Vừa nhận được điện thoại của Kim Kỵ Dung, bốn người Hình Thiên đã lập tức chạy tới, Kim Kỵ Dung không nói rõ chuyện gì trong điện thoại nên bốn người đều tưởng rằng có chuyện gì lớn đã xảy ra, kết quả lúc vội vã chạy tới thì lại thấy hai người bọn họ đang nhàn nhã uống trà, bốn người không khỏi trợn tròn mắt.
Kim Kỵ Dung chỉ vào Hoàng Tử Hiên: “Thiếu chủ bảo tôi gọi các cậu tới đó.”
Bốn người ngồi vây quanh bàn trà, Hình Thiên hỏi Hoàng Tử Hiên: “Thiếu chủ, anh bảo chúng tôi đến chi vậy?”
Hoàng Tử Hiên vẫn luôn yên lặng, lúc nghe thấy câu hỏi của Hình Thiên thì mới hoàn hồn lại, nhìn anh ta hỏi: “Hình Thiên, cậu có biện pháp gì để người khác giữ bí mật kín như bưng không?”
“Giết nó!” Băng Khối lạnh lẽo nói: “Miệng của người chết mới là kín nhất.”
“Đồng ý.” Thiệu Dương giơ tay.
“+1” Lữ Dung và Kim Kỵ Dung cũng đồng thanh nói.
Hình Thiên giơ ngón tay cái với Băng Khối, sau đó hỏi Hoàng Tử Hiên: “Thiếu chủ, anh muốn khiến ai đó giữ bí mật thì cứ bảo Băng Khối đến làm thịt hắn là được.”
Hoàng Tử Hiên nhức đầu đỡ trán, anh nhìn Băng Khối, thành thật chỉ dạy: “Băng Khối, đây là xã hội bình yên, chúng ta phải làm những công dân văn minh, không nên cứ hở một tí là giết người, như vậy không tốt, sẽ gây bất lợi đến sự tiến bộ của xã hội hiện đại.”
“Anh thôi đi, đừng có giả bộ nữa.” Kim Kỵ Dung rất không cho mặt mũi vạch trần: “Gì mà gây bất lợi cho xã hội điện đại, chẳng phải do có quá nhiều người biết nên mới không thể giết toàn thôn bọn họ sao.”
Hoàng Tử Hiên: “…”
Băng Khối suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Bí mật gì? Quan trọng với Thiếu chủ lắm sao? Nếu thật sự quan trọng thì tôi có thể giết toàn bộ người trong một thôn.”
“Đừng, ngàn vạn lần đừng!” Hoàng Tử Hiên vội vàng nói: “Không cần phải nặng nề như vậy, bình tĩnh chút.”
“Đúng vậy, Băng Khối, cậu đừng quên, lúc tới đây mẹ cậu đã dạy cậu thế nào.” Hình Thiên cũng vội vàng trấn an.
Băng Khối nhớ lại rồi nói: “Mẹ tôi bảo tôi không nên giết người lung tung.”
“Băng Khối ngoan quá, chúng ta phải là một đứa bé ngoan nghe lời mẹ mới được.” Hoàng Tử Hiên sờ đầu anh ta, nói.
Băng Khối ồ một tiếng, thỏa hiệp: “Được rồi.”
Mấy người cùng thở phào nhẹ nhõm, Hoàng Tử Hiên để lộ vẻ mặt bất đắc dĩ. Băng Khối là đứa trẻ do bác Hắc Ly nhận nuôi, khi đó Băng Khối mới mười mấy tuổi mà đã là một sát thủ giết người như ngóe. Sau khi được nhận nuôi, tính cách của anh ta cũng được đám người Hoàng Tử Hiên làm dịu lại, trở nên nhu hòa hơn rất nhiều. Tuy nhiên chỉ cần liên quan đến chuyện của Hoàng Tử Hiên, anh ta sẽ lại trở nên cực đoan. Trong thế giới của anh ta, chỉ cần là người gây cản trở cho Hoàng Tử Hiên thì tất cả bọn họ đều đáng chết. Chuyện này khiến Hoàng Tử Hiên thường không dám tùy tiện để lộ việc anh chán ghét ai đó trước mặt anh ta, không thì rất có thể người đó sẽ bị giết vào ngày hôm sau.
“Thiếu chủ, chuyện gì đã xảy ra? Anh cứ kể với chúng tôi, có gì chúng ta cùng nhau nghĩ cách.” Sau khi trấn an Băng Khối xong, Hình Thiên hỏi tiếp.
Hoàng Tử Hiên gật đầu, sau đó nói đơn giản chuyện của Tiết Tiếu Nhu cho bọn họ biết.
