Trương Tiểu Lệ mong đợi nhìn Hoàng Tử Hiên bỏ thức ăn vào miệng, lúc đang định hỏi anh thấy thế nào thì bỗng nghe ‘phụt’, Hoàng Tử Hiên đã nhổ thẳng thức ăn vừa mới bỏ vào miệng ra ngoài.
“Ôi trời ơi, Trương Tiểu Lệ, tại sao cô làm trứng xào ớt mà còn bỏ thịt vô nữa? Đây là món cô vừa mới nghĩ ra sao?” Hoàng Tử Hiên thật sự cảm thấy mình đã sắp biến thành chó, lúc vừa mới nuốt xuống, anh đã suýt chút nữa cắn đứt lưỡi mình. Nếu đã nấu thịt thì cứ bỏ thịt vô rồi nấu cho đàng hoàng đi, chứ cái món nửa nạc nửa mỡ thế này thì sao mà anh cho nổi.
Gương mặt của Trương Tiểu Lệ lập tức đỏ ửng, cô yếu ớt nói: “Đó không phải là trứng xào ớt mà là bò xào ớt.”
Phụt…
Hoàng Tử Hiên phun một ngụm máu ra ngoài: “Bò xào trứng mà cô còn ướp thêm bột mì, cô muốn làm bò chiên bột à.”
“Chẳng, chẳng lẽ là tôi lại nhầm lẫn giữa bột mì và bột bắp nữa sao. Do bình thường lúc thấy anh làm bò xào ớt, tôi thấy anh cũng bỏ bột bắp vào ướp một hồi nên tôi mới bắt chước theo mà.” Trương Tiểu Lệ cảm thấy rất ngượng ngùng.
“Vậy nên đây là lỗi của tôi à?” Hoàng Tử Hiên đã sắp liếc cô đến nỗi liếc lên trần nhà.
“Không phải lỗi của anh, là do tôi ngốc, không biết phân biệt bột mì và bột bắp.” Trương Tiểu Lệ vội vàng đẩy đĩa bò xào ớt sang một bên rồi chỉ vào ba đĩa còn lại, nói: “Ăn những món khác đi, những món khác không bị bỏ sai bột mì đâu.”
Hoàng Tử Hiên làm gì còn dám động đũa, anh chỉ vào một đĩa trông giống như su hào xào rồi hỏi: “Xào su hào mà sao cô bỏ nhiều nước tương vậy? Nước tương thì không thể tốn tiền để mua à.”
“Đó là khoai tây xào…”
Hoàng Tử Hiên: “…”
“Còn món này là gì, gà kho à?”
“Đó là sườn kho, tôi không biết nên chặt sườn thế nào.”
Hoàng Tử Hiên: “…”
“Thế món cuối cùng là gì, tự cô nói đi.”
“Đó là trứng chiên dưa leo.”
Hoàng Tử Hiên gục ngã, trứng chiên dưa leo mà lại làm trông giống như khoai tây chiên như thế, xin hỏi cô không thể cắt dưa leo to một chút sao.
“Mặc dù… Mặc dù trông không ra hình ra dáng lắm nhưng tôi nghĩ rằng mùi vị cũng không đến nỗi là tệ đâu. Anh ăn thử đi?” Trương Tiểu Lệ cực kỳ chột dạ khích lệ.
“Cô tha cho người bị thương là tôi đi.” Hoàng Tử Hiên cầu xin tha mạng nói: “Tôi nhớ trong tủ lạnh vẫn còn một lọ ớt sa tế và đậu hủ thúi, xin cô hãy thương xót mà cầm ra giúp tôi, tôi ăn lẹ một chén cơm trắng vậy. Cơm cô nấu cũng chỉ có mỗi cơm trắng có thể ăn được.”
Trương Tiểu Lệ ‘ồ’ một tiếng, vẻ mặt chán nản đi lấy.
Lúc quay lại, cô vẫn không từ bỏ ý định mà hỏi: “Anh thật sự không muốn nếm thử chút sao?”
