Ba giờ chiều, Hoàng Tử Hiên dẫn theo Trương Tiểu Lệ bắt xe đến câu lạc bộ Hoàn Khố theo địa chỉ ghi trên tấm thiệp mời. Trên thực tế, địa chỉ này không phải là địa chỉ tư nhân của câu lạc bộ Hoàn Khố mà lại là địa chỉ của một câu lạc bộ giải trí có kích thước vô cùng lớn. Đối với câu lạc bộ Hoàn Khố kia, Hoàng Tử Hiên đoán rằng đám con nhà giàu Trương Tuấn Nhân kia chỉ lén lút làm một tổ chức nhỏ.
Trước kia Trương Tiểu Lệ chưa từng có cơ hội tiếp xúc với những câu lạc bộ cao cấp như vậy, lần này là do đi theo Hoàng Tử Hiên vì tấm thiệp mời kia nên vẻ mặt lúc đi đường cũng rất hưng phấn. Nhất là sau khi vào câu lạc bộ, cô hết nhìn trái rồi lại nhìn phải giống như Lưu mỗ mỗ vào đại quan viên.
Nhìn lại Hoàng Tử Hiên thì thấy anh bình tĩnh hơn rất nhiều, hai tay cắm trong túi quần như thể anh thường xuyên ra vào những nơi thế này, ngay cả mí mắt cũng lười nhấc lên. Thấy dáng vẻ đầy hưng phấn của Trương Tiểu Lệ, anh lập tức nhắc nhở: “Lúc này cô nên choàng tay tôi mới đúng.”
“Tại sao?” Ánh mắt của Trương Tiểu Lệ vẫn còn nhìn về những nơi khác, cô không quay đầu lại hỏi.
Hoàng Tử Hiên chậc một tiếng rồi kéo cánh tay của Trương Tiểu Lệ khoác vào cánh tay mình: “Chẳng phải chúng ta đã nói với nhau rồi sao, cô giả làm bạn gái của tôi, vậy thì tôi mới trông giống một tên công tử được. Người đẹp là tiêu chuẩn của một tên công tử đó.”
“Anh đây là đang lừa mình dối người, dối trá.” Mặc dù ngoài miệng khinh bỉ Hoàng Tử Hiên là thế nhưng Trương Tiểu Lệ vẫn không rút tay ra. Việc này cũng khiến trái tim tràn đầy hư vinh của anh thỏa mãn.
Hoàng Tử Hiên toét miệng cười, lớn tiếng nói: “Em gái, hôm nay em đi theo anh đây thế là đúng rồi đấy. Nhìn xem anh đây có quyền uy thế lớn thế nào này, anh dám chắc chắn rằng, sau khi gặp người ưu tú như anh xong, em sẽ phát hiện ra trên đời này trừ anh ra, những gã đàn ông khác chỉ là mây bay.”
“Đúng, bọn họ đều là mây bay, cao cao tại thượng bay trên trời. Chỉ có tên khốn nhà anh mới phải chạy trên đất.” Trương Tiểu Lệ gật đầu, rất tán đồng nói.
Khóe miệng Hoàng Tử Hiên giật giật: “Có thể nào nói chuyện phiếm một cách vui vẻ được không? Chẳng phải lúc tới đây chúng ta đã giao kèo với nhau rồi, dù tôi có nổ thế nào thì cô cũng sẽ cố gắng phối hợp theo mà.”
“Vâng vâng vâng.” Cuối cùng Trương Tiểu Lệ cũng có chút tỉnh ngộ, liên tục gật đầu nói: “Được rồi cậu Hoàng, tôi nhất định sẽ vận dụng những kỹ thuật siêu nhất của một ảnh hậu Oscar để giả vờ diễn với anh.”
Lúc này Hoàng Tử Hiên mới hài lòng, nghênh ngang đi vào trong.
Trương Tiểu Lệ vốn còn định sẽ đi xung quanh câu lạc bộ có diện tích không nhỏ này một chút, chỉ tiếc hai người vừa mới bước vào không bao lâu, một người đã tiến lên đón họ, anh ta vừa mở miệng đã gọi tên Hoàng Tử Hiên: “Anh Hoàng, cậu Trương bảo tôi đợi anh đã lâu.”
Hoàng Tử Hiên nhàn nhạt gật đầu: “Dẫn đường đi.”
Người đến đón làm một động tác tay mời, sau đó lễ phép đi phía trước dẫn đường.
Trương Tiểu Lệ kéo Hoàng Tử Hiên, mặt đầy mất hứng đi theo anh.
Quẹo trái vòng phải một hồi, rốt cuộc họ cũng đã đến được một căn phòng có hình thuyền buồm dưới sự hướng dẫn của người đón tiếp. Vừa bước vào bên trong, Trương Tiểu Lệ đã bắt đầu quan sát, nội thất trong phòng rất cao nhã, xung quanh còn phát nhạc êm dịu khiến nơi này lại càng ưu nhã hơn. Mặc dù vẫn chưa biết bên trong đang làm cái gì nhưng ấn tượng đầu tiên chắc chắn rằng đây là nơi chỉ có người có tiền mới có thể vào.
