Tôi Và Khách Trọ Nữ 23 Tuổi

Chương 68



Trương Tiểu Lệ tức giận dậm chân: “Ai thích anh, anh có thể đừng tự luyến như thế được không, căn bản không phải tôi có ý đó.”

“Không thích tôi, sao cô cứ nhằm vào tôi mãi thế làm gì? Tôi ở đâu cô ở đó, chẳng lẽ cô lại muốn nói với tôi tất cả đều là trùng hợp sao?” Hoàng Tử Hiên cắt lời.

“Vốn dĩ…” Trương Tiểu Lệ vừa mở miệng đã nghĩ ra điều gì đó, cô ta lập tức chuyển chủ đề: “Tôi không nói nhảm với anh nữa, không muốn theo tôi về cục cảnh sát cũng được, nhưng anh phải đồng ý với tôi một chuyện.”

“Chuyện gì? Nói thử cho tôi nghe trước đã, nếu như quá phiền phức, vậy thì cô cứ đưa tôi về cục cảnh sát đi.” Hoàng Tử Hiên không đồng ý ngay, mà thông minh hỏi lại.

“Không phiền phức, không phiền phức chút nào.” Trương Tiểu Lệ nở nụ cười tinh ranh: “Chỉ cần anh đóng giả làm bạn trai tôi là được.”

“Cái gì? Đóng giả làm bạn trai cô?” Hoàng Tử Hiên chấn động hỏi: “Mẹ cô ép cô kết hôn à?”

“Nghĩ lung tung gì thế, không phải bảo anh đóng giả bạn trai để đi gặp ba mẹ tôi.” Trương Tiểu Lệ thấy anh hiểu lầm vội vàng giải thích.

Hoàng Tử Hiên nhẹ nhàng thở ra: “Vậy là tốt rồi, vậy ý cô là gì?”

“Chúng ta tìm chỗ nào không người rồi nói.” Trương Tiểu Lệ nói xong thì kéo anh vào một góc khuất.

Hai tay Hoàng Tử Hiên ôm ngực nói: “Cô đừng xằng bậy, nếu không tôi sẽ kêu lên đấy.”

“Câm miệng.” Trương Tiểu Lệ trừng mắt lườm anh một cái, nói: “Tôi nói chuyện đứng đắn với anh đấy, mấy hôm trước không phải tôi đang điều tra về một nhóm tội phạm trộm cắp sao, qua mấy ngày điều tra, tôi phát hiện ra khu thương mại này là nơi bọn họ hoạt động thường xuyên nhất. Cho nên tôi muốn anh với tôi đóng giả làm một đôi tình nhân, cùng nhau đi dạo phố ở chỗ này, xem có thể gặp được bọn họ đang trộm cắp hay không.”

Hoàng Tử Hiên nghe thấy hóa ra là chuyện này, anh ồ một tiếng hỏi: “Vậy cô tìm ai mà chẳng được, cục cảnh sát các cô không có đàn ông sao?”

“Đây là hành động cá nhân của riêng tôi, sao đội cảnh sát có thể phái người hiệp trợ tôi được.” Vẻ mặt Trương Tiểu Lệ như muốn nói, tìm được người khác tôi còn cần đến anh sao.

“Vậy à, thế tiền chi phí hôm nay đi dạo phố đều do cô trả nhỉ?” Hoàng Tử Hiên dò hỏi trước.

“Tôi trả.” Trương Tiểu Lệ hào phóng gật đầu.

Hoàng Tử Hiên cười hì hì, đưa tay về phía cô ta: “Vậy chắc hôm nay cô có mang theo ví tiền, đúng lúc, trả lại một trăm tệ cô mượn tôi trước đã.”

“Tiền tiền tiền, há mồm ngậm miệng chỉ biết đến tiền, anh bị nghiện chữ tiền rồi à?” Trương Tiểu Lệ thở phì phì rút ví ra, lấy một tờ tiền màu hồng đưa cho anh: “Trả lại anh.”

“Ai bảo tôi nghèo chứ.” Hoàng Tử Hiên nhanh tay nhận lấy tiền cất đi, ho khan một tiếng nói: “Khụ khụ, bây giờ tôi có thể miễn cưỡng đồng ý làm bạn trai cô rồi.”

“Còn miễn cưỡng nữa, nếu anh thật sự có thể tìm được cô bạn gái nào xinh đẹp như tôi, thì đúng là phúc bảy mươi đời.” Trương Tiểu Lệ tức giận muốn đá cho Hoàng Tử Hiên một cái.

“Vậy thì may mắn quá, tổ tiên nhà tôi không có phúc, nếu không thì đúng là khiến tôi khổ tám đời.” Hoàng Tử Hiên lặng lẽ cười nói.

“Tôi đá chết anh, cái đồ khốn nạn này.” Trương Tiểu Lệ không thể nhịn được nữa, đạp một chân về phía anh.