“Chắc chắn không thử, bây giờ tôi cực kỳ nghi ngờ liệu cô có nhầm muối bột ngọt, nhầm đường thành muối, nhầm…”
“Được rồi được rồi, anh ăn ớt sa tế đi.” Trương Tiểu Lệ vội vàng chột dạ cắt lời Hoàng Tử Hiên.
Hoàng Tử Hiên khóc không ra nước mắt, ăn tối bằng ớt sa tế và đậu hủ thúi. Bây giờ cuối cùng anh đã hiểu được nỗi khổ của ba khi bảo rằng cả hai mẹ đều không biết nấu ăn nên ông đành phải bất đắc dĩ mà đi học. Anh thề rằng sau này chắc chắn sẽ không để Trương Tiểu Lệ cầm lấy xẻng xúc hay mui nấu gì nữa, thế cô cầm vốn không phải là xẻng xào, rõ ràng đó chính là một cái máy cắt thịt sáng loáng.
Giờ phút này, khi Hoàng Tử Hiên đang phải chịu khổ ăn cơm trắng với ớt sa tế thì Lê Mỹ Gia đang hưởng thụ một bữa ăn hoành tráng do dì Liên làm cho cô ở nhà họ Lê. Sau khi ăn xong, cô còn uống một chén canh nấm tuyết hạt sen chính tông.
Ăn xong rồi nói chuyện với dì Liên, Lê Mỹ Gia mới rảnh rỗi để về nhà. Dù vậy, trước khi rời đi, cô vẫn bị Lê Tinh Hà gọi tới thư phòng, bảo là có chuyện muốn nói với cô.
Lê Mỹ Gia tưởng là chuyện tập đoàn, nào ngờ vừa vào phòng, Lê Tinh Hà đã đưa cho cô một bức thư, bên trong không biết đựng cái gì nhưng có vẻ rất dày.
Dù vậy, Lê Mỹ Gia cũng không hỏi nhiều, sau khi nhận được liền mở ra tự xem. Trong phong thư là một xấp hình thật dày, ít nhất cũng phải hơn hai mươi tấm. Lê Mỹ Gia lấy từng tấm ra xem, sắc mặt cũng dần trở nên trầm xuống.
Nhân vật chính trong mỗi tấm hình đều là Hoàng Tử Hiên và Trương Tiểu Lệ, có kéo tay, có nắm tay. Còn có ôm nhau, thậm chí còn có bức chụp Trương Tiểu Lệ hôn Hoàng Tử Hiên. Mỗi tấm hình đều được chụp rất mờ khiến người ta có cảm giác liên miên khi xem chúng.
“Ba biết tính cách của con, nếu con đã thích ai đó thì dù ba có không đồng ý, ba cũng không thể ngăn cản con được. Ba cũng không có ý định ngăn cản con, nhưng cậu ta muốn kết hôn với con gái của ba. Cuối cùng, ba phải điều tra rõ xem cậu ta có phải là một người đàn ông đáng để ba giao con cho nó hay không nên ba đã tìm người điều tra cậu ta. Không ngờ là lại điều tra ra những thứ này, Mỹ Gia à, bây giờ con đã thấy rõ bản tính thật sự của cậu ta chưa? Cậu ta vốn không xứng với con.” Lê Tinh Hà thêm mắm dặm muối nói.
Những bức hình này được chụp khi Hoàng Tử Hiên ở câu lạc bộ vào buổi chiều, vừa mới rửa xong đã được đưa đến đây. Đây cũng là mục đích chủ yếu cho việc Lê Tinh Hà gọi Lê Mỹ Gia về, ông ta đã xúi giục đám công tử đó theo đuổi Lê Mỹ Gia, cuối cùng thì cũng có chút hiệu quả.
“Cố ý bảo con trở về là muốn cho con xem những thứ này sao?” Lê Mỹ Gia ném hình lên trên bàn, bình tĩnh nói.
