Tôi Và Khách Trọ Nữ 23 Tuổi

Chương 393: Đây là bà nội



“Phi Nhi là bạn thân của Y Y, Noãn Noãn là con gái của Phi Nhi, đồng thời cũng là con gái nuôi của Hoàng Tử Hiên.” Lê Mỹ Gia trả lời thay cho Hoàng Tử Hiên.

“Con gái nuôi!” Hoàng Tiểu Tô vội vàng kéo tay áo của Hoàng Họa Mặc, nói: “Mẹ, mẹ, mẹ nghe gì chưa? Chưa có sự cho phép của chúng ta mà con trai của mẹ đã nhận về một cô cháu gái cho con với mẹ rồi kìa.”

Hoàng Họa Mặc nhìn cô bằng ánh mắt ngạc nhiên: “Mẹ cũng không điếc.”

Hoàng Tiểu Tô tủi thân nói: “Mẹ, con không muốn có cháu gái. Thằng ba nó không có quyền cưỡng ép bắt con có thêm một cô cháu gái trong lúc con chẳng hay biết gì cả.”

“Bạn học Hoàng Tiểu Tô, chị cũng bá đạo quá rồi đó. Em nhận con gái nuôi mà còn phải chờ được chị đồng ý nữa sao.” Hoàng Tử Hiên cạn lời nói.

“Tất nhiên, chỉ cần là con gái em thì đó chính là cháu gái chị. Chị không thể khắt khe với cháu gái của chị sao? Lỡ con bé không đáng yêu rồi làm giảm gen nhà chúng ta thì sao.” Hoàng Tiểu Tô tranh thủ nói.

Hoàng Tử Hiên cắt ngang: “Rõ ràng người làm giảm gen nhà chúng ta nhất là chị đó có được không, em chẳng muốn con gái nuôi của em quá đáng yêu như vậy.”

“Giữa hai ta người nào xấu tự biết. Em đừng có vội lên mặt, đến lúc đó lỡ không dễ thương thì còn bị vả mặt đó.” Hoàng Tiểu Tô cũng cắt ngang rồi tức giận khoanh tay, trông như đang đợi xem cô bé có đáng yêu hay không.

Hoàng Tử Hiên cũng không tranh cãi với cô ấy nữa mà kéo Lê Mỹ Gia ngồi xuống đối diện cô. Hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ, giận dỗi đắc chí như con nít.

“Đừng để ý hai đứa nó, mấy đứa trẻ con.” Đã quen với việc này, Hoàng Họa Mặc khép sách lại rồi hỏi Lê Mỹ Gia: “Biết đánh cờ không?”

Vừa nghe câu hỏi của Hoàng Họa Mặc, Lê Mỹ Gia không khỏi ngồi thẳng dậy, yếu ớt nói: “Cờ caro có được tính không ạ?”

“Thôi, biết đánh cờ caro ở nhà anh là đã được tính là biết chơi cờ rồi. Em đi chơi cờ caro với mẹ đi, lát nữa mới ăn cơm lận.” Hoàng Tử Hiên vội vàng nhìn Lê Mỹ Gia.

Lê Mỹ Gia gật đầu: “Thế em đi chơi cờ đây.”

Chỉ chốc lát sau, Lê Mỹ Gia đã cầm bàn cờ từ trong phòng của mình xuống rồi bắt đầu chơi cờ caro với Hoàng Họa Mặc trong phòng khách.

Hai người bọn họ đánh cờ, Hoàng Tử Hiên và Hoàng Tiểu Tô tiếp tục giương mắt nhìn.

Thêm một lát sau, bên ngoài biệt thự bỗng truyền tới tiếng bước chân tung tăng nhảy nót, lỗ tai Hoàng Tử Hiên khẽ động, nghe ra đây là tiếng của Noãn Noãn.

Trông thấy động tác ấy của Hoàng Tử Hiên nên Hoàng Tiểu Tô cũng lập tức nhìn ra ngoài cửa. Chỉ thấy một bóng dáng màu hồng nhỏ xíu chạy ù vào, sau lưng cô bé còn có một người phụ nữ vừa hốt hoảng đuổi theo vừa dặn dò cô bé chạy chậm kẻo ngã.

