Tôi Và Khách Trọ Nữ 23 Tuổi

Chương 55



“Anh thật sự đã nghĩ quá nhiều rồi. Thứ nhất, tôi không muốn chết, càng không muốn kéo anh chết cùng. Thứ hai, nếu như anh chết, tôi tin chắc ngày hôm sau vợ anh sẽ tái giá luôn. Trên trái đất này không ai xoay quanh ai cả, phụ nữ cũng không vì thiếu ai mà không sống nổi.”  Hạ Mạt tức giận đen mặt lại lườm anh một cái.

Tần Mạc cũng bực bội trừng lại cô ta: “Cứ nói chuyện kiểu này, chẳng ai thèm làm bạn với cô đâu.”

Hạ Mạt hừ một tiếng, hếch cằm lên.

Nhìn thấy mặt cô ta đầy máu vẫn đẹp như thế, Tần Mạc thở dài một tiếng: “Người đẹp, nói thế nào cũng đúng.”

“Phì.” Hạ Mạt cười rộ lên, nhưng vừa cười hai tiếng mặt cô ta đã biến sắc, cảm giác đau đớn truyền đến từ trong phổi khiến cô ta phải cúi người xuống.

Thấy cô ta như vậy,Tần Mạch Biết ngay vết thương trong người cô ta không ổn, vội vàng ngồi xổm xuống nói: “Tôi đưa cô đến bệnh viện nhé, nếu không đi sẽ hương tiêu ngọc vẫn thật đó.”

“Nếu tôi muốn đi bệnh viện, còn cần anh phải đưa đi sao?” Hạ Mạt lườm anh một cái.

“Vậy bây giờ cô định làm thế nào? Tôi nói cho cô biết, nếu cô thật sự chết ở chỗ này, tôi sẽ không thèm để ý đâu.” Tần Mạc “Nhẫn tâm” nhắc nhở.

Hạ Mạt cắn môi, cố nén cơn đau, kéo góc áo của anh, cất giọng nhỏ nhẹ đáng yêu nói: “Anh có thể chữa thương giúp tôi không? Tôi nghe nói người tu võ nội gia các anh có thể chữa thương giúp người khác. Tôi không có thời gian chậm rãi khôi phục, càng không thể xuất hiện trong bệnh viện.”

Tần Mạc nghe xong thì trợn trừng mắt, nhìn bàn tay ngọc ngà đang nắm lấy góc áo mình, buồn bực nói: “Cô làm gì thế? Định ăn vạ à? Tôi nóng đầu mới làm người tốt một lần, sao lại bị đủ thứ chuyện dính vào người thế này.”

“Anh đã làm người tốt thì làm người tốt đến cùng đi, coi như hôm nay là ngày anh hành thiện tích đức.” Hạ Mạt vừa làm nũng vừa giả vờ đáng yêu, để cầu cạnh Tần Mạc.

“Vừa rồi cứu cô đã hành thiện rồi.” Tần Mạc nhắc nhở.

“Anh có thể hành thiện thêm một ngày nữađược không?” Hạ Mạt tiếp tục nũng nịu.

“Tôi…” Tần Mạc thật rất muốn nói không thể, nhưng nhìn thấy dáng vẻ dịu dàng đáng yêu này của Hạ Mạt, anh cảm thấy bây giờ mà mình từ chối thì chính là phạm tội. Người lương thiện ba đời như anh, sao có thể phạm tội được? Vậy cho nên sau đó Tần Mạc đã tỉnh lược chữ “Không” kia đi, buồn bực phun ra một chữ: “Được.”

“Tôi biết ngay anh sẽ không thấy chết không cứu mà.” Hạ Mạt vui vẻ cười một tiếng, vừa cười lại động đến vết thương khiến cô ta không nhịn được nhíu mày.

Tần Mạc thở dài: “Đừng nói nữa, đúng là buồn tiểu cũng mắc họa.”

Nói xong Tần Mạc bế Hạ Mạt lên, đi về phía mình đỗ xe.

Hạ Mạt vùi vào lòng Tần Mạc, đầu nhẹ nhàng dựa vào ngực anh. Tần Mạc là người đàn ông đầu tiên ôm cô ta vào trong ngực, từ trước đến giờ cô ta chưa từng biết hóa ra lồng ngực đàn ông lại ấm áp như vậy. Giống như một bến cảng tránh gió, vô thức khiến cô ta cảm thấy yên tâm.

Đi một lát mới đến chỗ đỗ xe, Tần Mạc mở khóa từ xa, sau đó mở cửa ghế phụ ra đặt Hạ Mạt xuống, hỏi: “Bây giờ đi đâu đây? Tôi không thể dẫn cô đến nhà tôi chữa thương được.”

“Đến nhà tôi đi, khụ khụ.” Hạ Mạt ho khan hai tiếng: “Tôi chỉ đường cho anh.”

