Tôi Và Khách Trọ Nữ 23 Tuổi

Chương 378: Ăn trộm Tử Kim Đằng



Cho đến khi đã rửa sạch mùi hôi trên người rồi nằm trên giường nghỉ ngơi, Hoàng Tử Hiên vẫn vô cùng vui mừng vì chuyện này. Tuy nhiên trong lúc vui sướng, anh lại càng lo lắng hơn. Dù sao thì bí mật thật sự trong chuyện của Tiết Tiếu Nhu vẫn còn bị giấu giếm, anh thật sự không dám nghĩ đến hậu quả sau khi Lê Mỹ Gia phát hiện ra. Chắc chắn sẽ không chỉ đơn giản là trừng phạt anh cõng cô đi bộ nửa giờ.

Trong lúc đang lo lắng, điện thoại trên tủ đầu giường bỗng vang lên. Hoàng Tử Hiên tạm thời không nghĩ đến việc này nữa rồi cầm lấy điện thoại để nhận cuộc gọi của Kim Kỵ Dung.

“Thiếu chủ, cậu đã về nhà chưa?” Kim Kỵ Dung cẩn thận hỏi: “Có phải cậu đã cãi nhau một trận với Lê Mỹ Gia không?”

“Về rồi, không kịch liệt như đã dự đoán.” Hoàng Tử Hiên kể lại tất cả những gì Lê Mỹ Gia đã nói ở trước cửa cho Kim Kỵ Dung nghe.

Kim Kỵ Dung cũng hoảng sợ theo, sau khi lau mồ hôi lạnh trên trán rồi mới nói: “Thiếu chủ, cô gái của cậu cũng thông minh thật đấy, hơn nữa lại còn có kiên nhẫn nữa. Không ngờ cô ấy có thể giả vờ tỉnh bơ trước hành động của chúng, kỹ thuật diễn này có thể tranh cả giải Oscar luôn đấy. May là chúng ta đã thành thật khai báo.”

“Đúng vậy.” Hoàng Tử Hiên gật đầu công nhận mình may mắn, sau đó lại nói: “Tuy nhiên sự nhẫn nãi và kỹ thuật diễn của cô ấy lại khiến tôi nảy sinh một nghi ngờ khác.”

“Nghi ngờ gì?” Kim Kỵ Dung tò mò hỏi.

“Tôi cảm thấy chuyện này sẽ không chỉ kết thúc như vậy với Mỹ Gia. Cậu thử nghĩ mà xem, sau khi biết được sự thật, cô ấy không hề nói một lời với người đàn ông đã làm tổn thương mẹ cô ấy, chẳng phải chuyện này rất kỳ lạ sao?” Hoàng Tử Hiên nói.

Kim Kỵ Dung bừng tỉnh đại ngộ, hiểu ra nói: “Đúng thật là rất kỳ lạ, mẹ của cô ấy quan trọng với cô ấy như thế, với tính cách của mình, cô ấy hẳn nên nghĩ cách để tìm được người đàn ông năm đó mới đúng.”

“Vậy nhưng cô ấy lại không hề có ý định tìm kiếm.” Hoàng Tử Hiên nhắc nhở.

“Thế cậu đoán thế nào?” Kim Kỵ Dung hỏi.

Hoàng Tử Hiên nghiêm mặt nói: “Tôi đoán là cô ấy tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho người đàn ông kia, chỉ là không muốn mượn tay chúng ta để tìm kiếm nữa. Bởi vì cô ấy sợ chúng ta ngựa quen đường cũ, tiếp tục giấu giếm chuyện này với cô ấy. Vì để tránh khỏi nguy cơ ấy, cô ấy quyết định giả vờ như không hề truy cứu, trong tối lại tìm những người khác để điều tra. Có tên cụ thể và bối cảnh của một người, tùy tiện tìm đại một thám tử rồi lợi dụng tài nguyên trong tay thì cô ấy cũng có thể tìm được.”

“Trời ạ, Thiếu chủ, cậu yêu đương với một cô gái thông minh tuyệt đỉnh như vậy cũng không thấy mệt mỏi à, tôi còn phải thấy mệt thay lòng cậu đây này.” Kim Kỵ Dung đồng tình nói.

“So về chỉ số thông minh thì tôi không thấy mệt mỏi chút nào. Dù vậy tốt nhất là cậu vẫn nên đi tìm một ngốc bạch ngọt đi.” Hoàng Tử Hiên thoải mái trả lời.

“Sao tôi lại có cảm giác cậu đang mắng tôi có chỉ số thông minh thấp thế nhỉ.” Kim Kỵ Dung mặt đầy hắc tuyến nói.

“Bị cậu đoán ra rồi!” Hoàng Tử Hiên tỏ ra thật bất ngờ.

“Nói nhảm, cậu nghĩ tôi cũng ngu giống cậu à.” Kim Kỵ Dung mất hứng.

Hoàng Tử Hiên ‘ồ’ một tiếng: “Thế thì chắc là do tôi mắng vẫn chưa mạnh.”