“Ba Hoàng Tử Hiên, ba Hoàng Tử Hiên, ba ở đâu vậy? Noãn Noãn đến gặp ba nè.” Sau khi chạy vào nhà, bóng dáng màu hồng không chạy nữa, đôi mắt xinh đẹp tròn vo hết nhìn bên phải lại nhìn bên trái như đang không thể tìm thấy tiêu điểm.

Ánh mắt Hoàng Tiểu Tô lập tức sáng lên, thầm nghĩ đây đúng là một cô bé dễ thương xinh xắn. Vì vậy, khi Hoàng Tử Hiên còn chưa kịp đứng lên, cô đã chạy vèo tới rồi bế Noãn Noãn lên.

“Ba Hoàng Tử Hiên… A, đây không phải là ba Hoàng Tử Hiên.” Noãn Noãn vui vẻ ôm lấy cổ Hoàng Tiểu Tô, kết quả lại lập tức nhận ra người đó không phải là Hoàng Tử Hiên.

“Cô không phải là cái tên xấu xí kia đâu, cô là cô, con tên là Noãn Noãn đúng không, mau gọi cô xem nào.” Hoàng Tiểu Tô rất thích Noãn Noãn, trong lòng bỗng thấy vô cùng gần gũi thân thiết.

“Cô!” Noãn Noãn cũng không hỏi Hoàng Tiểu Tô là ai của Hoàng Tử Hiên mà đã kêu một tiếng giòn giã.

Lần này Hoàng Tử Hiên cũng không chịu thua, anh đi tới ngăn lại nói: “Noãn Noãn, chúng ta không gọi cô xấu xí, trông cô ấy đáng sợ lắm.”

“Thằng ba kia, có phải em lại ngứa da rồi không? Hôm nay do thấy em mới khỏi bệnh nặng nên chị mới tha cho em đấy, em đừng có được voi đòi tiên. Không thì có lẽ chị phải giúp em nhớ lại thủ đoạn của Hoàng Tiểu Tô chị đây mới được đúng không.” Hoàng Tiểu Tô hung hăng trợn mắt nhìn Hoàng Tử Hiên.

Hoàng Tử Hiên lập tức ỉu xìu, rất không có cốt khí nói: “Noãn Noãn, mau gọi cô đi con.”

“Cô!” Noãn Noãn lại gọi một tiếng giòn giã.

Trái tim của Hoàng Tiểu Tô bị kêu đến mềm nhũn, vừa ôm cô bé vừa hôn thắm thiết. Sau đó còn vội vàng bế qua cho Hoàng Họa Mặc nhìn: “Mẹ, mẹ mau xem này. Đáng yêu chết đi được, sao có thể có đứa trẻ đáng yêu như vậy chứ.”

Nhìn gương mắt nhỏ nhắn của Noãn Noãn, Hoàng Họa Mặc mới sửng sốt một chút rồi mới tán đồng nói: “Đúng là rất đáng yêu.”

“Cảm ơn dì.” Noãn Noãn nhìn theo hướng phát ra giọng nói của Hoàng Họa Mặc rồi nói cảm ơn.

Hoàng Tiểu Tô cười hì hì: “Noãn Noãn à, đây không phải là dì. Đây là bà nội mới đúng.”

Trên gương mặt của Noãn Noãn lập tức xuất hiện vẻ vô cùng khao trường, cái miệng nhỏ nhắn nói lời già dặn: “Vậy ạ, nhưng mà Noãn Noãn nghe giọng của dì ấy trẻ lắm ạ.”

“Úi chà chà, cái miệng ngọt nhỏ nhắn này.” Hoàng Tiểu Tô lại càng thích Noãn Noãn hơn, kiên nhẫn giới thiệu: “Cô là chị của ba Hoàng Tử Hiên của con, con phải gọi là cô. Đây là mẹ của ba Hoàng Tử Hiên của con nên phải gọi là bà nội nha.”

Noãn Noãn ngaon ngoãn gật đầu rồi giòn giã kêu: “Chào bà nội ạ.”