Tần Mạc gật đầu, lên xe nổ máy, lái xe đi về phía nội thành.

Sau khi tiến vào khu vực nội thành, đầu tiên Tần Mạc lái xe đến Quốc Y Đường, vào trong đó mua chút thuốc Đông y, mua thêm cả ngân châm và nồi nấu thuốc, sau đó dưới sự chỉ đường của Hạ Mạt lái xe đến nhà cô ta.

Hạ Mạt sống trong một khu dân cư cao cấp, có thể lái xe thẳng vào gara dưới lòng đất, sau đó đi thang máy lên tầng mười tám. Mỗi tầng đều là một hoặc hai gia đình giàu có sinh sống, mỗi căn phòng đều rộng hơn hai trăm mét vuông. Vì một mình Hạ Mạt ở một phòng, nên nhìn không gian trong căn phòng lại càng rộng rãi hơn. Vừa vào cửa đã tạo cho người ta cảm giác trống rỗng, giống như rất lâu rồi không có người ở.

“Trong tủ lạnh cái gì cũng có, muốn uống gì thì tự mình lấy, tôi không còn sức để nói chuyện với anh nữa rồi.” Hạ Mạt có thể kiên trì tự mình đi từ gara lên nhà đã hao hết sức lực, nói.

“Không cần, tôi không khát. Chữa thương cho cô trước nhé, phòng nào là phòng ngủ?” Tần Mạc cúi người xuống bế cô ta lên hỏi.

“Gian trong cùng.” Hạ Mạt dùng cằm chỉ về một hướng.

Tần Mạc bước nhanh đến phòng ngủ, sau khi vào phòng, anh đặt Hạ Mạt lên trên giường nói: “Cởi đồ ra, chỉ cần cởϊ áσ là được.”

“Hả?” Hạ Mạt khó hiểu.

“Vết thương của cô ở trong phổi, không cởϊ áσ tôi châm cứu cho cô thế nào được?” Tần Mạc nghiêm túc nói.

Hạ Mạt nghe thấy thế thì hơi đỏ mặt, cởϊ qυầи áo ra, chẳng phải mình sẽ bị nhìn thấy hết sao?

Nhìn ra được Hạ Mạt đang xấu hổ, Tần Mạc xấu xa cười một tiếng: “Xấu hổ làm gì, đâu phải tôi chưa từng nhìn thấy.”

Lời này khiến Hạ Mạt lập tức nhớ tới hành động lưu manh lần trước Tần Mạc làm với mình, cô tức giận nghiến răng.

“Cởi hay không? Không cởi coi như xong, tôi còn không muốn phí sức làm việc này đâu.” Tần Mạc nói xong lập tức quay đầu định đi.

Hạ Mạt đang trông cậy vào Tần Mạc có thể chữa thương cho mình khỏi sớm một chút, tất nhiên sẽ không trì hoãn vì nguyên nhân này, cô ta có thể chậm trễ nhiều chuyện, nhưng thời gian thì không được chậm trễ. Cô ta cắn răng nói: “Tôi cởi.”

Tần Mạc thấy cô ta chịu phối hợp mới quay đầu lại, dùng vẻ mặt chính nhân quân tử nói: “Không phải tôi muốn lợi dụng cô, mà là việc cần thiết để chữa thương.”

“Tốt nhất là thế, nếu không anh cứ đợi biến thành thái giám đi.” Hạ Mạt nguýt Tần Mạc một cái cảnh cáo, sau đó bắt đầu cởϊ áσ.

Hạ Mạt chỉ mặc hai chiếc áo ngoài, cởϊ áσ khoác ra, sau đó đến áo trong, cuối cùng cởi nốt chiếc áσ ɭóŧ màu đen, nửa người trên của cô ta lập tức trần trụi trước mắt Tần Mạc.

Tuy rằng Tần Mạc đã từng nhìn thấy cơ thể cô ta, nhưng lần trước chỉ nhìn lướt qua một chút, chưa nhìn kỹ. Lần này ánh mắt anh không tự chủ được dừng trên người cô ta một lát, hình xăm Thanh Long Hoa Hồng kia chẳng những không tạo cảm giác phản cảm, ngược lại còn tăng thêm vài phần yêu diễm, khiến người ta không nỡ rời mắt.

“Nếu anh còn nhìn tiếp mà không ra tay, tôi sẽ móc mắt anh ra đấy.” Hạ Mạt thấy anh híp mắt nhìn mình, không nhịn được cả giận nói.

“A.” Tần Mạc mang vẻ mặt ngoan ngoãn nghe lời, vươn tay ra.

Cảm nhận được ngực mình mát lạnh, Hạ Mạt hét ầm lên: “Khốn nạn, anh dám sờ tôi!”

