Sau bữa cơm tối, thời gian còn sớm, Hoàng Tiểu Tô không có ý định trở về biệt thự. Cô nhất định bắt bốn người Lê Mỹ Gia dẫn mình đi chơi đêm ở Long Thành, cảm nhận rõ phong cảnh hữu tình của Long Thành. Bốn người biết rõ nếu không thể để Hoàng Tiểu Tô chơi đủ, cô nhất định sẽ không chịu trở về, vì vậy chỉ có thể im lặng đi theo cô.
Năm người đẹp tuyệt sắc đi ở trên đường, bất kể đi đến nơi nào cũng thu hút hàng lớn ánh mắt đổ vào. Các người giống như đã hình thành thói quen, không để ý lắm mà chuyên tâm hoàn thành việc đi dạo của mình. Thỉnh thoảng còn thấp giọng bàn bạc cái gì đó, sau đó lộ ra một nụ cười rực rỡ, trông càng thu hút hơn.
Bất giác, năm người đã lang thang qua mấy con phố. Đến chín mười giờ đêm, cuối cùng Hoàng Tiểu Tô cũng chịu đủ mà đi về nhà. Năm người lúc này mới quay về chỗ đậu xe, chuẩn bị chở về biệt thự.
Vốn dĩ Giang Y Y không định trở về cũng mọi người, nhưng nghe nói Hoàng Tử Hiên bị thương, định là sẽ đến thăm Hoàng Tiểu Tô trước rồi sau đó sẽ trở về sau. Vì vậy năm người cùng nhau trở về biệt thự của Hoàng Tử Hiên.
Xe lái vào biệt thự, năm người lần lượt xuống xe, vừa cười vừa nói tiến vào biệt thự. Vừa mới vào tới nơi, năm người đã bị mọi người trong biệt thự hấp dẫn. Nhất là người phụ nữ xinh đẹp ngồi trên ghế salon kia, thật giống như từ bức họa vẽ ra vậy, xinh đẹp không thực tệ chút nào.
Bốn người Lê Mỹ Gia không nhịn được cũng trợn to mắt nhìn người phụ nữ xinh đẹp kia. Quần áo bà mặc không hề hoa lê, bên trong là váy dài màu trắng làm bằng tơ bông trắng ngà, bên ngoài là áo khoác sam làm từ sợi đay. Cả người là một bộ quần áo bình thường không thể bình thường hơn được nữa, nhưng bà mặc lên người lại toát lên một màu sắc không thể diễn tả bằng lời được.
Hơn nữa trên người bà còn toát ra một khí chất đặc biệt, hấp dẫn nhất là mái tóc màu bách kim chảy dài như thác. Bốn người Lê Mỹ Gia từ trước đến giờ chưa từng thấy qua ai nhuộm tóc đen thành bạch kim mà có thể đẹp như vậy, hơn nữa nhìn màu tóc của bà ấy không giống như nhuộm, mà giống như trắng một cách tự nhiên vậy.
Một nửa mái tóc bạch kim phía sau được búi lên bằng một cây ngọc phỉ thủy, càng tỏ ra khí chất diễm lệ. Hơn nữa cây trâm phỉ thúy đó cũng là trang sức duy nhất trên người bà.
Thật là đẹp!
Bốn người Lê Mỹ Gia trong lòng không hẹn mà cùng thán phục. Mặc dù mọi người cũng là phụ nữ, hơn nữa cũng là những người phụ nữ xinh đẹp trong mặt người khác. Nhưng giờ phút này nhìn thấy người phụ nữ đó cũng không kìm lòng được mà mặc cảm.
“Mẹ, mẹ đến nhanh ghê. Con còn tưởng ngày mai mới gặp được mẹ.”
Đúng lúc bốn người đang tự ti mặc cảm, Hoàng Tiểu Tô tung ta tung tăng chạy về phía người phụ nữ, thân mật kéo cánh tay bà nũng nịu.
Hả….
Bốn người kinh ngạc hít một hơi thật sâu, hóa ra người phụ nữ này lại mẹ của Hoàng Tử Hiên. Trời ơi, mấy người không phải hoa mắt đấy chứ, rõ ràng nhìn người phụ nữ này không lớn hơn Hoàng Tiểu Tô là bao nhiêu. Nếu như Hoàng Tiểu Tô không gọi một tiếng mẹ, nói đây là chị của chị ấy có khi các cô vẫn tin.
Bảo dưỡng quá tốt.
Bốn người phụ nữ lại mặc cảm thêm một lần nữa, so sánh với người phụ nữ trước mặt, mọi người đều cảm thấy như mình bị già trước tuổi vậy. Hóa ra, Hoàng Tiểu Tô là di truyền nhan sắc từ mẹ. Mà Hoàng Tử Hiên khẳng định là di truyền từ ba đi.
Hoàng Họa Mặc không có phản ứng khi nhìn con gái mình nũng nịu như vậy, bà đưa mắt nhìn bốn người phụ nữ đang đứng ở cửa. Ánh mắt mang theo từng tia dò xét, rất có cảm giác đây là lần con dâu của bà vậy.
