“Mấy người thua nữa rồi, mau mau mang tiền ra đây đi.” Trương Tiểu Lệ dựa vào trong lòng Hoàng Tử Hiên rồi cười tủm tỉm ngoắc tay với Trương Tuấn Nhân.
Trương Tuấn Nhân vẫn chưa hoàn hồn từ lỗ đen trò chơi lúc nãy, vừa nghe vậy liền nói: “Trông tôi giống người sẽ quỵt một trăm ngàn lắm sao? Tôi còn thiếu chút tiền lẻ đó của mấy người à.”
“Ai biết được, chúng tôi đâu có thân với anh.” Trương Tiểu Lệ vừa nói vừa lấy ví tiền ra, sau đó đưa thẻ ngân hàng của mình cho anh ta: “Không có tiền mặt cũng không sao cả, nè, bây giờ chuyển tiền đi.”
Trương Tuấn Nhân muốn hộc máu. Anh ta nghiến răng nghiến lợi nhận lấy chiếc thẻ, sau đó lấy điện thoại ra để bắt đầu chuyển tiền.
Nhìn thấy Trương Tuấn Nhân phải nhận thua với Hoàng Tử Hiên ở ván này, đám người cậu Trần cũng có cảm giác muốn hộc máu. Vậy nhưng, bọn họ vẫn nhanh chóng làm quen với cảm giác thua cuộc, cậu Trần cười haha nói: “Tiêu chuẩn của một kẻ chỉ đánh ở mấy chỗ ven đường sau giờ làm việc như anh đúng là ghê thật.”
“Làm gì có làm gì có, hôm nay chỉ dựa vào vận may cả thôi.” Hoàng Tử Hiên khiêm tốn khoát tay.
Chịu đựng sự tức giận, cậu Trần cố nặn ra một nụ cười rồi nói: “Cũng đúng, hôm nay cậu ba Hoàng có vận may không tệ đấy. Không biết anh có muốn chơi thêm một vài trò khác nữa không đây?”
“Trò gì khác nữa?” Hoàng Tử Hiên thể hiện chút sự hứng thú.
“Ở đây có một sòng bạc nhỏ, bên trong có không ít trò có thể chơi được đấy. Hôm nay rõ ràng là nữ thần may mắn đang đứng về phía anh, sao anh không nhân cơ hội này để đến thử vận may tại sòng bạc?” Cậu Trần lập tức nói.
“Đánh bài à.” Hoàng Tử Hiên lại thấy hứng thú hơn, dứt khoát hỏi: “Lần này ai trong các anh sẽ đánh cược với tôi đây?”
“Tôi có thể chơi với anh.” Sau khi Hoàng Tử Hiên hỏi xong, một tên công tử đi ra.
Cậu Trần lập tức giới thiệu: “Đây là Tiêu Đế, chúng tôi vẫn thường gọi anh ấy là cậu Đế.”
“Hoàng Tử Hiên, hay là anh đừng chơi nữa. Trước kia anh chưa từng đánh bài, hơn nữa có đánh mười lần thì cũng thua chín lần, hai trăm ngàn thắng được lúc nãy cũng chưa đủ để cược một ván đâu.” Lúc này Trương Tiểu Lệ chen vào khuyên nhủ.
Hoàng Tử Hiên khẽ mỉm cười: “Phức tạp quá, tôi chẳng có kinh nghiệm gì đâu, nhưng mà nếu chỉ chơi mấy trò vui vui như poker hay đổ xí ngầu thì vẫn được.”
“Vậy cứ chơi poker và xí ngầu đi, đánh vui chút thôi, hôm nay vận may của anh tốt thế mà.” Cậu Trần vội vàng dụ dỗ.
Ting ting!
Đúng lúc ấy, Trương Tiểu Lệ bỗng nhận được tin nhắn chuyển tiền từ Trương Tuấn Nhân của ngân hàng. Cô lấy ra xem một chút, sau đó gật đầu với Hoàng Tử Hiên.
“Được rồi, nhưng mà tôi phải bảo trước rằng dù có chơi cái gì, thắng thua ra sao thì tôi cũng chỉ chơi ba ván thôi.” Giọng điệu của Hoàng Tử Hiên như thể bản thân đã bị dụ dỗ nhưng vẫn chưa mất hết lý trí.
Tiêu Đế cười lạnh gật đầu, chỉ cần một ván là cũng đã đủ để anh ta khiến Hoàng Tử Hiên thua khóc.
Sau khi quyết định, mọi người rời khỏi phòng bida rồi đi xuống lầu một. Diện tích của lầu một lớn hơn phía trên rất nhiều, chỉ riêng mỗi sảnh chờ thôi đã rộng đến bảy tám trăm mét vuông, ngoài ra còn có không ít phòng riêng trang nhã.
Trong sòng bạc lại được chia ra thành những khu vực khác nhau. Mỗi khu vực lại có dụng cụ đánh bạc riêng trông chẳng khác gì mấy so với trong phim.