“Chuyện này có liên quan đến việc chung thân đại sự của con, ba có thể không để ý được sao? Bây giờ đã thấy rõ mặt mũi thật sự của cậu ta, con nên tỉnh táo ra mới phải. Con có nhiều người theo đuổi như vậy, mỗi người trong số họ đều ưu tú hơn Hoàng Tử Hiên. Thế thì tại sao con cứ phải nhìn thắng một thằng nhóc nghèo hèn như vậy? Hơn nữa, thằng nhóc nghèo hèn đó cũng chẳng biết quý trọng con.” Lê Tinh Hà khuyên nhủ.
Lê Mỹ Gia yên lặng không nói.
Lê Tinh Hà tiếp tục tận tình khuyên cô: “Mỹ Gia à, con là con gái của Lê Tinh Hà, là thiên kim đại tiểu thư của tập đoàn Thịnh Thế. Con muốn kiểu đàn ông thế nào mà chẳng có, con đừng để bị lừa bởi những lời mật ngọt của Hoàng Tử Hiên nữa. Bây giờ con hãy nghĩ kỹ lại, nó vốn không hề thích con mà chỉ đang lừa gạt tình cảm của con, thứ nó coi trọng cũng chỉ là thân phận của con mà thôi.”
Bởi vì những lời của Lê Tinh Hà, tâm trạng của Lê Mỹ Gia lại càng tệ hơn, cô không muốn nghe người khác nói xấu về Hoàng Tử Hiên nữa nên chỉ lạnh nhạt nói: “Ba, ba đừng suy nghĩ quá nhiều. Con cũng không nói rằng sau này sẽ gả cho anh ấy, ba không cần để ý đến chuyện này như vậy đâu. Bây giờ, con chỉ muốn tập trung hết sức để xử lý chuyện ở tập đoàn, chuyện kết hôn vẫn chưa nằm trong kế hoạch của con. Nếu không còn chuyện gì khác thì con ra ngoài trước đây, con vẫn còn mấy mail cần phải trả lời, tối nay con sẽ ở nhà, không đi đâu.”
Nói xong cũng không đợi Lê Tinh Hà nói thêm gì, cô đã xoay người ra khỏi thư phòng.
Nhìn theo bóng lưng của cô, khóe miệng Lê Tinh Hà nhếch lên tạo thành nụ cười gian xảo khi mưu hèn kế bẩn đã thành hiện thực. Mặc dù trông Lê Mỹ Gia có vẻ không hề nổi giận nhưng tối nay cô đã không về nhà. Điều này chứng tỏ rằng những tấm hình này đã ảnh hưởng đến cô thế nào.
Nhất định phải tranh thủ nắm bắt thời cơ!
Lê Tinh Hà am hiểu chiêu khích bác ky gián nhất, ông ta lập tức cầm lấy điện thoại rồi bấm gọi cho một dãy số, sau khi điện thoại đã được kết nối, ông ta liền phân phó một câu: “Gửi những tấm hình kia cho cậu ta được rồi.”
…
Hộp đêm Lạc Sào.
Bởi vì chuyện buổi chiều, đám người Trương Tuấn Nhân vốn không có tâm trạng để ra ngoài chơi buổi tối. Vậy nhưng, sau khi cậu chủ của câu lạc bộ Tôn Nhất Hoa nghe về chuyện diễn ra lúc chiều, anh ta đã khăng khăng đòi mời bọn họ đến chơi. Bọn họ không thể từ chối nên không thể làm gì khác hơn là buồn rầu đến đây.
Mười mấy người ngồi uống rượu trong một phòng bao cực lớn, ai cũng chẳng có tâm trạng đi gọi gái để ngồi cùng mình. Mọi người anh một câu tôi một câu kể cho Tôn Nhất Hoa nghe về những chuyện đã xảy ra lúc chiều, không chỗ nào là không khinh thường Hoàng Tử Hiên vô sỉ để phát tiết nỗi tức giận trong lòng.