Một tiếng bà nội lại khiến Hoàng Họa Mặc sửng sốt thêm lần nữa, lần đầu tiên trong đời có người gọi mình là bà nội nên cảm giác cũng có chút kỳ lạ.

“Mẹ, Noãn Noãn gọi mẹ đấy.” Thấy bà sững sờ, Hoàng Tiểu Tô gọi.

Lúc này Hoàng Họa Mặc mới hoàn hồn, sờ đầu cô bé rồi nói: “Ngoan lắm.”

Noãn Noãn nở một nụ cười ngây thơ hồn nhiên, đôi mắt không có tiêu cự lại nhìn khắp nơi rồi hỏi: “Cô Mỹ Gia, cô Hạ Mạt và cô Tiểu Lệ đâu ạ?”

“Cô ở đây, cô Hạ Mạt và cô Tiểu Lệ của con đang rửa rau trong phòng bếp, tối nay ba Hoàng Tử Hiên sẽ nấu một bữa lớn cho chúng ta đó nha.” Lê Mỹ Gia vội vàng trả lời cô bé.

Vừa nói, Hạ Mạt và Trương Tiểu Lệ cũng lên tiếng đáp Noãn Noãn.

Noãn Noãn vui vẻ không thôi, sau đó lại gọi các cô thêm một tiếng nữa.

“Phi Nhi, Y Y, hai người ngồi đi, tôi đi nấu cơm.” Hoàng Tử Hiên gọi hai người bọn họ qua.

“Cần giúp một tay không?” Hai cô gái vội hỏi.

“Không cần, trong phòng bếp đã có hai người trợ giúp, chẳng còn chỗ đứng đâu.” Hoàng Tử Hiên nói đùa rồi đi vào phòng bếp.

Vì vậy, Giang Y Y và Bạch Phi Nhi không thể làm gì khác ngoài việc đi vào phòng khách. Đây là lần đầu tiên Bạch Phi Nhi gặp Hoàng Họa Mặc và Hoàng Tiểu Tô nên trước đó cũng chào hỏi rất khách sáo.

Hoàng Tiểu Tô rất thích Noãn Noãn nên đương nhiên cũng sẽ nhiệt tình với Bạch Phi Nhi, rảnh rỗi nói chuyện cùng cô ấy. Trong lúc hàn huyên, cô có hỏi đến chuyện liên quan đến mắt của Noãn Noãn, Bạch Phi Nhi cũng nói thật cho cô biết.

Vừa nghe nói là do Nhâm đốc nhị mạch không thông nên mắt mới không thể thấy được, Hoàng Tiểu Tô liền kinh ngạc hỏi Hoàng Họa Mặc: “Mẹ, mẹ đã nghe đến chứng bệnh kỳ lạ này bao giờ chưa?”

Hoàng Họa Mặc gật đầu: “Nghe rồi. Có phải hồi còn bé cô cũng bị như vậy không?”

Câu hỏi phía sau đương nhiên là để hỏi Bạch Phi Nhi, nghe vậy, Bạch Phi Nhi bèn trả lời: “Đúng vậy, Noãn Noãn là do di truyền bệnh của tôi.”

“Vậy cô đã chữa khỏi thế nào vậy?” Hoàng Tiểu Tô hỏi.

“Tôi…” Vẻ mặt của Bạch Phi Nhi trở nên ảm đạm: “Là một người mà tôi không biết đã chữa khỏi giúp tôi, sau khi chữa khỏi mắt cho tôi, anh ấy liền biến mất, tôi vẫn chưa tìm được anh ấy.”

Hoàng Tiểu Tô ‘ồ’ một tiếng rồi quay lại nói: “Mẹ, nếu mẹ cũng biết về bệnh này thì chắc là cũng có cách chữa nhỉ.”

Hoàng Họa Mặc không trả lời câu hỏi của Hoàng Tiểu Tô ngay mà hỏi đến cách chữa trị của Hoàng Tử Hiên. Bà biết chắc rằng Hoàng Tử Hiên đã bắt đầu chữa trị cho mắt của Noãn Noãn từ lâu.

