Tôi Và Khách Trọ Nữ 23 Tuổi

Chương 58



Khóe miệng Hạ Mạt tràn ra một vệt máu, nhưng cô ta không đánh lại, chỉ sững sờ nhìn hộp cơm bị Diệp Cảnh Lam ném vào trong thùng rác.

Sau khi đánh Hạ Mạt xong, Diệp Cảnh Lam ném chùm chìa khóa lên bàn, rồi hung dữ trừng Tần Mạc một cái sau đó mới ra về.

Rầm!

Cánh cửa bị Diệp Cảnh Lam hung hăng đóng mạnh, lúc này Tần Mạc mới lấy lại tinh thần. Anh bị mối quan hệ rắc rối giữa hai người làm cho mơ hồ rồi, lần đầu tiên gặp hai cô, một người là cảnh sát, một giống như kẻ trộm không đội trời chung với nhau. Lần này gặp lại, hình như quan hệ giữa hai người rất không bình thường, Diệp Cảnh Lam nói ba cô ta nuôi Hạ Mạt vài năm, chẳng lẽ Hạ Mạt là con gái nuôi nhà họ Diệp sao?

Trong khi Tần Mạc còn đang suy nghĩ, thì một giọt nước mắt đã trượt ra khỏi khóe mắt Hạ Mạt, cô ta khổ sở nhặt hộp cơm ở trong thùng rác ra, chạy vào phòng bếp dùng khăn lau sạch sẽ vết bẩn trên hộp cơm, sau đó đứng trong phòng bếp khóc thút thít.

Nhìn bóng lưng gầy yếu của Hạ Mạt trong phòng bếp, Tần Mạc có thể cảm nhận được sự cô độc của cô ta. Mỗi khi trời tối một mình sống trong căn phòng rộng lớn như vậy, thật sự không biết sao cô ta có thể trải qua bao nhiêu đêm dài cô đơn như thế.

Trong khoảnh khắc này Tần Mạc rất muốn bước đến ôm lấy cô ta, cho cô ta một chút ấm áp. Thế nhưng anh vẫn nhịn xuống, dù sao Hạ Mạt cũng là người của Cửu Long Thập Bát Hội, mình không nên quá gần gũi với cô ta mới tốt, tránh phiền toái sau này.

Nghĩ một lúc, Tần Mạc cảm thấy vẫn nên để cô ta tự điều chỉnh lại tâm trạng của mình, anh yên lặng đi về phía cửa, nhẹ nhàng mở cửa ra, rời khỏi nhà Hạ Mạt.

Tần Mạc xuống nhà để xe, tìm xe mình lái ra ngoài. Vừa ra khỏi khu chung cư anh đã trông thấy Diệp Cảnh Lam, cô ta đang ngồi xổm khóc ở ven đường, dáng vẻ giống như chịu rất nhiều ấm ức.

Tần Mạc yên lặng dừng xe trước mặt cô ta, bấm còi hai lần.

Diệp Cảnh Lam ngửa mặt lên khóc, vừa thấy Tần Mạc khuôn mặt lập tức trở nên lạnh lùng: “Có chuyện gì, đi BMW thì giỏi lắm à.”

Tần Mạc im lặng cười nói: “Tôi bảo này, cô ấm ức cái gì, người mắng chửi là cô, người đánh cũng là cô, sao bây giờ cô khóc còn dữ hơn người bị đánh bị mắng thế ?”

“Không liên quan gì đến anh.” Diệp Cảnh Lam lau nước mắt, đứng dậy đi về phía trước.

Tần Mạc bỏ phanh chạy theo sau nói: “Vốn dĩ chuyện này không liên quan đến tôi, nhưng tôi không thể để cô hiểu lầm tôi được, nếu không chẳng phải thanh danh của tôi sẽ bị phá hủy sao.”

“Anh có thanh danh cái rắm, căn bản chính là một tên khốn vô sỉ hạ lưu.” Diệp Cảnh Lam hung dữ nhìn chằm chằm vào Tần Mạc. Cô ta khóc đau lòng như vậy không phải hoàn toàn vì Hạ Mạt, còn có một phần là vì Tần Mạc. Không biết vì sao, khi nhìn thấy Tần Mạc xuất hiện ở nhà Hạ Mạt, hai người ngồi ăn sáng với nhau, dáng vẻ rõ ràng vừa trải qua một đêm nồng nàn, lửa giận trong lòng cô ta lập tức phun trào, tức giận giống như… Giống như nhìn thấy bạn trai mình nɠɵạı ŧìиɦ vậy.

“Ai, tôi biết ngay là cô hiểu lầm mà. Mọi chuyện không phải như cô nghĩ đâu, hôm qua tôi thật sự ở lại nhà cô ấy, nhưng giữa hai chúng tôi căn bản không xảy ra chuyện gì cả.” Tần Mạc bất đắc dĩ giải thích.