Hoàng Tử Hiên đã chuẩn bị từ trước, khi chân cô ta vừa vung lên anh đã nhanh chóng tránh ra rồi.

Trương Tiểu Lệ đá hụt, tức giận dậm chân đuổi theo.

Hai người cãi nhau ầm ĩ đi vào trong trung tâm thương mại, Hoàng Tử Hiên thuận tay ôm lấy eo Trương Tiểu Lệ.

“Muốn ăn đòn à?” Trương Tiểu Lệ trừng mắt lườm anh một cái, định tránh né.

“Đừng nhúc nhích, vẻ mặt tự nhiên chút. Cô nhìn những đôi tình nhân khác xem, không phải đều thân mật thế này sao, diễn trò phải diễn đủ bộ, như vậy mới không bị người khác nghi ngờ.” Hoàng Tử Hiên khẽ nhéo eo cô ta, nghiêm túc nói.

Trương Tiểu Lệ chưa từng yêu đương, không biết lời Hoàng Tử Hiên nói là thật hay giả, nhưng mà khi cô ta nhìn xung quanh, trông thấy các đôi tình nhân đi dạo trung tâm thương mại, hình như dáng vẻ đều rất thân mật.

Thấy vậy cho dù Trương Tiểu Lệ không quen bị người khác ôm, cũng không thể không chịu đựng, có điều cô ta vẫn  thấp giọng cảnh cáo: “Nếu anh dám nhân cơ hội sàm sỡ tôi, xem tôi xử lý anh thế nào.”

“Cầu được xử lý, tốt nhất là xử lý trên giường, tôi bảo đảm sẽ không phản kháng chút nào.” Hoàng Tử Hiên ném cho Trương Tiểu Lệ một ánh mắt câu người.

Mặt Trương Tiểu Lệ đỏ ửng lên, liếc xéo anh một cái: “Không biết xấu hổ.”

Khóe miệng Hoàng Tử Hiên nở nụ cười xấu xa, ôm cô đi lang thang không có mục đích trong trung tâm thương mại.

Hai người đi dạo lòng vòng từ đông sang tây, thỉnh thoảng Trương Tiểu Lệ lại chú ý tới người qua lại, muốn phát hiện ra chút manh mối ở trong đám người, nào ngờ lượng người qua lại quá nhiều, nhìn qua không thấy ai có điểm gì đặc biệt, cô ta quan sát rất lâu vẫn không phát hiện ra được điều gì.

“Này, anh có phát hiện ra được gì không?” Trương Tiểu Lệ quơ quơ bàn tay bị Hoàng Tử Hiên nắm, hỏi.

Hoàng Tử Hiên gật đầu: “Đã phát hiện ra từ lâu rồi.”

“Thật sao? Phát hiện điều gì? Ở đâu?” Trương Tiểu Lệ vui sướng hỏi.

Hoàng Tử Hiên nhếch miệng cười: “Xa tận chân trời gần ngay trước mắt, phát hiện ra cô rất ngốc.”

Trương Tiểu Lệ nghe thấy Hoàng Tử Hiên lại trêu chọc mình, căm giận nói: “Anh thông minh sao anh cũng không phát hiện ra được gì?”

“Ai nói tôi không phát hiện ra, kia, cô nhìn cô gái kia xem.” Hoàng Tử Hiên hất cằm chỉ chỏ.

Trương Tiểu Lệ vội vàng nhìn theo hướng anh chỉ, thì trông thấy một cô gái có vẻ ngoài bình thường đang đứng trước tủ kính, say sưa ngắm nhìn quần áo trên người manocanh.

“Cô gái kia có vấn đề?” Trương Tiểu Lệ không nhìn ra được điểm gì khác thường, quay đầu sang hỏi Hoàng Tử Hiên.

“Nhìn tiếp đi.” Hoàng Tử Hiên cho cô ta một ánh mắt, bảo cô ta kiên nhẫn.

Trương Tiểu Lệ thấy dáng vẻ như đã có tính toán trước của anh, thì cố gắng kiềm chế quay đầu lại.

Lần này chưa xem được bao lâu đã có chuyện xảy ra, Trương Tiểu Lệ nhìn thấy một người đàn ông khác đi về phía cô gái kia. Người đàn ông ấy đi qua đi lại trong dòng người, nhìn chỉ như một vị khách qua đường, nhưng mà hai mắt lại luôn nhìn chằm chằm vào cái túi đeo sau sưng cô gái kia.

Dựa vào giác quan thứ sáu của mình, Trương Tiểu Lệ nhận định, người đàn ông kia chính là kẻ trộm, một chân cô không tự chủ được đã bước ra ngoài, khi thấy người đàn ông kia tiếp cận cô gái, một bàn tay nhanh chóng thò vào trong túi xách của cô ta, Trương Tiểu Lệ lập tức xông ra ngoài.

“Quay lại.” Hoàng Tử Hiên thấy cô ta lao ra ngoài, nhanh tay dùng sức kéo cô ta quay lại.