Hoàng Tiểu Tô cười khúc khích, chỉ bốn người giới thiệu: “Mẹ, con giới thiệu cho mẹ một chút, từ trái sang phải theo thứ tự là Giang Y Y, Trương Tiểu Lệ, Hạ Mạt với Lê Mỹ Gia. Tiểu Lệ, Hạ Mạt và Mỹ Gia đều là khách trọ ở nơi này. Mẹ nói xem con trai mẹ thông minh thế nào, mẹ đóng băng tài khoản của nó, nó lại đem nhà mình đi cho thuê. Hơn nữa mẹ nhìn mà xem, tất cả đều là cô nương xinh đẹp đó.”
Những lời này của Hoàng Tiểu Tô cuối cùng cũng giải thích cho mọi người hiểu, tới tận bây giờ mọi người vẫn không biết tại sao một người có cả biệt thự như Hoàng Tử Hiên lại nghèo đến mức phải cho thuê nhà, hóa ra là nguồn kinh tế ở nhà bị cắt đứt.
Hoàng Họa Mặc nghe nhàng gật đầu một cái, đại khái là đồng ý với lời con gái nói, cả bốn người đều rất xinh đẹp.
“Mấy người mau đi vào đi, đừng đứng mãi bên ngoài làm gì.” Hoàng Tiểu Tô nói với mấy người đang đứng ngơ ngác ở cửa.
Bốn người lúc này mới khôi phục lại được tinh thần, cùng đi vào, ngồi trên salon đối diện với Hoàng Họa Mặc và Hoàng Tiểu Tô. Không hiểu tại sao, lúc đối mặt với Hoàng Họa Mặc, mọi người đều có chút hồi hộp. May mà loại tình cảnh này bình thường Lê Mỹ Gia cũng thường xuyên gặp phải, bất kể ở trường hợp nào cũng có thể ra dáng doanh nhân, nhưng cũng khó tránh khỏi tay chân có chút luống cuống.
“Bác… À, dì. Dì ăn cơm chưa?” Cuối cùng vẫn là Trương Tiểu Lệ yếu ớt gom hết dũng khí ra hỏi. Cô vốn dĩ muốn gọi là bác gái, nhưng đối phương nhìn trẻ tuổi như vậy, vội vàng đổi thành gọi là dì, thậm chí còn cảm thấy mình gọi là dì cũng khiến đối phương bị già đi.
Hoàng Họa Mặc nhẹ nhàng gật đầu một cái, nhàn nhạt nói: “Ăn rồi.”
Trương Tiểu Lệ vâng một tiếng, không nói gì nữa.
“Dì, dì muốn ăn chút canh ngân nhĩ hạt sen không? Chúng con mua nguyên liệu nấu ăn, nấu nhanh lắm.” Giang Y Y lại nói tiếp một cách yếu ớt.
“Được được được, mẹ tôi thích nhất là ăn canh ngân nhĩ hạt sen, đúng không mẹ?” Hoàng Tiểu Tô không đợi đến khi Hoàng Họa Mặc nói chuyện, vội vàng giành câu trả lời của bà.
Hoàng Họa Mặc gật đầu một cái, vẫn là giọng nói nhẹ nhàng thản nhiên đó: “Vậy làm phiền con rồi.”
“Không phiền, không phiền chút nào hết.” Giang Y Y âm thầm thở phào, cuối cùng cũng có cơ hội thoát ra khỏi tầm mắt của Hoàng Họa Mặc, vội xách túi đồ mình vừa mua được chạy vào phòng bếp.
“Đợi tôi tìm nội giúp cô.” Trương Tiểu Lệ cũng đợi cơ hội này mà chạy ngay vào phòng bếp.
Còn lại hai người Lê Mỹ Gia với Hạ Mạt đáng thương, hai người cũng không thể lấy lý do là vào phòng bếp hỗ trợ được, hai người nhìn nhau một cái, trong mắt của đối phương đều thấy được áp lực vô hình.
“Mẹ, sao chỉ có một mình mẹ về? Ba con đâu? Sao ba có thể yên tâm để cho mẹ ra khỏi cửa chứ?” Hoàng Tiểu Tô vì muốn hóa giải áp lực của Lê Mỹ Gia với Hạ Mạt, lập tực ngồi trò chuyện với Hoàng Họa Mặc.
“Linh Nhi có cho bà con một phương pháp luyện đan kéo dài tuổi thọ, ba con đang bảo vệ cho bà, chuyện này mẹ không nói cho ba con biết.” Hoàng Họa Mặc chỉ bốn người Hình Thiên đang đứng bên cạnh: “Mẹ cũng không phải đi một mình.”
Hoàng Tiểu Tô lập tức biết ý của Hoàng Họa Mặc, bà đang cho minh cơ hội quang minh chính đại đưa mấy người Hình Thiên đến trước mặt Lê Mỹ Gia, tránh cho ngày sau bọn họ phải trốn tránh gặp mặt cũng không được thuận tiện cho lắm.