Thấy cô ta nổi giận, Tần Mạc vội vàng rụt tay lại, vẻ mặt ấm ức: “Không phải cô bảo tôi động tay à, tôi đã động tay rồi sao cô lại tức giận? Vậy rốt cuộc cô muốn tôi động tay hay không?”

“Anh anh anh… Khụ khụ khụ.” Hạ Mạt càng tức ngực lại càng đau, cô ta cảm thấy tức đến mức nội thương nặng thêm rồi: “Tôi bảo anh ra tay châm cứu, ai bảo anh động tay sờ tôi.”

“Vậy cô phải nói rõ ràng chứ, cô không nói rõ ràng, tôi chỉ có thể hành động theo nghĩa trên mặt chữ.” Tần Mạc buông tay ra, vẫn không quên nhắc nhở: “Tiếng Hoa rộng lớn sâu sắc, cô nói thế rất dễ khiến người ta hiểu lầm.”

“Nói vậy là lỗi tại tôi sao?” Hạ Mạt giận dữ nghiến răng nghiến lợi, nếu như không phải cô ta không thể động, cô ta đã dùng một chân đá nát hai quả trứng của anh rồi.

“Không sao, lần sau chú ý là được.” Tần Mạc hào phóng xua tay ngăn lại.

Hạ Mạt hít sâu một hơi, âm thầm khuyên nhủ bản thân không nên tức giận, có thù có oán cũng phải đợi đến khi vết thương khỏi lại đã, rồi tính toán sau.

Tần Mạc cười trộm một tiếng, hắng giọng nói: “Được rồi, bây giờ tôi sẽ bắt đầu châm cứu, cô phải giữ vững trạng thái thả lỏng, đừng lộn xộn.”

Nghe thấy cuối cùng Tần Mạc cũng vào việc chính rồi, Hạ Mạt đành phải tạm thời buông bỏ thù oán cá nhân, ngoan ngoãn nằm yên bất động trên giường.

Tần Mạc cũng thu lại vẻ mặt trêu đùa, mở hộp ngân châm, lấy một vài cây ngân châm ra tiêu độc. Sau đó ba ngón tay cầm một cây ngân châm, chậm rãi vê nó cắm vào ngực Hạ Mạt.

“Ư.” Trong giây phút khi cây ngân châm kia cắm vào người, Hạ Mạt lập tức cảm thấy đau đớn, cô ta không nhịn được khẽ rên một tiếng.

“Đừng nhúc nhích.” Một tay Tần Mạc đè chặt vai cô ta, tay còn lại cầm một cây ngân châm khác vê nó cắm vào huyệt đạo trên ngực Hạ Mạt.

Sau đó Tần Mạc liên tiếp cắm thêm bảy châm nữa, cuối cùng cả chín cây ngân châm đều đã đâm sâu vào huyệt đạo trên ngực Hạ Mạt theo đúng thứ tự.

“Châm cần giữ yên nửa tiếng, tôi đi nấu cho cô chút thuốc, cô tuyệt đối không được cử động, nếu không ngân châm sẽ trượt ra khỏi huyệt đạo.” Tần Mạc đứng dậy dặn dò.

Hạ Mạt cố nén cơn đau, cắn môi hắng giọng đáp lại.

Sau đó Tần Mạc xách theo hộp thuốc Đông y mình mua đến phòng bếp, phòng bếp nhà Hạ Mạt rất sạch sẽ, trên bếp gas không nhiễm hạt bụi nào, xem ra không phải người nấu ăn ở nhà.

Tần Mạc lấy một chiếc bát loa trong tủ bát ra, bỏ thuốc Đông y vào ngâm, vài phút đồng hồ rồi mới bỏ vào trong ấm sắc thuốc, bật lửa bắt đầu nấu thuốc. Nửa tiếng sau, anh vặn nhỏ lửa đi, sau đó mới về phòng ngủ để rút châm cho Hạ Mạt.

Châm cứu nửa tiếng, cả người Hạ Mạt đều ướt đẫm, cô ta cũng không biết vì sao trên người vẫn luôn đổ mồ hôi như vậy. Nhưng mà sau khi mồ hôi chảy ra, cô ta cảm thấy cả người dễ chịu hơn rất nhiều. Vết thương trên ngực cũng dịu đi không ít, điều này khiến cô ta cảm thấy rất thần kỳ.

Tần Mạc thấy hiệu quả của ngân châm đủ rồi, thì trực tiếp rút hết tất cả chín cây ngân châm ra, sau đó kéo Hạ Mạt dậy, nói: “Ngồi khoanh chân, bây giờ tôi sẽ dùng nội lực chữa thương cho cô.”

Hạ Mạt nghiêm túc gật đầu, trong lòng có chút kích động. Đối với cô ta mà nói, nội lực chính là tu vi trong truyền thuyết. Tần Mạc là người tu võ nội gia đầu tiên cô ta gặp, cũng là lần đầu tiên cô ta cảm nhận được sức mạnh của nội lực.