Đầu tiên là vợ chồng thôn trưởng lục tung lên để tìm một cái chìa khóa, sau khi tìm được mới dẫn ba người đến nhà họ Tiết. Trên đường, Lê Mỹ Gia hỏi dò bọn họ về những người họ hàng khác của nhà họ Tiết, nhưng được cho biết sau khi cha mẹ của Tiết Tiếu Nhu lần lượt sau qua đời, nhà họ Tiết cũng còn thân thích gì. Bằng không thì chìa khóa nhà cũng sẽ không để ở trong chi đội, Lê Mỹ Gia nghe xong thì thất vọng, xem ra là không tìm được người nhà ngoại ở chỗ này rồi.
Đi thêm ước chừng vài phút đồng hồ, rẽ ngang vào một con đường xi măng xong đã đến Tiết gia, quả nhiên đúng như lời của vợ của thôn trưởng, bởi quanh năm không người chăm sóc, trên đầu tường đều mọc đầy cỏ dại.
Vợ của thôn trưởng gọi thôn trưởng qua mở cửa, thôn trưởng cầm chìa khoá vặn một lúc lâu vẫn không mở được cửa, quay đầu nói với bọn họ có lẽ là do lâu quá rồi nên bên trong khoá đã gỉ sét, phải lấy chút dầu đến để bôi trơn.
Hoàng Tử Hiên nói câu để tôi thử xem rồi đi tới, thôn trưởng dịch sang bên cạnh một chút rồi nói: “Bên trong đóng một lớp gỉ rồi, đến chìa khoá cũng không chen vào nổi.”
“Vậy thì không cần chìa khoá nữa.” Hoàng Tử Hiên nói rồi cầm nắm cửa, dùng sức giật xuống.
Răng rắc.
Chỉ nghe một tiếng vang ầm lên, khoá cửa bị Hoàng Tử Hiên lôi ra dưới ánh mắt khiếp sợ của thôn trưởng.
Đây chính là khoá sắt đấy!
Thôn trưởng nhìn Hoàng Tử Hiên như kiểu nhìn thấy một con quái vật.
“Ừm, sức lực của tôi lớn hơn người bình thường một chút.” Hoàng Tử Hiên lúng túng giải thích.
Thôn trưởng ngơ ngác gật đầu, quay đầu nói với Lê Mỹ Gia: “Cửa mở rồi, hai người vào đi thôi.”
Lê Mỹ Gia gấp gáp chạy vào, thôn trưởng và vợ không vào theo, để cho bọn họ tự đi xem, xem xong nhớ đóng cửa lại là được, sau đó về nhà trước.
Sau khi ba người đi vào, thấy trong viện rậm rạp đầy cỏ dại như trong dự tính, cây cỏ thấp nhất cũng đã mọc đến đầu gối rồi. May mà bây giờ cũng đã là mùa thu, rắn rết sâu bọ cũng bắt đầu ru rua trong nhà rồi. Nếu như bây giờ là mùa hè thì có lẽ sẽ có vô số sâu bọ rắn trốn trong đống cỏ.
Nhưng cho dù là như vậy, Hoàng Tử Hiên vẫn không yên lòng để Lê Mỹ Gia đi trước, anh dẫn đầu đi đằng trước Lê Mỹ Gia, bảo Kim Kỵ Dung chắn ở phía sau, Lê Mỹ Gia đi giữa bọn họ.
Hoàng Tử Hiên vừa đi vừa dẫm nát bụi cỏ hai bên, tạo ra một lối nhỏ cho Lê Mỹ Gia đi. Ba người từ từ đi qua sân, đi tới cửa nhà chính, Hoàng Tử Hiên vẫn túm khoá để mở như cũ, đi vào nhà chính.
Bố cục nhà nông thôn ở phía Bắc cơ bản là giống nhau, nhà cũ họ Tiết có bố cục không quá khác với nhà trưởng thôn, đi vào là phòng khách, hai bên trái phải là phòng ngủ. Có lẽ là cha Tiết mẹ Tiết ở chung một phòng, bên còn lại là phòng cũ của Tiết Tiếu Nhu.
Lê Mỹ Gia đi đầu vào phòng phía bên tay phải cửa vào, đẩy cửa gỗ cũ nát ra, mạng nhện giăng đầy phòng, trên mặt đất cũng có thi thể côn trùng la liệt. Xem ra Hoàng Tử Hiên đoán đúng, căn nhà này đã bị sâu bọ rắn rết chiếm mất rồi.
“Cẩn thận một chút, không biết là trong phòng này có rắn rết bò cạp độc gì không.” Hoàng Tử Hiên kéo tay Lê Mỹ Gia, không để cho cô tuỳ tiện chạm vào đồ trong phòng. Phải biết rằng rất có thể dưới bất kỳ một viên gạch nào cũng có đầy rắn rết bò cạp.