Đám công tử này là khách quen ở đây nên sau khi đi xuống, họ cũng không cần nhân viên dẫn đường mà quen mặt đi thẳng tới trước một bàn đánh bài. Bàn đánh bạc này không có ai dùng như thể nó được dành riêng cho bọn họ. Bọn họ vừa tới, quản lý đã đi lên hỏi họ có muốn mở bàn chơi hay không.
Tiêu Đế nhìn về phía Hoàng Tử Hiên trước rồi hỏi: “Poker hay xí ngầu?”
“Xí ngầu đi.” Hoàng Tử Hiên chọn một cái.
Vì vậy, Tiêu Đế liền bảo quản lý đi lấy xí ngầu.
Chỉ chốc lát sau, quản lý đã cầm không ít xí ngầu và cốc lắc xí ngầu đến. Sau đó còn hỏi bọn họ có cần tìm nhà cái đến chơi với bọn họ hay không.
“Không cần, tự chúng tôi chơi.” Tiêu Đế phất tay với vị quản lý.
Quản lý biết điều lui sang một bên, mặc dù Tiêu Đế đã nói không cần nhà cái nhưng ông ta vẫn phải đứng ở đây để chờ bị sai khiến bất cứ lúc nào.
“Anh muốn chơi thế nào? Chơi bao nhiêu?” Tiêu Đế lại hất mặt về phía Hoàng Tử Hiên.
“Anh quyết định đi, tôi sao cũng được.” Hoàng Tử Hiên kéo ghế ngồi xuống nói.
Tiêu Đế cười haha: “Vậy thì chơi cách đơn giản nhất, so lớn nhỏ đi. Sáu viên xí ngầu, mỗi người chúng ta lắc một lần, ai có tổng số nút cao nhất sau khi mở cốc sẽ thắng, bằng nhau không tính, được không?”
“Được.” Hoàng Tử Hiên không có ý kiến.
“Thế thì đặt tiền cược đi, nói trước nhé, thấp hơn năm chục ngàn thì tôi không chơi với anh. Một trăm tệ kia của anh càng không cần nghĩ nữa.” Vì để phòng ngừa chuyện Hoàng Tử Hiên cược một trăm tệ giống như lần trước, Tiêu Đế lập tức giao kèo.
Gương mặt lộ vẻ ngượng ngùng, Hoàng Tử Hiên ngây thơ cười nói: “Trước đó chẳng phải do tôi nghèo sao, bây giờ thì không còn như vậy nữa đầu, ván đầu tiên cược ít thôi, một trăm ngàn đi.”
“Một trăm ngàn mà còn nhỏ à? Anh đừng có ỷ y, vận may không nhất thiết phải luôn mỉm cười với anh đâu.” Trương Tiểu Lệ vội vàng ngăn cản.
“Không sao, chơi vui chút thôi.” Hoàng Tử Hiên lộ vẻ đã có chút hư vinh ỷ y.
Trương Tiểu Lệ tức giận không muốn nói chuyện.
Nghe thấy giọng điệu này của Hoàng Tử Hiên, những người khác không khỏi cười nhạt. Đợi lát nữa mày sẽ khóc ngay thôi, trong giới bọn họ, Tiêu Đế nổi danh với tài đánh bài, anh ta thường được bọn họ gọi là chiến thần đánh bạc. Mấy trò bài bạc như lắc xí ngầu chỉ như một đĩa thức ăn với Tiêu Đế.
“Ừ, vậy bắt đầu đi.” Tiêu Đế đưa cho Hoàng Tử Hiên một chiếc cốc lắc xí ngầu, sau đó bản thân cũng cầm lấy một chiếc.
Hai người bắt đầu lắc xí ngầu, Tiêu Đế vừa ra tay đã lập tức thu hút sự chú ý của Trương Tiểu Lệ. Trương Tiểu Lệ phát hiện động tác lắc xí ngầu của anh trông rất chuyên nghiệp, từ trên xuống dưới, từ trái qua phải đều không ngừng lộn lên không trung, trông giống hệt như mấy thần bài ở trong phim.
Nhìn lại Hoàng Tử Hiên thì đây giống như là lần đầu tiên anh lắc xí ngầu, động tác có chút vụng về, chiếc cốc chỉ lắc lư qua lại ở trên mặt bàn. Vừa không có tí kỹ thuật nào mà lại còn chẳng ảo diệu như Tiêu Đế, vừa nhìn đã khiến người ta cảm thấy thật cao siêu.
Khi nhìn thấy Hoàng Tử Hiên lắc xí ngầu như vậy, đám công tử cậu Trần không nhịn được bật cười. Rốt cuộc tên quê mùa này có biết chơi không thế, cũng quá low rồi đó. Dù không thể lắc được ảo diệu như Tiêu Đế thì ít nhất cũng phải lắc cho cốc bay ra khỏi bàn chứ.
Bịch!
Trong lúc Hoàng Tử Hiên đang bị cười nhạo, Tiêu Đế đập chiếc cốc lắc xí ngầu xuống mặt bàn, tỏ ý mình đã lắc xong rồi.
Thấy vậy, Hoàng Tử Hiên cũng dừng tay tỏ ý mình cũng đã lắc xong.