“Anh lừa quỷ à, anh cho rằng tôi là đứa ngốc sao. Đàn ông các anh nhìn thấy con gái xinh đẹp có ai lại thờ  ơ, anh đừng cho rằng tôi không biết anh đang tính toán điều gì.” Diệp Cảnh Lam nói giống như hiểu rất rõ con người Tần Mạc.

“Ui da, bác bảo này cô gái nhỏ, cháu nói quá đúng, bác gái là người từng trải, cháu tuyệt đối đừng để cậu ta lừa gạt. Loại cậu chủ lắm tiền giống như cậu ta rất thích lừa các cô gái nhỏ giống như cháu, tối hôm qua cậu ta đã qua đêm ở nhà người phụ nữ khác, chắc chắn đã làm chuyện có lỗi với cháu.” Giọng Diệp Cảnh Lam hơi lớn, lập tức hấp dẫn sự chú ý của không ít bác gái đang tập thể dục buổi sáng.

“Đúng đấy đúng đấy, đàn ông đều thích tìm lý do, trên TV đều diễn như thế cả. Những lời cậu ta vừa nói, y hệt lời kịch trong mấy bộ phim chiếu trên TV.” Một bác gái khác gật đầu phụ họa.

Nghe thấy một đám bác gái ồn ào nói giúp mình, Diệp Cảnh Lam trợn tròn mắt, vội vàng giải thích: “Không phải không phải, mọi người hiểu lầm rồ.”

“Hiểu lầm cái gì, bác bảo này cô bế, cháu quá ngốc rồi. Sao còn giải thích đỡ cậu ta, có phải cháu thấy cậu ta có tiền nên không nỡ chia tay không” Nghe thấy Diệp Cảnh Lam còn giải thích thay Tần Mạc, một bác gái lập tức coi cô ta trở thành loại con gái hám tiền.

“Không phải, cháu không phải.”

“Không phải thì cháu chia tay với cậu ta đi, nhìn cháu xinh như vậy, thích tìm người thế nào chẳng được, khong thì để bác gái giới thiệu cho cháu nhé.” Đám bác gái kia nhốn nháo cho cô ta ánh mắt cổ vũ.

Diệp Cảnh Lam nghe thấy bọn họ càng ngày càng hiểu lầm sâu hơn, luống cuống đến mức phát khóc. Vội vàng nói với Tần Mạc: “Anh còn đứng đấy nhìn cái gì, mau giải thích cho các bác ấy đi.”

“Vợ ơi, em đừng nghe bọn họ nói mò. Anh thật sự không làm chuyện gì có lỗi với en hết, tình cảm anh dành cho em trung trinh không đổi, sao có thể làm ra chuyện gì với người con gái khác. Ngoan, đừng làm loạn nữa, mau lên xe đi, con mình vẫn đang chờ bú sữa đấy.” Tần Mạc nhếch miệng cười một tiếng, vẻ mặt nịnh nọt nói.

Đám bác gái nghe xong những lời này của Tần Mạc, lập tức trợn tròn mắt.

“Hai đứa đã kết hôn, đã có con rồi? Trời ơi, lần này thì xong rồi, cháu cứ chờ đến lúc bị cậu ta bỏ vợ bỏ con đi.” Một bác gái nhìn Diệp Cảnh Lam bằng ánh mắt vô cùng đồng tình.

“Ai. Con gái bây giờ, thật sự không biết nói sao cho phải. Tìm chồng chỉ biết nghĩ đến tiền, chỉ cần có tiền, nhân phẩm ra sao đều có thể xem nhẹ, bây giờ nếm được tư vị hối hận chưa.” Các bác gái thi nhau thở dài cảm khái.

Diệp Cảnh Lam cuống đến mức dậm chân, vẫn định giải thích thêm thì bị Tần Mạc ngắt lời: “Còn không lên xe? Nếu cô không lên sẽ bị càng nhiều người vây xem hơn nữa đấy.”

Diệp Cảnh Lam nghe thấy thế thì nhìn xung quanh, chỉ trong chốc lát quanh chỗ hai người đã bị vây chật cứng, nước chảy không lọt, cô ta không dám chần chừ tiếp nữa, vội vàng mở cửa nhảy lên xe.

Tần Mạc lập tức giẫm chân ga lao ra khỏi vòng vây, qua kính chiếu hậu vẫn có thể nhìn thấy nhóm bác gái kia chỉ trỏ Diệp Cảnh Lam, anh không nhịn được bật cười ha ha.

“Cười cái rắm à mà cười, đều tại anh. Hại tôi bị người ta hiểu lầm thành loại người hám của.” Diệp Cảnh Lam tức đỏ mặt.

“Ai bảo cô cao giọng làm gì.” Tần Mạc càng nghĩ càng thấy buồn bười.