Lê Mỹ Gia cũng biết cái lý này, gật đầu cẩn thận quan sát dưới chân, quan sát từng li từng tí những thứ trong phòng. Mặc dù không còn thấy rõ bố cục lúc trước của căn phòng này nhưng từ những tranh dán tường mang đầy hơi thở thiếu nữ kia là có thể đoán ra được đây là phòng của một cô bé. Hơn nữa cạnh giường còn có một bàn trang điểm, tuy là đã bị gặm không ra hình thù gì.
“Đây chính là phòng của mẹ em.” Lê Mỹ Gia nước mắt lưng tròng, cô chỉ vào bàn trang điểm mà nói: “Em muốn sang đấy xem.”
Hoàng Tử Hiên gật đầu, dẫn cô đi tới.
Lê Mỹ Gia đứng trước bàn trang điểm, nhìn cái bàn đánh véc ni đã rách mướp, sự đau đớn không ngừng lan tràn trong lòng, rất rất nhiều năm trước, mẹ của cô đã ở trong căn phòng này, mỗi ngày ngủ trên chiếc giường kia, đối diện với tấm gương này mà trang điểm. Tất cả vốn nên tốt đẹp như thế, nhưng lại chấm dứt vì cái chuyện kia.
Lê Mỹ Gia luôn luôn giữ thái độ hoài nghi với cái chuyện kia, cô không tin mẹ mình sẽ là người như vậy. Trong chuyện này nhất định là có chỗ nào không đúng, có lẽ ở chỗ này có thể tìm được manh mối gì đó.
Nghĩ vậy, cô không thể chờ được nữa, rút tay ra từ trong tay của Hoàng Tử Hiên, đi mở ngăn kéo của bàn trang điểm. Nhưng lại bị Hoàng Tử Hiên vươn tay cản lại: "Không nên đụng đến những ngăn kéo này, nói không chừng bên trong có một con rắn đang nằm đấy."
Lê Mỹ Gia bị lời nói của anh doạ lui về phía sau một bước nhỏ, lo lắng nói: "Thế nhưng em muốn xem thử xem bên trong có còn thứ gì mà mẹ em để lại hay không."
"Kể cả là có, bây giờ cũng đã sớm chuột gặm hết rồi." Kim Kỵ Dung nhắc nhở.
"Không thử thì làm sao biết, có lẽ cũng có thứ mà con chuột không gặm nổi." Lê Mỹ Gia kiên quyết nói.
Hoàng Tử Hiên không ngăn nổi cô, gật đầu nói: "Em đứng ở đằng sau anh đi, để anh mở."
Lê Mỹ Gia liếc mắt ý bảo anh cẩn thận, sau đó đứng về phía sau Hoàng Tử Hiên.
Hoàng Tử Hiên cũng không trực tiếp lấy tay để mở, dù sao những lời lúc nãy cũng không phải là đùa. Anh nhờ Kim Kỵ Dung đi ra ngoài tìm một cây gậy gỗ vào, Kim Kỵ Dung ra ngoài tìm được rất nhanh, Hoàng Tử Hiên dùng cây gỗ đó mở cái ngăn kéo thứ nhất ra.
Ngăn kéo vừa mở ra, một con chuột nhanh chóng chui ra từ bên trong, nhảy phốc lên một cái, doạ cho Lê Mỹ Gia sợ đến mức hét lên, ôm chặt lấy hông của Hoàng Tử Hiên mà kêu sợ.
"Đừng sợ đừng sợ, chỉ là con chuột mà thôi, cô nhìn xem, nó đã bị doạ trốn mất rồi." Hoàng Tử Hiên vỗ vai của Lê Mỹ Gia an ủi nói.
Lê Mỹ Gia lặng lẽ mở một con mắt, thấy con chuột vừa rồi đã chạy mất dạng rồi, bấy giờ mới dám mở con mắt thứ hai ra, sau đó thò đầu ra từ dưới cùi chỏ của Hoàng Tử Hiên, nhìn xem trong ngăn kéo có thứ gì hay không.
Lúc này Hoàng Tử Hiên đã dùng cây gỗ lục lọi trong đống vụn gỗ một lần rồi, đáng tiếc là ngoại trừ một đống vụn gỗ còn dư lại sau khi bị con chuột gặm thì bên trong chẳng có bất kỳ một thứ gì. Vì vậy Hoàng Tử Hiên lại bắt đầu mở ngăn kéo thứ hai ra, lần mở này không có con vật gì nhảy ra, chỉ có một chút thi thể côn trùng ở bên trong mà thôi.