Sau khi nghe xong, mấy người Hình Thiên đều rơi vào trầm tư, giây lát sau, Hình Thiên mới lên tiếng: “Thiếu chủ, tình huống này có hơi phức tạp. Bây giờ chúng ta không thể nào biết được có bao nhiêu người biết rõ chuyện năm đó. Muốn khống chế một số lượng lớn người giữ kín như băng cũng không thực tế. Nhưng mà tôi có một đề nghị.”
Hoàng Tử Hiên nhìn anh ta rồi gật đầu, tỏ ý anh ta hãy nói ra đề nghị.
“Tôi cảm thấy thế này, thay vì cứ mãi giấu giếm như vậy thì chi băng chúng ta cho cô ấy biết sự thật. Mặc dù sẽ rất đau khổ nhưng khi biết được chân tướng, biết được mẹ cô ấy chính là người bị hại vào năm đó, nỗi đau của cô ấy có thể sẽ giảm bớt một chút. Ít nhất thì cô ấy cũng biết được mẹ mình không phải là một người phụ nữ hư hỏng không có đạo đức.” Hình Thiên nói.
Ánh mắt Kim Kỵ Dung sáng lên, gật đầu liên tục tỏ ý đồng tình: “Đúng vậy Thiếu chủ, Hình Thiên nói không sai. Dù cho lần này chúng ta có tiếp tục giấu giếm thì với tính cách của Lê Mỹ Gia, cô ấy cũng sẽ không dừng cuộc điều tra vào lúc này đâu. Nếu để cô ấy biết được sự thật, có lẽ cô ấy cũng sẽ không truy xét về nguyên nhân cái chết của mẹ cô ấy nữa.”
Nghe hai người bọn họ nói, Hoàng Tử Hiên lại rơi vào trầm tư. Không phải là anh chưa nghĩ đến cách này mà là đang cân nhắc đến khả năng tiếp nhận của Lê Mỹ Gia. Dù nói thế nào, cuộc gặp gỡ năm đó của Tiết Tiếu Nhu cũng sẽ để lại trong lòng Lê Mỹ Gia thêm một vết sẹo. Tuy nhiên Kim Kỵ Dung nói cũng có lý, bây giờ Lê Mỹ Gia đang nghĩ rằng chuyện năm đó của mẹ cô đã khiến Lê Tinh Hà di tình biệt luyến, Tiết Tiếu Nhu tự sát. Thế thì chi bằng cứ tiếp tục nói dối Lê Mỹ Gia, vậy thì còn có thể che giấu được nguyên nhân thật sự dẫn đến cái chết của Tiết Tiếu Nhu.
Sau một hồi cân nhắc, Hoàng Tử Hiên đã đưa ra quyết định, vuốt cằm nói: “Không còn cách nào tốt hơn, cứ làm nhưu vậy đi.”
“Haha, vậy thì ngày mai sẽ ung dung hơn nhiều.” Kim Kỵ Dung cười haha nói.
Hoàng Tử Hiên ừ một tiếng, sau khi đã giải quyết xong chuyện ngày mai, anh lại nghĩ đến chuyện Tử Kim Đằng, định hỏi bọn họ xem đã tra ra được tài liệu về quý ngài số 23 chưa.
“À, tôi còn đang định nói chuyện này với anh trước đây, chẳng phải là bị chuyện của Lê Mỹ Gia làm chậm trễ sao.” Kim Kỵ Dung nói.
Hoàng Tử Hiên tỏ ý anh ta hãy trình bày thông tin về quý ngài số 23.
“Tôi điều tra được tài liệu của anh ta từ phòng đấu giá, anh ta chỉ để lại một cái tên và địa chỉ. Tên là của người nước ngoài, Edmon Dantès. Tôi dùng cái tên này làm điểm bắt đầu cho cuộc điều tra, phát hiện anh ta là người Hoa có quốc tịch Ý, sở hữu một công ty thương mại ở Ý, tài khoản anh ta dùng để thanh toán chính là tài khoản công khai của công ty thương mại.” Kim Kỵ Dung nói.
Hoàng Tử Hiên gật đầu, tỏ ý anh ta hãy tiếp tục nói.
Vậy nhưng Kim Kỵ Dung lại buông tay: “Hết rồi, chỉ tra được có nhiêu đó thôi.”
“Có tên và công ty rồi nhưng lại không tra được những thứ khác sao?” Hoàng Tử Hiên có chút ngoài ý muốn.
Kim Kỵ Dung chán nản gật đầu: “Đúng vậy, tài liệu về anh ta rất bí mật. Nếu không phải anh ta để lại tên và tài khoản ở phòng đấu giá thì có lẽ đã không tra được chút thông tin nào.”
“Tôi lại thấy không tra được thông tin về anh ta thì cũng dễ hiểu thôi.” Thiệu Dương tiếp lời: “Các cậu nghĩ kỹ lại đi, hôm đó anh ta cố tình đeo mặt nạ là vì không muốn để lộ mặt mũi của mình. Nếu đã cố ý che giấu thân phận của bản thân thì chắc chắn không thể tra ra một cách dễ dàng được.”