“Mở đi.” Tiêu Đế nhàn nhạt nói, anh ta vốn không nghĩ rằng Hoàng Tử Hiên có thể đổ xí ngầu thắng được mình, bây giờ lại trông thấy anh còn không biết lắc cả xí ngầu thì anh ta đã chẳng thèm liếc nhìn nữa.
Hoàng Tử Hiên ‘ồ’ một tiếng rồi mở chiếc cốc lắc ra.
Hai con hai, một con ba, ba con một!
“Hahaha… Ba con một, haha, anh thua chắc rồi.” Nhìn Hoàng Tử Hiên lắc ra tận ba cái một, cậu Trần lập tức phụt cười.
Đây cũng không chỉ là đang chơi trò vui, thế mà anh còn lắc ra tận ba con một. Đối với những trò chơi đếm số lớn nhỏ, trường hợp lắc ra thế này chính là trường hợp nên tránh nhất.
Một vài tên công tử khác cũng bật cười, bởi vì họ đã thấy Tiêu Đế đếm số.
Ba con năm, ba con sáu!
Chọn đại một con cũng đều lớn hơn Hoàng Tử Hiên!
“Anh thua rồi.” Khóe miệng Tiêu Đế nhếch lên tạo thành một nụ cười giễu cợt.
“Anh xem đi, tôi đã nói rồi mà. Vận may sẽ không đi theo anh mãi đâu, thế mà anh còn ôm may mắn trong lòng. Bây giờ thua rồi đó.” Trương Tiểu Lệ lập tức xụ mặt dạy dỗ.
Sắc mặt của Hoàng Tử Hiên cũng trở nên hơi khó chịu, dáng vẻ thì đầy vẻ hối hận.
“Haha, thua thì phải chung tiền, mau cầm một trăm ngàn tệ tới đây đi.” Cậu Trần vô cùng vui mừng nói.
Trương Tiểu Lệ đau lòng ôm chặt túi xách trong ngực, trong đó có một trăm mười ngàn mà Hoàng Tử Hiên đã thắng được khi đánh ván bida đầu tiên.
“Đừng có thua rồi lật lọng nhé. Lúc nãy khi chúng tôi thua cũng đã chung tiền rất sảng khoái mà.” Thấy Trương Tiểu Lệ ôm túi không buông, cậu Trần cười haha nói.
Tất nhiên là Trương Tiểu Lệ không muốn đưa.
“Thua chính là thua, đưa cho bọn họ đi, ván kế tiếp tôi sẽ thắng lại.” Hoàng Tử Hiên cắn răng nói.
“Còn chơi nữa à! Anh điên rồi sao. Chỉ cần nhìn cũng biết anh ta là dân chuyên nghiệp, anh còn chẳng bằng một tên chuyên đánh bạc sau giờ làm thì dựa vào cái gì để thắng chứ?” Trương Tiểu Lệ thở phì phò ném tiền lên bàn rồi mắng.
“Không chơi sao được, lúc nãy chúng ta đã giao kèo rồi, phải chơi ba ván lận đó. Đại trượng phu nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy, sao có thể nói lời mà không giữ lời được chứ.” Cậu Trần rất sợ Hoàng Tử Hiên sẽ hối hận nên lập tức lôi giao kèo lúc nãy ra nói.
Hoàng Tử Hiên nhắm mắt nói: “Chơi thì chơi, tiếp đi.”
“Vậy tôi cược một trăm ngàn.” Tiêu Đế nhìn một trăm ngàn Trương Tiểu Lệ vừa lấy ra rồi chép miệng nói.
“Được! Một trăm ngàn.” Trông dáng vẻ Hoàng Tử Hiên như quyết đánh đến cùng.
Vì vậy, ván thứ hai liền bắt đầu, Tiêu Đế lại dùng đủ mọi thủ pháp đặc sắc để lắc xí ngầu. Hoàng Tử Hiên thì càng tập trung hơn ván trước, chỉ thấy anh vén tay áo lên để lộ ra nửa cánh tay rồi lắc xí ngầu, tất nhiên là thủ pháp vẫn non tay như trước.
Trương Tiểu Lệ đỡ trán, không còn trông mong gì nữa.
Đứng trước một đối thủ như Hoàng Tử Hiên, Tiêu Đế cảm thấy mình quả thật không cần phải xem trọng. Không thì sẽ bị người ta tưởng là mình đã cố hết sức để thắng anh, mình hẳn nên đánh đơn giản một chút, vậy thì khi thắng mới trông giống như không hề tốn sức chút nào.
Vì vậy, Tiêu Đế chỉ lắc một lát đã đập cốc lắc lên bàn ‘bịch’ một tiếng.
Sau khi anh ta dừng lại, Hoàng Tử Hiên cũng vẫn chưa dừng. Anh tiếp tục dùng sức lắc thêm mấy lần nữa rồi mới chịu dừng tay, như thể nếu anh lắc thêm bao nhiêu cái thì xác suất thắng cũng sẽ tăng lên bấy nhiêu.