Dưới sự hướng dẫn của người đón tiếp, bọn họ lên lầu hai, quang cảnh ở lầu hai lại càng rộng rãi hơn không ít. Hơn nữa vừa lên đến, bọn họ đã trông thấy vài bàn chơi bida được đặt ngay ngắn trong đại sảnh rộng lớn, xung quanh còn có vài quầy bar phục vụ rượu và một ít trò chơi giải trí khác như ném phi tiêu.
Đây là một phòng chơi bida rất cao cấp!
Trong đầu Trương Tiểu Lệ lập tức nghĩ rằng người có tiền thật biết hưởng thụ, ngay cả phòng chơi bida mà cũng có thể trang trí sao cho đắt tiền như vậy. Căn phòng này vốn không cùng một cấp bậc với những phòng chơi bida mười tệ là có thể đánh được ba giờ giá rẻ ở ngoài đường kia.
“Cậu Trương, khách của cậu đã đến.” Người đón khách dẫn Hoàng Tử Hiên đi về phía Trương Tuấn Nhân đang đánh bida.
Trương Tuấn Nhân cũng không để ý đến lời của người đón khách, càng không có ý định ngẩng đầu nhìn Hoàng Tử Hiên. Anh ta cúi người, dùng một tư thế vô cùng tiêu chuẩn nhắm vào quả bóng số 8. Anh ta rất tự tin với tài chơi bida của mình, sau khi đẩy gậy, anh ta nắm chắc phần thắng ván này.
Ba!
Sau cú huých ấy, quả bóng cái chạm vào quả bóng số 8 màu đen theo con đường đã định.
Chẳng cần nhìn xem kết quả, Trương Tuấn Nhân tự tin xoay người nói với một người cầm gậy bida khác: “Cậu Trần, xin lỗi, tôi lại thắng tiền của cậu nữa rồi.”
Cậu Trần sao cũng được nhún vai, lúc vừa định nói không có gì, anh ta chợt trông thấy một cảnh tượng quỷ dị. Con ngươi anh ta lập tức co rút lại một cách hoảng sợ, nhìn vào quả bóng cái đang trượt qua cạnh quả bóng số 8 màu đen mà Trương Tuấn Nhân đã đánh với ánh mắt không thể tưởng tượng nổi.
Mọi người vốn không chú ý đến pha đánh ấy của Trương Tuấn Nhân cho lắm, dù sao thì với kỹ năng của Trương Tuấn Nhân, cộng thêm việc góc của trái bóng không quá khó khăn nên chắc chắn sẽ không thể tồn tại chuyện anh ta đánh hụt. Những người ở đây đều đã chuẩn bị bắt đầu chế nhạo cậu Trần thua tiền, thế nhưng ai cũng đang kinh ngạc mà ngây ra vào giờ phút này.
Chỉ có Trương Tiểu Lệ biết tại sao quả bóng cái của Trương Tuấn Nhân lại lăn lệch, cô rõ ràng cảm nhận được khi quả bóng cái bị đẩy đi, Hoàng Tử Hiên đã vận dụng nội lực, dùng một cỗ nội lực vô hình để thay đổi đường lăn của quả bóng cái.
“Sao có thể không đánh trúng!” Trương Tuấn Nhân là người phản ứng đầu tiên, anh ta không thể tin nổi cả kinh nói.
Cậu Trần cũng kịp phản ứng theo, cười haha nói: “Cậu Trương, xem ra nữ thần may mắn quyết định đứng về phía tôi vào ván này rồi.”
“Đúng là gặp quỷ mà.” Mặc dù cũng rất bất ngờ nhưng Trương Tuấn Nhân cũng không quá tức giận, anh ta bĩu môi với cậu Trần: “Được rồi, ván này coi như cậu thắng.”
“Đừng mà, chúng ta đánh thêm ván nữa đi, nghe giọng cậu thua buồn thật đấy.” Cậu Trần cười nói.
Trương Tuấn Nhân nhún vai, dáng vẻ tùy ý anh ta.
Vì vậy, cậu Trần vừa cười vừa cầm lấy gậy bida rồi đi tới, lúc này, trên bàn bida chỉ còn lại quả bóng cái và quả số 8 màu đen. Lúc nãy khi Trương Tuấn Nhân đánh quả bóng cái đến chỗ số 8, nó đã dừng tại một chỗ có góc vô cùng có lợi. Từ góc độ này, đánh quả bóng số 8 màu đen vào lỗ bên dưới góc phải là đơn giản nhất, có thể dùng từ dễ như trở bàn tay để hình dung. Dù có là người không biết đánh bida thì cũng có thể tùy tiện đánh vào.
Thấy cậu Trần nhận bóng, mọi người cũng chẳng có hứng thú gì mà theo dõi, dù sao thì đây cũng là một quả dễ ăn không phải tính toán. Nhất là Trương Tuấn Nhân, cuối cùng anh ta cũng chuyển tầm mắt về phía Hoàng Tử Hiên. Anh ta vốn không định gặp Hoàng Tử hiên nên bây giờ khi nhìn thấy Hoàng Tử Hiên, anh ta lại càng thấy không vừa mắt. Khi Hoàng Tử Hiên vẫn chưa đến, anh ta không hề gặp bất lợi chút nào, vậy mà tại sao khi anh vừa đến, anh ta đã chịu thua như trận Waterloo, sau đó lại còn bị chế nhạo một cách mất thể diện như vậy.