Bị Hoàng Tử Hiên giữ chặt, Trương Tiểu Lệ sốt ruột nói: “Anh kéo tôi làm gì, vất vả lắm mới thấy anh ta xuất hiện, tôi không thể để anh ta chạy thoát.”

“Không chạy được đâu.” Hoàng Tử Hiên cho Trương Tiểu Lệ một ánh mắt cứ yên tâm đi, anh nhìn thoáng qua cô gái kia, sau đó kéo Trương Tiểu Lệ nói: “Đi, đuổi theo cô gái kia.”

“Chúng ta không đuổi theo trộm, đuổi theo cô gái kia làm gì?” Trương Tiểu Lệ bị Hoàng Tử Hiên làm cho hồ đồ.

“Đợi lát nữa cô sẽ biết.” Hoàng Tử Hiên vừa nói xong đã thấy cô gái kia chạy vào lối thoát hiểm, vì thế cũng bước nhanh vài bước đi vào lối thoát hiểm.

Sau lối thoát hiểm là cầu thang bộ, Hoàng Tử Hiên dựa theo phán đoán của mình, nắm tay Trương Tiểu Lệ đi xuống dưới nửa tầng, sau đó hai người nghe thấy cuộc đối thoại rất nhỏ vang lên.

“Đại ca, lại trộm được một cái nữa rồi, xem bên trong có bao nhiêu tiền.” Giọng nói này là giọng nữ.

“Ha ha, lần này không tồi, thế mà có tận vài ngàn. Không tồi không tồi, làm tốt lắm, thằng hai đâu?” Người được cô gái kia gọi là đại ca vui vẻ hỏi.

“Anh hai vẫn đang ở trong trung tâm thương mại.” Cô gái trả lời.

Người đàn ông kia vui mừng gật đầu: “Gọi cậu ta về đi, hôm nay không làm nữa, trộm quá nhiều sau này sẽ mất khách.”

Nghe thấy cuộc đối thoại của hai người kia, Trương Tiểu Lệ trợn tròn mắt. Dù có ngốc đi chăng nữa, nghe thấy mấy lời này cô cũng hiểu ra được, người đàn ông kia và cô gái vừa rồi chính là cùng hội, căn bản không phải anh ta trộm đồ của cô gái kia, mà là chuyển ví tiền cô gái kia trộm được sang người mình, chiếc ví qua tay cô gái chuyển sang người thứ ba, như vậy dù người ta có nghi ngờ cô gái, có lục soát người cũng không tìm ra được.

Khi Trương Tiểu Lệ đang nghĩ đến chuyện này, thì nghe thấy tiếng bước chân lên lầu, cô ta giật mình vội vàng kéo Hoàng Tử Hiên chạy. Nhưng mà càng hoảng lại càng loạn, ba lô trên vai cô ta lại rơi xuống dưới cầu thang.

Vốn dĩ tiếng động cũng không lớn, nhưng trong không gian yên tĩnh ở cầu thang bộ, và trong tai đôi nam nữ đang cẩn thận kia lại lớn lạ thường. Vì thế sắc mặt của đôi nam nữ kia lập tức thay đổi, hai người nhìn nhau, người đàn ông ra dấu cho cô gái yên lặng, sau đó cẩn thận dịch bước lên trên lầu, tay cũng rút ra một con dao gấp rồi.

“Đi mau.” Trương Tiểu Lệ nhỏ giọng nói với Hoàng Tử Hiên.

Hoàng Tử Hiên lắc đầu, không kịp nữa rồi. Sau đó anh lớn tiếng nói: “Em nổi điên cái gì vậy, không ưng ý một cái lại ném đồ, tiền của anh không phải do gió to thổi đến.”

Vừa nói vừa dùng ánh mắt ra hiệu cho Trương Tiểu Lệ, đầu tiên Trương Tiểu Lệ có chút sửng sốt, sau đó mới hiểu được ý của Hoàng Tử Hiên, cô ta cũng lập tức lớn tiếng mắng to: “Tôi thích ném thì ném đấy, ai thèm mấy món đồ mà anh mua.”

“Em đó, sao lai không biết đủ như vậy, chuyện công ty đang bận rộn rối tinh rối mù, anh phải cố gắng lắm mới bớt ra được chút thời gian để đi dạo phố với em,  vậy mà em còn nổi giận vô cớ như thế.” Hoàng Tử Hiên nói.

Còn công ty nữa, đúng là biết khoác lác, Trương Tiểu Lệ lườm anh một cái, nói tiếp: “Công ty công ty công ty, anh chỉ biết tiền tiền tiền thôi, vậy sau này anh ôm tiền của anh mà sống đi.”

Nói xong Trương Tiểu Lệ xoay người định chạy đi, Hoàng Tử Hiên vươn tay giữ cô ta lại, cúi người hôn lên môi cô ta.