Cũng như trước, trong ngăn kéo thứ hai vẫn không có gì. Hai ngăn kéo liên tục không có phát hiện gì, Lê Mỹ Gia cũng có chút nản lòng rồi. Nhưng cô vẫn giữ vững tinh thần, nhờ Hoàng Tử Hiên mở ngăn kéo cuối cùng ra, gửi tất cả mọi hy vọng vào bên trong.
Hoàng Tử Hiên không thể làm gì khác hơn là mở ra cái ngăn kéo thứ ba với cách cũ, cái ngăn kéo này vừa mở ra, mấy con nhện chui ra từ bên trong, càng làm cho Lê Mỹ Gia sợ hãi hơn. Có điều khi đang kinh hãi thì cũng là lúc đôi mắt sáng lên, vì bên trong còn có một cái hộp sắt.
Lê Mỹ Gia hồi hộp nhờ Hoàng Tử Hiên lấy cái hộp sắt ra, Hoàng Tử Hiên dùng cây gỗ úp hộp sắt lại trước, chắc chắn rằng bên trong không có thứ gì khác thì mới yên tâm vươn tay ra lấy hộp sắt.
Cùng lúc đó, Kim Kỵ Dung vẫn luôn đứng bất động đột nhiên ra tay, chỉ nghe vèo một tiếng, một cây phi đao bay ra từ trong tay anh ta, bắn thẳng về phía hai mắt cá chân của Lê Mỹ Gia.
Lực chú ý của Lê Mỹ Gia đặt toàn bộ lên hộp sắt trên tay Hoàng Tử Hiên, căn bản là không hề để tâm đến tình hình dưới chân. Mà dây thần kinh của Hoàng Tử Hiên cũng reo vang cảnh báo trong nháy mắt mà Kim Kỵ Dung ra tay, trong giây phút mà phi đao rời khỏi tay anh ta, anh đã kịp ôm chặt hông của Lê Mỹ Gia, kéo cô xoay một vòng tròn lớn.
Vù vù!
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, phi đao Kim Kỵ Dung vô cùng chuẩn xác, cắm vào nơi bảy tấc của một con rắn hoa.
"A..." Thấy con rắn hoa bị Kim Kỵ Dung đâm chết kia nằm trên mặt đất cách chân của bản thân không đến mười cm, Lê Mỹ Gia sợ hãi kêu lên một tiếng. Nếu như không phải Kim Kỵ Dung ra tay nhanh, Hoàng Tử Hiên phản ứng nhanh, cô đã bị con rắn hoa kia cắn trúng rồi.
Hoàng Tử Hiên cũng chảy mồ hôi lạnh, anh chủ quan quá, cho rằng bình thường thì cuối mùa thu sẽ không có rắn ra khỏi hang, nhưng không để ý đến lúc này vừa vặn cũng là thời điểm đi săn cuối cùng trước khi rắn bắt đầu ngủ đông.
Kim Kỵ Dung còn sợ hãi hơn cả Hoàng Tử Hiên và Lê Mỹ Gia, thấy chính mình thành công đâm chết con rắn hoa rồi thì anh vỗ ngực nói: "Bà mẹ mày chứ định cắn à, doạ chết tao."
"Ha ha, lần này có tiến bộ nhỉ, có thể bắn trúng cả rắn đang di chuyển." Hoàng Tử Hiên cười trêu chọc nói.
"Mau im miệng đi, tôi lo đến mức tay đầy mồ hôi rồi này." Kim Kỵ Dung lắc lắc bàn tay đầy mồ hôi lạnh mà nói.
Hoàng Tử Hiên cười lắc đầu, lại tranh thủ trấn an Lê Mỹ Gia bị doạ sợ.
Mắt Lê Mỹ Gia nhìn hộp sắt trong tay trong tay anh mà nói: Chúng ta đi ra ngoài trước đi, ở đây này quá nguy hiểm."
Hoàng Tử Hiên ước gì Lê Mỹ Gia không ở lại căn nhà này nữa, vội vã kéo cô đi ra gian ngoài.
"Hoàng Tử Hiên, anh có thể mở cái hộp này ra không?" Sau khi ra ngoài, ba người đứng ở cửa, Lê Mỹ Gia thì nóng nảy muốn nhìn những thứ bên trong hộp.
Hoàng Tử Hiên lắc lắc cái hộp, dường như bên trong thực sự có gì đó, thích thú vuốt cằm nói: "Việc đấy đơn giản, chỉ cần mở cái khoá nhỏ này ra là được."
Vừa nói Hoàng Tử Hiên vừa dùng tay lôi cái khoá nhỏ ra dễ như trở bàn tay, lại dùng sức gỡ cái nắp hộp ra. Lúc này Lê Mỹ Gia và Kim Kỵ Dung đều vội vàng dò đầu lại, thấy bên trong có một quyển nhật ký được bảo toàn nguyên vẹn lẳng lặng mà nằm.