Kim Kỵ Dung yên lặng khóc, sao có thể khinh thường người ta đến vậy chứ.

“Được rồi được rồi, không bảo cậu ngu nữa. Quay lại chuyện chính, từ ngày mai sẽ để cho Hình Thiên đi theo Chu Tử. Nếu Mỹ Gia muốn điều tra tin tức về người đàn ông kia thì cô ấy chắc chắn sẽ để Chu Tử ra mặt, bên cạnh cô ấy chỉ có mỗi Chu Tử là đáng tin. Ngoài ra, cậu cũng nên bắt tay điều tra về người đàn ông kia.” Hoàng Tử Hiên dừng đùa giỡn, nghiêm nghị nói.

“Tôi cũng biết là mình sẽ không thể tránh khỏi chuyện này mà. Được thôi, tôi nhớ rồi.” Kim Kỵ Dung đáp một tiếng, sau đó Hoàng Tử Hiên lập tức nghe được giọng nói của Hình Thiên: “Tôi nói này Kim Kỵ Dung, cậu có bệnh gì đấy, tôi bảo cậu gọi điện kêu Thiếu chủ đến đây mà sao cậu lại nói chuyện phiếm thế này.”

Nghe Hình Thiên nói, Hoàng Tử Hiên hỏi: “Sao thế, các cậu tìm tôi có việc gì?”

Kim Kỵ Dung cười hì hì: “Có chuyện chính đó, chẳng phải tôi đang định nhắc đến hay sao. Hì hì, đám Hình Thiên đã thăm dò xong tình huống trong nhà Edmond Dantes, tìm được phòng cất giữ Tử Kim Đằng rồi. Cậu mau mau đến đây để chúng ta lên kế hoạch đi, tối nay chính là cơ hội tốt nhất để hành động.”

Hoàng Tử Hiên hiểu ý, anh vội vàng nhảy xuống giường, vừa mặc quần áo vừa mắng: “Chuyện quan trọng như vậy mà cậu đợi đến phút cuối cùng mới nói, tôi cũng nể cậu thật đấy.”

Kim Kỵ Dung cười hì hì rồi cúp điện thoại.

Hoàng Tử Hiên nhanh chóng mặc quần áo rồi rời khỏi biệt thự, nhanh chân đến tụ họp với bọn họ.

Sau khi gặp mặt, Hoàng Tử Hiên tranh thủ thời gian để Hình Thiên nói một chút về tình hình trong nhà Edmond Dantes, đồng thời cũng giải thích tại sao tối nay lại là thời cơ thích hợp để hành động.

Vì vậy, Hình Thiên lập tức lấy bản đồ vẽ tay ra, đây chính là bản đồ chi tiết mà anh ta đã dựa vào hình ảnh quay được trong camera ruồi để vẽ nên, hầu như là đã có toàn bộ ngóc ngách trong nhà của Edmond. Dựa theo những ký hiệu trên bản đồ, anh ta nói cho Hoàng Tử Hiên biết về tình hình trong nhà Edmond.

Từ lời Hình Thiên nói, Hoàng Tử Hiên biết được tối nay Edmond không có ở nhà, một giờ trước, hắn ta đã lên máy bay để trở về Ý. Chủ nhân khong có ở nhà, bảo vệ và sự canh phòng trong biệt thự cũng sẽ giảm xuống, thảo nào lại nói là cơ hội thích hợp nhất.

“Đúng thật là một thời cơ hiếm có, vậy thì mọi người chuẩn bị chút đi, chúng ta sẽ hành động ngay.” Hoàng Tử Hiên vỗ bàn quyết định.

Đám người Hình Thiên nhao nhao muốn thử, Kim Kỵ Dung xoa xoa tay nói: “Không đi ăn trộm lâu lắm rồi, tay tôi ngứa muốn chết.”

“Haha, tối nay chúng ta sẽ tái xuất giang hồ.” Thiệu Dương hưng phấn nói.

“Hiếm khi mới thấy mấy anh em chúng ta tụ họp đông đủ, tối nay kiếm nhiều tiền chút đi. Nhà của tên Edmond đó giàu lắm, sẵn tiện trộm ít tiền để thoát khỏi kiếp bần hèn.” Lữ Dương cũng hào hứng nói.

Băng Khối bỗng nhiên liếc trắng mắt: “Không đông đủ, thiếu mất Bất Khuyết rồi.”

Mọi người: “…”

Hoàng Tử Hiên ôm vai Băng Khối rồi nói: “Bây giờ Bất Khuyết đã đảm nhận một chức vụ quan trọng trong quân đội, quân đội cần cậu ta hơn chúng ta. Đây là sứ mệnh của cậu ta, chúng ta phải hiểu cho cậu ấy.”