Đối với bọn họ, thua tiền chỉ là chuyện nhỏ nhưng quan trọng là bọn họ lại bị Hoàng Tử Hiên vả mặt ở trước mặt nhiều người như vậy, hơn nữa còn bị vả bôm bốp, đó mới là chuyện khiến bọn họ tức giận. Vậy nhưng, trừ việc chỉ biết tức giận mắng ngoài miệng mấy câu, bọn họ cũng chẳng còn cách nào khác nữa.
Tôn Nhất Hoa và Hoàng Tử Hiên có thể xem như thù cũ, anh ta hiểu về Hoàng Tử Hiên hơn bọn họ, đồng thời cũng đã so tay mấy lần. Tất nhiên, lần nào anh ta cũng bị thua đúng như dự đoán, vì vậy nên anh ta rất thông cảm với tâm trạng buồn bực của đám người Trương Tuấn Nhân.
Sau khi an ủi bọn họ mấy câu, Tôn Nhất Hoa mới hỏi: “Anh ta thật sự có tiền như vậy? Một cặp mắt kính mà trị giá đến 340 vạn à?”
“Thật đó, lúc đấy có nhiều người chứng kiến lắm, cặp mắt kính kia chắc chắn không phải là giả, kim cương được khảm trên gọng cũng rất sắc sảo, vừa nhìn đã biết là kim cương loại hiếm rồi.” Cậu Trần nói vẻ chắc nịch.
“Vậy thì lạ thật đấy, theo những gì tôi biết về anh ta thì anh ta chỉ là một tên nghèo kiết xác thôi mà. Tại sao lại bỗng nhiên có tiền như vậy được? Chẳng lẽ là trúng số?” Tôn Nhất Hoa lại càng không hiểu hơn.
Đám người Trương Tuấn Nhân cũng không biết đáp án cho câu hỏi này, dù sao thì trước đó bọn họ cũng nghĩ như Tôn Nhất Hoa, tưởng rằng Hoàng Tử Hiên là một gã nghèo quê mùa. Không thì bọn họ cũng đã không bày ra những trò như lúc chiều, nào ngờ Hoàng Tử Hiên lại cứ giả vờ là heo trong khi thật ra là cọp, khiến bọn họ bị ăn sạch không còn chút xương vụn nào.
“Cậu Tôn, anh có thù gì với Hoàng Tử Hiên vậy?” Mọi người không muốn nhắc đến chuyện mất mặt vào lúc chiều nữa nên quay sang hỏi Tôn Nhất Hoa.
Tôn Nhất Hoa ‘ặc’ một tiếng, ngại ngùng nói với họ rằng mình đã chịu thiệt trong tay Hoàng Tử Hiên. Tóm lại là cũng bởi vì Lê Mỹ Gia giống y như bọn họ, anh ta muốn theo đuổi Lê Mỹ Gia, kết quả lại bị Hoàng Tử Hiên ngăn cản, thế là kết thành thù oán.
Vừa nghe xong, mọi người liền nhìn anh ta bằng ánh mắt đồng bệnh tương liên, trong lòng thì than thầm hồng nhan họa thủy.
Ting ting!
Trong lúc đang than thầm, điện thoại của Tôn Nhất Hoa cũng reo lên, anh ta đặt ly rượu xuống rồi lấy điện thoại ra xem. Sau khi phát hiện có người gửi cho anh ta một email ẩn danh, vì tò mò, anh ta trực tiếp mở ra xem.
Email có dung lượng rất lớn, giải nén xong cũng tốn mất mấy phút. Sau khi giải nén xong, anh ta mới có thể mở ra xem, trông thấy bên trong có rất nhiều hình. Nhìn xong đống hình ấy, suýt chút nữa thì Tôn Nhất Hoa đã bật cười thành tiếng. Hóa ra lại là hình chụp Hoàng Tử Hiên mập mờ với những người phụ nữ khác.