặn một chiếc taxi, bảo tài xế đuổi theo xe Lê Mỹ Gia. Vừa ngồi lên xe Chu Tử không hề chậm trễ giây nào lập tức lấy điện thoại ra gọi điện cho Hoàng Tử Hiên.