“Bất Khuyết vào quân đội đã nhiều năm nhưng vẫn không hề có tí tin tức nào cả, mỗi lần thấy chú Đường đến, tôi hỏi chú ấy mà chú ấy cũng bảo không biết, tôi cũng hơi lo lắng rằng cậu ấy bị bắt nạt trong quân đội đấy.” Hình Thiên là người lớn nhất trong đám bọn họ nên vẫn luôn ra dáng anh cả bảo vệ mọi người.

“Lo lắng của cậu nhiều ghê, tôi lo cho mấy người bắt nạt cậu ta không biết còn sống khỏe không đây này.” Những người khác không hẹn mà cùng liếc Hình Thiên.

Hình Thiên gãi đầu cười: “Cái đó cũng đúng.”

“Đừng lo lắng quá, cứ yên tâm chờ cậu ta trở về là được.” Hoàng Tử Hiên lại vỗ vai Hình Thiên rồi nói với bọn họ: “Chuẩn bị đi, bây giờ sẽ xuất phát ngay đây.”

“Chuẩn bị xong từ lâu rồi, ngay cả quần áo của cậu cũng đã chuẩn bị xong.” Hình Thiên chỉ về phía sô pha rồi nói.

Vì vậy, sáu người cầm lấy quần áo của mình rồi đi thay đồi, sau khi thay xong rồi đi ra, cả sáu người đều đã mặc một bộ đồ màu đen, trên mặt mang mặt nạ nửa mặt khiến họ trông rất giống những thích khách trượng nghĩa đại hiệp.

Ra khỏi biệt thự, Kim Kỵ Dung lái một chiếc xe van đã được làm giả biển số rồi lái đến nơi ở tạm thời ở vùng ngoại ô của Edmond.

Trên đường đi, Hoàng Tử hiên tiến hành phân chia nhiệm vụ cho mỗi người theo nguyên tắc cũ. Hoàng Tử Hiên và Băng Khối là hai người có thực lực mạnh nhất nên được làm trưởng đội, Hoàng Tử Hiên và Hình Thiên thuộc đội thứ nhất, phụ trách việc lấy trộm Tử Kim Đằng trong két sắt. Băng Khối và Thiệu Dương thuộc đội thứ hai, phụ trách việc tiêu diệt trở ngại thay cho đội thứ nhất. Kim Kỵ Dung và Lữ Dương là đội thứ ba, phụ trách bên ngoài, trợ giúp cho đội một và đội hai.

Xe van đã được cải trang lái không thua gì xe hiệu, chưa đến hai mươi phút, chiếc xe đã dừng lại trong một rừng cây nhỏ ở đối diện biệt thự, có cây cối che chở, biệt thự đối diện rất khó phát hiện ra chiếc xe này.

“Mỗi người kiểm tra tai nghe xem có ổn không rồi kiểm tra thời gian.” Hoàng Tử Hiên giơ cổ tay nói.

Những người khác cũng đồng thời giơ cổ tay ra, chắc chắn thời gian trên đồng hồ đeo tay của mỗi người đều không hề kém nhau dù chỉ một giây.

“Được rồi, kể từ khi xuống xe, các cậu chỉ có năm giây để băng qua đường, tránh bảo vệ rồi tiến vào biệt thự. Năm giây sau, camera sẽ khôi phục lại bình thường. Sau khi các cậu đi vào thì hãy cố gắng để tránh khỏi camera. Tôi không thể điều khiển toàn bộ mạng lưới camera của bọn họ, không thì sẽ nhanh chóng dẫn đến việc bứt dây động rừng.” Kim Kỵ Dung nói.

Bốn người Hoàng Tử Hiên gật đầu, sau khi cho Kim Kỵ Dung một ánh mắt liền xuống xe. Sau khi bọn họ đã xuống xe hết, Kim Kỵ Dung lập tức hack vào hệ thống camera của biệt thự rồi tạm thời đóng băng camera ở cửa lớn khiến nó không hoạt động trong vòng năm giây.

Lợi dụng năm giây này, cả hai đội nhanh chóng băng qua đường như những chiếc bóng ảo ảnh, họ nhẹ nhách lách khỏi tầm nhìn của bảo vệ rồi leo tường nhảy vào trong biệt thự.

Sau khi rơi xuống đất, bốn người ngồi xuống sát tường, Hoàng Tử Hiên làm động tác tay chia nhau ra với Băng Khối rồi dẫn theo Hình Thiên đi dọc góc tường, cẩn thận đến gần biệt thự.

Đợi bọn họ đi qua, Băng Khối và Lữ Dương cũng đi áp sát vách tường để đi về hướng ngược lại so với Hoàng Tử Hiên.

Trang viện nhỏ của Edmond không có nhiều nhà nên vật che chắn cũng khá ít. Dù vậy, may là Edmond không có ở đây nên bọn cận vệ cũng rất thả lỏng. Trên đường đến gần biệt thự, cả bốn người đều không hề làm kinh động đến bất kỳ hộ vệ nào. Sau đó, mỗi người thuận lợi chia nhau ra rồi tiến vào trong biệt thự theo những lối khác nhau.