Nghe mẹ con hai người tán gẫu, Lê Mỹ Gia với Hạ Mạt có chút sốt ruột. Hai người rất muồn hỏi tình huống bây giờ của Hoàng Tử Hiên như thế nào, nhưng lại không dám mở miệng ra như thế nào.
Hoàng Tiểu Tô bị ánh mắt sốt ruột của hai người chọc cười, cuối cùng cũng không nhịn được mà bật cười.
“Sao?” Hoàng Họa Mặc không hiểu đang êm đang đẹp cô bật cười cái gì không biết.
Hoàng Tiểu Tô chỉ hai người đối diện nói: “Mẹ, mẹ có nhìn thấy vẻ mặt sốt ruột của hai cô gái này không, còn có cả hai người đang trốn trong bếp nữa, e là đã sốt ruột muốn chết rồi đó.”
Bốn người phụ nữ đồng thời bị chỉ mặt điểm tên nhất thời đỏ mặt, Trương Tiểu Lệ với Giang Y Y vội vàng rụt đầu lại, Lê Mỹ Gia với Hạ Mạt cũng cúi đầu không nói gì.
“Vội cái gì?” Hoàng Họa Mặc còn thể hiện dáng vẻ nghe không hiểu nữa.
“Ai ya, mẹ à. Con thật phục mẹ thật đó. Mẹ hỏi mấy đứa này sốt ruột gì, con trai mẹ bây giờ hôn mê không tỉnh, sống chết không biết được, họ có thể không sốt ruột sao? Mẹ mau nói tình trạng lão tam cho bọn họ đi, không bọn họ sốt ruột chết mất.” Hoàng Tiểu Tô vội nói.
Bị Hoàng Tiểu Tô nói thẳng như vậy, bốn người càng xấu hổ. Có điều tuy cúi đầu thấp, nhưng lỗ tai vẫn dựng thẳng đứng, chờ Hoàng Họa Mặc nói chuyện.
“Ha, cái này không phải lo lắng gì đâu. Đan điền tuy bị tổn thương, có điều nó tự mình lo được rồi, đợi đến khi chữa trị khỏi, đương nhiên sẽ tự tỉnh.” Hoàng Họa Mặc lên tiếng.
“Tự mình tu bổ đan điền?” Hạ Mạt nghe vậy giật mình: “Còn có thể như vậy sao?”
“Đúng rồi đó mẹ, lão tam còn có thể tự mình tu bổ đan điền sao?” Hoàng Tiểu Tô cũng bất ngờ.
“Mẹ cũng rất bất ngờ, có điều đúng là nó có thể tự mình tu bổ.” Hoàng Họa Mặc cũng không nghĩ đến chuyện này, dừng lại chút rồi nói: “Chắc chuyện này có liên quan đến chuyện mấy năm trước nó gặp phải.”
“Liên quan gì?” Hoàng Tiểu Tô tò mò.
Hoàng Họa Mặc giống như rất lười trả lời về vấn đề này, ném cho Hình Thiên một ánh mắt, tỏ ý bảo anh thay bà trả lời.
Hình Thiên lập tức mở miệng, nói: “Là như vậy, đại tiểu thư, mấy năm trước…”
Vừa nói Hình Thiên vừa kể chuyện mấy năm trước đám Hoàng Tử Hiên gặp phải cho mọi người nghe. Lúc đó Hoàng Tử Hiên trong họa gặp phúc, bên trong đan điển bỗng sinh ra khí hải. Mà khí hải này nối thông với linh cảnh gia tụ, cảnh giới cao hơn cả cửa gạch. Lúc đó người kia cũng không nói gì nhiều về khí hải này, chẳng qua là Hoàng Tử Hiên vẫn luôn tu luyện tâm pháp khống chế khí hải, chắc là tâm pháp kia giúp Hoàng Tử Hiên tu bổ đan điền.
“Vẫn còn chuyện tốt này sao, khó trách nó có khí hải. Con còn đang thắc mắc, ngay cả cảnh giới ngự thể cũng không đột phá, vậy làm sao có thể tụ khí được.” Hoàng Tiểu Tô nghe xong chợt nói.
Lúc bọn họ nói chuyện này, bốn người phụ nữ bên cạnh đều nghe không hiểu. Có điều bọn họ không hiểu cũng không sao, chủ yếu chính là Hoàng Tử Hiên đã không còn gì nguy hiểm nữa rồi, điều này khiến cho mọi người thở phào nhẹ nhõm.
“Dì, vậy Hoàng Tử Hiên bị tổn thương đan điền như vậy, có ảnh hưởng đến tu vi của anh ý không?” Hạ Mạt trầm mặc một hồi, sau đó lại hỏi vấn đề mấu chốt.
“Cái này phải đợi nó tỉnh lại mới biết được.” Hoàng Họa Mặc cũng không thể chắc chắn.
Vấn đề này cũng là vấn đề khiến những người khác lo lắng, có điều lo lắng hiện tại cũng là vô nghĩa, tất cả còn phải đợi Hoàng Tử Hiên tỉnh lại mới biết.