Diệp Cảnh Lam tức giận nguýt anh một cái: “Nếu như không phải anh cứ nhất định đòi giải thích, tôi sẽ lớn giọng sao ? Giải thích cái gì mà giải thích, tôi có mắt, tôi nhìn thấy rõ ràng.”

“Cô nhìn thấy rõ ràng chuyện gì? Nhìn thấy hai chúng tôi lên giường? Nhìn thấy hai chúng tôi dùng tư thế nào? Nhìn thấy hai chúng tôi làm mấy lần?” Tần Mạc nghe thấy thế trợn trắng mắt lườm cô ta một cái.

“Anh anh anh… Vô sỉ, không biết xấu hổ.” Diệp Cảnh Lam đỏ mặt mắng.

“Nhìn xem, chỉ có vậy đã tức giận rồi. Dù sao cô cũng là cảnh sát, ngay cả phán đoán cơ bản cũng không có, sao cô có thể tốt nghiệp được trường cảnh sát thế? Chẳng lẽ giáo viên của cô không dạy cô, trước khi có chứng cứ, tất cả những gì mình cho rằng đều là phỏng đoán, chưa thể kết luận sao?” Tần Mạc trợn trắng mắt lườm cô ta.

Bị Tần Mạc dạy dỗ, Diệp Cảnh Lam sững sờ, hiện giờ nghĩ lại một chút, khoảnh khắc khi cô vào trong nhà Hạ Mạt, nhìn thấy Tần Mạc. Dường như lý trí của cô ta đã bị cơn giận cắn nuốt, đến mức cô cứ đinh ninh rằng nhất định hai người đã xảy ra chuyện gì đó, cũng không quan tâm suy đoán của mình có đúng hay không, đã nổi giận đánh mắng Hạ Mạt một trận.

Nghĩ đến khả năng mình thật đã hiểu lầm bọn họ, Diệp Cảnh Lam cắn môi có chút hối hận, định mở miệng hỏi Tần Mạc, lại không thể vứt bỏ sĩ diện.

Tần Mạc cũng không trông cậy vào việc Diệp Cảnh Lam chủ động hỏi mình, thấy cô ta đã tỉnh táo lại. Anh mới kể hết từ đầu đến cuối chuyện ngày hôm qua Hạ Mạt bị Trương Luân vây gϊếŧ, sau đó bị thương nặng cho cô ta.

“Cái gì, Hạ Mạt bị vây gϊếŧ, còn bị nội thương nghiêm trọng!” Diệp Cảnh Lam kinh hãi thiếu chút nữa đã đập đầu vào mui xe.

Tần Mạc gật đầu: “Ừ, nếu như không phải đúng lúc ấy tôi đi ngang qua thuận tay giúp cô ấy, hiện giờ cô có thể nhặt xác giúp cô ấy rồi.”

Trên mặt Diệp Cảnh Lam lập tức hiện lên vẻ lo lắng, cô ta cuống cuồng nói: “Vậy sao cô ấy không đến bệnh viện mà vẫn ở nhà. Không được, anh mau dừng xe. Tôi phải quay lại xem một chút.”

“Tôi đã xử lý tốt nội thương của cô ấy rồi, uống thuốc Đông y thêm mấy ngày nữa là có thể khỏi hẳn.” Tần Mạc nhìn cô ta một cái nói: “Người đánh cô ấy là cô, người mắng cô ấy là cô, bây giờ người lo lắng cho cô ấy cũng là cô, thật sự không hiểu nổi quan hệ giữa hai người là thế nào.”

Diệp Cảnh Lam biết Tần Mạc rất lợi hại, nghe anh nói thế cũng yên tâm, thấy Tần Mạc tò mò về quan hệ giữa hai người, cô ta liếc mắt hỏi : “Anh muốn biết như vậy sao?”

“Con người ai chẳng tò mò, tôi chỉ thuận miệng hỏi một câu thôi, cô không trả lời cũng được.” Tần Mạc nhún vai tỏ vẻ không quan tâm.

Diệp Cảnh Lam chậc lưỡi, cười một tiếng: “Việc này nói ra thì rất dài dòng, tôi đói rồi, tìm chỗ nào ăn cơm trước đã, vừa ăn vừa nói.”

“Cô mời à?” Tần Mạc hỏi.

“Lúc đi ra ngoài tôi quên mang ví rồi.” Diệp Cảnh Lam vỗ vào túi xách của mình nói: “Anh mời tôi ăn sáng được không, không tốn nhiều tiền đâu.”

Khóe miệng Tần Mạc giật một cái: “Vậy tôi không nghe được không?”

“Sao anh lại keo kiệt thế, người khác muốn mời tôi ăn cơm tôi còn không thèm để ý, bây giờ cho anh cơ hội mời người đẹp như tôi ăn cơm, anh còn không biết quý trọng.” Diệp Cảnh Lam tức giận lườm anh.