Bạch Phi Nhi cũng kể lại toàn bộ cách của Hoàng Tử Hiên mà không giấu giếm gì.

Sau khi nghe xong, Hoàng Họa Mặc gật đầu: “Ừ, đúng là cách này thật. Trước mắt chỉ có mỗi cách này là có thể thử nghiệm.”

“Nhưng mà cách này quá chậm, đợi đến khi Nhâm đốc nhị mạch được khai thông bằng cách này thì Noãn Noãn đã bao lớn rồi chứ.” Vừa nghe xong cách ấy, Hoàng Tiểu Tô đã cảm thấy nóng nảy.

“Mặc dù chậm nhưng lại là cách an toàn nhất đối với một đứa trẻ còn nhỏ như Noãn Noãn. Cô bé còn quá nhỏ nên không có căn cơ. Vì vậy sẽ không thể chịu đựng việc dùng nội lực đánh vào để cưỡng ép khai thông Nhâm đốc nhị mạch. Bây giờ cứ từ từ dùng cách này để chữa trị để con bé dần dần làm quen với việc có nội lực tuần hoàn trong kinh mạch. Gom ít thành nhiều, ắt có hiệu quả. Chuyện này không thể gấp được, các cô cần phải có kiên nhẫn.” Lời này của Hoàng Họa Mặc vừa là nói cho Hoàng Tiểu Tô nghe, vừa là nói cho mấy người Bạch Phi Nhi nghe.

“Không sao đâu cô, Noãn Noãn đã quen rồi ạ. Mắt con không thấy được cũng không sao cả, nó không ảnh hưởng đến việc học tập của con đâu. Con biết rất nhiều chữ đó, thậm chí còn biết viết cả tên của ba Hoàng Tử Hiên luôn.” Cảm giác bầu không khí bỗng trở nên ngưng trọng bởi vì mình, Noãn Noãn vội vàng an ủi Hoàng Tiểu Tô.

Hoàng Tiểu Tô đau lòng khi thấy Noãn Noãn hiểu chuyện, vòng tay ôm cô bé lại càng chặt hơn. Cô cũng không biết mình bị cái gì, chỉ là cảm thấy rất có duyên với đứa nhỏ này, như thể tìm đượ con gái ruột đã thất lạc nhiều năm.

Nhìn sự gắn bó của Hoàng Tiểu Tô và Noãn Noãn, Hoàng Họa Mặc rơi vào trầm tư. Bà nhớ mấy năm trước, Hoàng Duệ cũng đã từng hỏi bà về chứng bệnh Nhâm đốc nhị mạch không thông dẫn đến việc mắt không thể thấy được. Lúc này, bà đã nói cho Hoàng Duệ hai cách, một trong số đó chính là cách mà Hoàng Tử Hiên đã dùng để chữa trị cho Noãn Noãn bây giờ. Một cách khác chính là dùng Ngọc Dương Tâm Kinh kết hợp với âm dương điều trị.

Cách hiện tại là gom ít thành nhiều, là một quá trình cần rất nhiều thời gian. Cách thứ hai thì đơn giản tiện lợi hơn nhưng chỉ áp dụng cho những cặp vợ chồng chứ không thể tùy tiện sử dụng được.

Lúc ấy, Hoàng Họa Mặc không biết Hoàng Duệ hỏi để chữa mắt cho ai, nếu không phải do hôm nay gặp được Noãn Noãn, bà đã quên mất chuyện kia từ lâu. Vậy nhưng cũng chính bởi vì nhìn thấy Noãn Noãn, bà lại bỗng nảy sinh nghi ngờ. Nghi ngờ người mà Hoàng Duệ đã chữa mắt cho vào năm đó chính là Bạch Phi Nhi, hơn nữa còn rất có thể đã sử dụng cách cần đến Ngọc Dương Tâm Kinh.

Má lúm đồng tiền mỗi khi Noãn Noãn cười lên thật sự rất giống với Hoàng Duệ khi còn bé. Bà có chút nghi ngờ về việc Noãn Noãn có thể là máu mủ ruột thịt của nhà họ Hoàng bọn họ.