Suy thần!
Trương Tuấn Nhân ầm thầm đặt cho Hoàng Tử Hiên một biệt danh, sau đó không mặn không nhạt nói: “Anh tới thật đấy à, xem ra anh cũng to gan nhỉ.”
Kết quả, câu nói rõ ràng mang theo địch ý này của anh ta lại không hề được Hoàng Tử Hiên đáp lại, Hoàng Tử Hiên giống như vốn không hề nghe thấy anh ta, đôi mắt chỉ chăm chăm nhìn vào quả bóng cái bị cậu Trần đánh tiếp tục lăn sượt qua quả bóng số 8 màu đen.
“Con mẹ nó!” Tiếp tục hoảng sợ trước sai lầm của mình, con ngươi của cậu Trần lại co rụt.
Những người khác vốn không thấy cảnh ấy, vừa nghe thấy tiếng kêu kinh hoảng của cậu Trần, mọi người liền quay đầu nhìn lại. Kết quả, trên gương mặt của bọn họ cũng xuất hiện vẻ quỷ dị, sai lầm lần này còn ngu ngốc hơn cả Trương Tuấn Nhân lúc nãy. Với góc độ và khoảng cách thế này, quả bóng nên được đánh vào một cách hoàn hảo mà không phạm phải sai lầm nào.
“8 đen ván này lạ thế nhỉ.” Một tên công tử ngạc nhiên nói.
Cậu Trần thở dài rồi nói: “Đúng là lạ thật, đừng đánh nữa. Cậu Trương, ván này xem như chúng ta ngang tay đi.”
Bởi vì cậu Trần và mình cùng gặp bom xịt, trong lòng Trương Tuấn Nhân đã cảm thấy vui vẻ hơn đôi chút, anh ta gật đầu nói: “Vậy thì đừng đánh nữa. Dù sao chúng ta cũng là bạn bè cả mà.”
Cậu Trần đương nhiên hiểu ẩn ý trong lời của Trương Tuấn Nhân, anh ta nhìn về phía Hoàng Tử Hiên rồi nói: “Hiếm khi mới có bạn từ xa đến chơi, chúng ta nên chiêu đãi họ thật tốt mới được.”
Lúc này mới nghe thấy lời của Trương Tuấn Nhân và cậu Trần, Hoàng Tử Hiên chỉ chỉ vào mình rồi hỏi: “Bạn trong lời hai người nói là tôi à?”
Nghe thấy câu trả lời của Hoàng Tử Hiên, những tên công tử khác cùng nhau cười nhạo một cách ăn ý: “Cậu Trương, cậu Trần, hai người giao thiệp rộng thật đấy.”
Lúc nói những lời này, trong mắt những tên công tử đó đầy vẻ xem thường. Đồng thời cũng chỉ coi trọng Trương Tiểu Lệ ở bên cạnh Hoàng Tử Hiên hơn một chút, dù sao thì ngoại hình của Trương Tiểu Lệ đúng là khỏi phải nói. Cho dù bọn họ có tìm trong số những thiên kim tiểu thư trong giới thì cũng chẳng thấy ai có được khí chất tuyệt vời như Trương Tiểu Lệ.
“Mấy người đừng hiểu lầm, tôi không phải là bạn của hai vị thiếu gia này.” Hoàng Tử Hiên cũng không thèm để ý đến những lời cười nhạo của bọn họ mà chỉ vội vàng khoát tay vạch rõ giới hạn: “Mẹ tôi không cho tôi kết bạn một cách tùy tiện, nhất là với những vị thiếu gia tiểu thư đây.”
Hoàng Tử Hiên cố tình nhấn mạnh hai chữ thiếu gia và tiểu thư khiến bọn họ vừa nghe đã lập tức liên tưởng đến những nơi ăn chơi xa hoa trụy lạc. Có thể nói chỉ là một câu nói vô tình của Hoàng Tử Hiên nhưng đã có thể mắng một lần hết cả những tên công tử ở đó.
Hơn nữa, anh muốn mắng thì mắng, nhưng bọn công tử kia lại không thể hỏi ngược lại được, làm như vậy thì chẳng khác gì đang tự vả mặt mình. Cảm giác thua thiệt bực bội ấy dù không muốn ăn thì cũng phải nuốt xuống.
Trương Tuấn Nhân tức giận nghiến răng nghiến lợi, lúc này chỉ vừa mới nói vài câu qua lại mà Hoàng Tử Hiên đã trên cơ bọn họ, xem ra anh cũng đã có chuẩn bị khi đến đây. Tuy nhiên dù có vậy thì sao chứ, bọn họ cũng đã chuẩn bị không ít cách để trừng tị Hoàng Tử Hiên, họ không tin Hoàng Tử Hiên có thể chịu nổi tất cả.