Hoàng Tử Hiên gật đầu, dừng lại hỏi: “Địa chỉ là thật sao?”
“Tôi vẫn chưa đi kiểm tra xem có phải là thật không.” Kim Kỵ Dung trả lời.
“Thế thì cùng đi kiểm tra thôi, hi vọng là thật.” Hoàng Tử Hiên vừa nói vừa đứng lên.
“Thiếu chủ muốn đích thân ra mặt sao?” Đám người Thiệu Dương cũng đi theo, hỏi.
Hoàng Tử Hiên ừ một tiếng: “Tôi cần phải lấy được Tử Kim Đằng, các cậu chuẩn bị vài thứ đi, nếu không thương lượng được thì chúng ta chỉ còn một cách để chọn.”
Kim Kỵ Dung hiểu ý Hoàng Tử Hiên, trước đó anh đã từng nói, nếu không thể dùng tiền để mua lại thì chỉ có thể cứng rắn đoạt lại. Tuy nói là mạnh mẽ cướp lại nhưng cũng không thể lỗ mãng, trước khi hành động thật thì phải biết rõ đối phương giấu Tử Kim Đằng ở đâu. Cái này thì cần đến sự trợ giúp của một ít đồ công nghệ cao.
Năm người chia ra hai chiếc xe cùng nhau lái về biệt thự Thịnh Thế, Kim Kỵ Dung và Thiệu Dương chuẩn bị vài đồ công nghệ cao dùng để thăm dò rồi mang theo một lớp mặt nạ da người, sau khi thay đổi dung mạo, hai người và Hoàng Tử Hiên cùng đi đến nơi ở ngoài vùng ngoại ô của Edmond.
Trên đường đi, ba người cũng không chắc địa chỉ này có thật hay không nhưng may mắn thay, sau khi đến nơi, ba người đã xuống xe để hỏi một chút. Bên trong căn biệt thự có kích thước bằng một trang viên nhỏ ở vùng ngoại ô này đúng là có một quý ngài Dantès đang sinh sống.
Sau khi Hoàng Tử Hiên bấm chuông cửa, nói với lính gác cửa rằng mình đến tìm ngài Edmond Dantès, lính gác cửa dùng điện đàm để thông báo vào bên trong. Chốc lát sau, lính gác cửa được cho phép để mời khách vào nhà, lúc này mới mở cửa cho xe bọn họ đi vào.
Kim Kỵ Dung lái xe đi vào, dưới sự hướng dẫn của quản gia đến đón họ, họ đỗ xe tại một chỗ, sau đó xuống xe đi bộ đến gặp Edmond Dantès.
Trên đường đi, Thiệu Dương lấy cớ buộc dây giày để nhét một con ruồi theo dõi vào trong bụi cỏ. Quản gia đi ở phía trước cũng không để ý đến hành động nhỏ này của Thiệu Dương.
Hồi lâu sau, ba người tiến vào biệt thự dưới sự hướng dẫn của quản gia. Sau khi đi vào, quản gia mời bọn họ ngồi trong phòng khách rồi giao cho người giúp việc đi pha cà phê, sau đó mới lên lầu để mời chủ nhân xuống.
Người giúp việc nhanh chóng mang ba ly cà phê đến, chờ đến khi người giúp việc đi khỏi, Kim Kỵ Dung và Thiệu Dương lại cài thêm hai con ruồi theo dõi dưới ghế salon. Máy theo dõi này danh như ý nghĩa, được chế tạo theo hình dáng của một con ruồi. Nó có thể quay chụp cả 360 độ, hơn nữa bởi vì diện tích nhỏ nên có thể xuyên qua các khe hở hẹp như khe cửa để tiến vào không gian bí mật hơn.
Khi bọn họ làm xong những động tác này thì cũng nghe thấy tiếng bước chân truyền tới từ cầu thang. Ba người không hẹn mà cùng nhìn sang, chỉ thấy một người đàn ông cao lớn đi từ trên lầu xuống, anh ta mặc một bộ âu phục đuôi tôm được cắt may tinh xảo khiến vóc người anh ta càng trở nên hoàn mỹ hơn. Trên mặt anh ta đeo một chiếc mặt nạ làm che mất gần hết khuôn mặt.
“Đúng là giả tạo.” Kim Kỵ Dung lẩm bẩm một câu.
Thiệu Dương tán thành gật đầu: “Tôi cảm thấy anh ta còn giả tạo hơn cả Thiếu chủ của chúng ta nữa.”
Hoàng Tử Hiên nằm không cũng trúng đạn, bất mãn liếc hai người bọn họ một cái.
Hai người thầm cười một tiếng, không nói gì nữa. Trong lúc ấy, Edmond Dantès đã đến gần bọn họ.